Rõ ràng đã giảm thuộc tính đồng cảm với nhân vật xuống rồi mà tâm trạng vẫn bị cuốn theo, chắc chắn vì thế nên độ khó của mật thất X mới cao như vậy.
Nguyên Tinh Thần lấy cây trâm vàng trên đầu xuống, bộ xương khô trong gương đồng biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ ban đầu của cô.Cứ sờ soạng lung tung cũng chẳng phải cách, Kỳ Việt nghĩ nên đến hỏi NPC, “Bà chủ Mãn Xuân à, cô xem, chúng tôi đông thế này mà ở lại đây cũng làm phiền cô nghỉ ngơi quá, chi bằng để chúng tôi đi đi.”
Bạch Mộc Trạch tỉnh lại từ trong ký ức, bàn tay vẫn đang đặt trên vai Nguyên Tinh Thần.Phòng của Tùng Ngọc hơi bừa bộn, áo khoác ném bừa trên giường, giày thì Đông một chiếc, Tây một chiếc, trên sân khấu thì là một ngôi sao hào hoa phong nhã, không ngờ lúc ở riêng lại luộm thuộm như thế.
“Tên dê xồm, anh còn định để bao lâu nữa hả?” Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần rất không vui.Phòng của Thanh Diệp cực kỳ hường phấn, Viên Hàm Sương vừa vào đã nằm ra chiếc giường êm ái, ỉ ôi kêu: “Nhức đầu quá, tôi nghỉ chút đã nhé.”Ánh mắt của Kỳ Việt lại có chút kỳ lạ, anh ta nhìn Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần tương tác với nhau, vô thức siết chặt nắm đấm.
“Sao, cô định đánh tôi lần 2 à?”Nguyên Tinh Thần ngâm nga hát chỉ khiến họ càng thêm lo lắng và bất an.Thẩm Kha cảm thán nói: “Không tệ nhé, không ngờ cô còn có tài lẻ này nữa.”
“Hừ, nếu anh còn không lấy cái móng heo của mình ra thì tôi cũng không ngại cho anh thêm một bạt tai đâu.”“Phụt ~ khụ khụ khụ! Ai!”
Bạch Mộc Trạch cúi người xuống, ghé sát tai cô thì thầm 3 chữ: “Cô đừng hòng.”Trong phòng Thanh Diệp chẳng có gì đặc biệt, thứ bắt mắt duy nhất là hơn chục cái hộp lớn nhỏ được bày trên bàn trang điểm.“Đinh hương là màu tím, thiên thanh là màu xanh thẫm, nha thanh là màu xám…”
Sau đó anh lấy chiếc chìa khóa trước mặt Nguyên Tinh Thần, bỏ đi rất nghênh ngang.Lách cách một tiếng, cánh cửa mở ra.Chìa khóa rỉ sét nên hơi mắc kẹt, Bạch Mộc Trạch nhặt một con dao màu xanh đồng trên đất mài nó một chút, lần này mới có thể đút vào ổ khóa trơn tru.
Nhóm Thẩm Kha đứng bên cạnh thấy thế đều trợn tròn mắt, Bạch Mộc Trạch cừ tới vậy cơ à, thân mật với NPC người không ra người, quỷ không ra quỷ thế kia, mà hơn nữa NPC vẫn bằng lòng đưa chìa khóa cho anh nữa, Thẩm Kha thật sự muốn cho một tràng pháo tay.Kỳ Việt vỗ vai anh ta nói: “Không sao đâu, tìm manh mối khác đi.”Viên Hàm Sương kích động chạy tới, “Mở rồi mở rồi, mau chạy thôi.” Sau cửa là một mảng tối đen, Viên Hàm Sương vừa bước chân vào đã rụt về, “Hay là mấy người vào trước đi.”
Ánh mắt của Kỳ Việt lại có chút kỳ lạ, anh ta nhìn Bạch Mộc Trạch và Nguyên Tinh Thần tương tác với nhau, vô thức siết chặt nắm đấm.Mạc Hoài Nam chỉ vào chữ trên bàn rồi giải thích: “Ý của câu này chẳng phải đang nói những gì chúng ta đang nhìn thấy chỉ là giả, chỉ có thứ trong gương mới là thật hay sao, chắc chắn tấm gương là manh mối mấu chốt đấy!”Trên tường, gầm bàn… Ngay cả trên trần nhà cũng tìm, trừ bàn tay đầy bụi ra thì họ chẳng thu hoạch được gì.
“Đã đưa chìa khóa cho anh rồi, mau đi đi, không tiễn.” Nhiệm vụ cửa này đã hoàn thành, Nguyên Tinh Thần giục họ mau đi.Mạc Hoài Nam vẫn chưa bỏ cuộc, cẩn thận tìm kiếm manh mối tiếp. Anh ta lau bụi trên chỗ ngồi của Ngọc Kiều nương, nhìn thấy được một dòng chữ viết rằng: Thế gian lửng lơ là hư ảo, trong gương mới là sự thật.“Tìm cửa đi, chắc chắn là ở trong góc khác đấy.”
Bạch Mộc Trạch hỏi: “Bà chủ Mãn Xuân à, cô chỉ cho chìa khóa thôi, không nói cửa ở đâu à?”Bạch Mộc Trạch mở mí mắt Viên Hàm Sương ra, thấy đồng tử hơi giãn ra, anh nhìn thấy bên giường có chậu nước bèn bưng tới trút hết toàn bộ lên đầu Viên Hàm Sương.Nguyên Tinh Thần xoay người lại, nhân cơ hội khẽ cười với anh, “Chẳng phải cậu Lâm thông minh lắm sao, anh tự tìm cửa trốn thoát đi.”
Nguyên Tinh Thần xoay người lại, nhân cơ hội khẽ cười với anh, “Chẳng phải cậu Lâm thông minh lắm sao, anh tự tìm cửa trốn thoát đi.”Rõ ràng đã giảm thuộc tính đồng cảm với nhân vật xuống rồi mà tâm trạng vẫn bị cuốn theo, chắc chắn vì thế nên độ khó của mật thất X mới cao như vậy.***“Anh cũng không chịu nổi à.” Thẩm Kha mỉa mai.
Nói xong, cô lại nhìn gương loay hoay sửa tóc, không thèm để ý tới Bạch Mộc Trạch nữa.Càng lên cao thì tầm nhìn càng rõ ràng, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng rõ con đường phía trước. Lúc Bạch Mộc Trạch giẫm lên bậc thang cuối cùng, cầu thang gỗ đột ngột đổ sập xuống, đường lui đã bị xóa bỏ hoàn toàn.Trên cửa phòng của bảng gỗ viết tên, 2 căn bên trái là Ngọc Kiều nương và Thanh Diệp, 2 căn bên phải là Nghiêm Minh và Tùng Ngọc.“Tên dê xồm, anh còn định để bao lâu nữa hả?” Giọng điệu của Nguyên Tinh Thần rất không vui.
Thẩm Kha lớn gan đi tới, “Đại Bạch, chỉ có chìa khóa thôi thì sao mà ra ngoài được.”“Anh không có ký ức của Tùng Ngọc à?”
“Tìm cửa đi, chắc chắn là ở trong góc khác đấy.”Bạch Mộc Trạch cài cây trâm vàng lên đầu Nguyên Tinh Thần, quả nhiên, tấm gương đã có thay đổi.“Nghiêm Minh bị bệnh sạch sẽ à?” Bạch Mộc Trạch hỏi.
Trên tường, gầm bàn… Ngay cả trên trần nhà cũng tìm, trừ bàn tay đầy bụi ra thì họ chẳng thu hoạch được gì.Mạc Hoài Nam cẩn thận đi tới gần, Nguyên Tinh Thần thấy nhưng không có phản ứng gì, mặc cho anh ta đứng nhìn vào gương.
Nguyên Tinh Thần ngâm nga hát chỉ khiến họ càng thêm lo lắng và bất an.Xem ra là cô sẽ không cung cấp thêm thông tin gì rồi.“Đã đưa chìa khóa cho anh rồi, mau đi đi, không tiễn.” Nhiệm vụ cửa này đã hoàn thành, Nguyên Tinh Thần giục họ mau đi.
Cứ sờ soạng lung tung cũng chẳng phải cách, Kỳ Việt nghĩ nên đến hỏi NPC, “Bà chủ Mãn Xuân à, cô xem, chúng tôi đông thế này mà ở lại đây cũng làm phiền cô nghỉ ngơi quá, chi bằng để chúng tôi đi đi.”“Hừ, nếu anh còn không lấy cái móng heo của mình ra thì tôi cũng không ngại cho anh thêm một bạt tai đâu.”
Nguyên Tinh Thần đáp: “Con người tôi vốn thích náo nhiệt mà, các người ở đây tôi lại càng vui hơn.”Nước lạnh vào đầu, Viên Hàm Sương lập tức tỉnh táo lại.
Xem ra là cô sẽ không cung cấp thêm thông tin gì rồi.Bạch Mộc Trạch tỉnh lại từ trong ký ức, bàn tay vẫn đang đặt trên vai Nguyên Tinh Thần.Mạc Hoài Nam đi tới đẩy cửa ra, phát hiện chỉ có cửa của Tùng Ngọc là mở được, anh ta đi vào, ký ức quen thuộc lại ùa vào trong đầu.
Mạc Hoài Nam vẫn chưa bỏ cuộc, cẩn thận tìm kiếm manh mối tiếp. Anh ta lau bụi trên chỗ ngồi của Ngọc Kiều nương, nhìn thấy được một dòng chữ viết rằng: Thế gian lửng lơ là hư ảo, trong gương mới là sự thật.Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt lấy hết tất cả hộp son phấn xuống, 12 hộp tất cả, trừ đỏ son ra còn có thiên thanh, đinh hương, đồ mi các thứ.
“Tôi biết rồi, là tấm gương!”
Tần Thư Nguyệt khó hiểu: “Tấm gương gì?”Những màu sắc tươi sáng rất dễ phân biệt, chỉ còn lại 2 hộp đồ mi và xanh nhạt, vì quá giống nhau, đều cùng nhạt gần bằng màu trắng nên chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tần Thư Nguyệt đặt hộp đồ mi lên ngăn chứa, sau đó thì cho màu xanh nhạt ở dưới.
Mạc Hoài Nam chỉ vào chữ trên bàn rồi giải thích: “Ý của câu này chẳng phải đang nói những gì chúng ta đang nhìn thấy chỉ là giả, chỉ có thứ trong gương mới là thật hay sao, chắc chắn tấm gương là manh mối mấu chốt đấy!”Nhận được tin an toàn, Viên Hàm Sương mới yên tâm đi vào. Sau đó là Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha cũng đi theo sát.
Cả phòng hóa trang chỉ có một chỗ có gương, là bàn trang điểm mà Nguyên Tinh Thần đang ngồi.Nhóm Thẩm Kha đứng bên cạnh thấy thế đều trợn tròn mắt, Bạch Mộc Trạch cừ tới vậy cơ à, thân mật với NPC người không ra người, quỷ không ra quỷ thế kia, mà hơn nữa NPC vẫn bằng lòng đưa chìa khóa cho anh nữa, Thẩm Kha thật sự muốn cho một tràng pháo tay.
Mạc Hoài Nam cẩn thận đi tới gần, Nguyên Tinh Thần thấy nhưng không có phản ứng gì, mặc cho anh ta đứng nhìn vào gương.“Tôi biết rồi, là tấm gương!”
“Chẳng có gì hết, sao lại thế được.” Mặt Mạc Hoài Nam đã sắp dí sát vào gương nhưng ngoài trái phải bị ngược ra thì trong gương vẫn y đúc bên ngoài.Nguyên Tinh Thần lấy cây trâm vàng trên đầu xuống, bộ xương khô trong gương đồng biến mất, chỉ còn lại dáng vẻ ban đầu của cô.
Kỳ Việt vỗ vai anh ta nói: “Không sao đâu, tìm manh mối khác đi.”Nguyên Tinh Thần đáp: “Con người tôi vốn thích náo nhiệt mà, các người ở đây tôi lại càng vui hơn.”
Bạch Mộc Trạch nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi Nguyên Tinh Thần: “Bà chủ Mãn Xuân à, có thể cho tôi mượn trâm vàng một chút được không?”“Có thì có, nhưng không có đoạn này.”
Bàn tay đang xoay trâm vàng của Nguyên Tinh Thần dừng lại, đưa cho anh ở phía sau, “Ừm, lấy đi.”Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ 1 người đi qua, Mạc Hoài Nam dẫn đầu, Bạch Mộc Trạch đi cuối cùng, 6 người xếp thành một hàng để đi lên tầng 2.Giọng nói của Bạch Mộc Trạch từ phía sau truyền tới: “Rạp hát này đã bị bỏ hoang lâu rồi, có rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng bình thường thôi, chắc là chuột hay nhện gì đó đấy.”
Bạch Mộc Trạch cài cây trâm vàng lên đầu Nguyên Tinh Thần, quả nhiên, tấm gương đã có thay đổi.Kỳ Việt nói: “Thế này thì chắc là bị rồi.”
Bà chủ đáng yêu lại trở thành một bộ xương trắng, khung cảnh bên trong cũng rất tối tăm, mọi thứ đều rất cũ nát. Ở một góc mạng nhện giăng đầy, Bạch Mộc Trạch tìm được cánh cửa gỗ bị giấu sau đống đạo cụ đã bị hư.Mạc Hoài Nam nói: “Thư Nguyệt tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật mà, chuyện phân biệt màu sắc chỉ là trò muỗi thôi.”Thẩm Kha lớn gan đi tới, “Đại Bạch, chỉ có chìa khóa thôi thì sao mà ra ngoài được.”
Anh tiện tay cầm một cái ghế, đi tới vị trí tương ứng với gương đồng trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Sau đó thì nện mạnh vào bức tường trống, cái ghế bị vỡ tan tành, sơn tường bong ra để lộ một cánh cửa gỗ như trong gương.Cả phòng hóa trang chỉ có một chỗ có gương, là bàn trang điểm mà Nguyên Tinh Thần đang ngồi.
Chìa khóa rỉ sét nên hơi mắc kẹt, Bạch Mộc Trạch nhặt một con dao màu xanh đồng trên đất mài nó một chút, lần này mới có thể đút vào ổ khóa trơn tru.***
Lách cách một tiếng, cánh cửa mở ra.
Viên Hàm Sương kích động chạy tới, “Mở rồi mở rồi, mau chạy thôi.” Sau cửa là một mảng tối đen, Viên Hàm Sương vừa bước chân vào đã rụt về, “Hay là mấy người vào trước đi.”
“Tôi vào trước cho.” Mạc Hoài Nam đã quen xung phong, “Không sao đâu, vào đi, nhưng hơi tối nên mọi người nhớ cẩn thận một chút.”
Nhận được tin an toàn, Viên Hàm Sương mới yên tâm đi vào. Sau đó là Kỳ Việt và Tần Thư Nguyệt, Thẩm Kha cũng đi theo sát.“Chẳng có gì hết, sao lại thế được.” Mặt Mạc Hoài Nam đã sắp dí sát vào gương nhưng ngoài trái phải bị ngược ra thì trong gương vẫn y đúc bên ngoài.
Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Nguyên Tinh Thần, thấy cô cũng đang nghiêng đầu nhìn mình cười tủm tỉm, Bạch Mộc Trạch thấy hơi nhoi nhói trong tim, sau đó cũng bước vào trong bóng tối.
***“Sao, cô định đánh tôi lần 2 à?”Trong tủ quần áo của Tùng Ngọc có một gói thuốc, Viên Hàm Sương mở ra ngửi ngửi, chợt thấy hơi choáng váng, ánh mắt cũng bắt đầu mê man.
Cầu thang chật hẹp chỉ vừa đủ 1 người đi qua, Mạc Hoài Nam dẫn đầu, Bạch Mộc Trạch đi cuối cùng, 6 người xếp thành một hàng để đi lên tầng 2.Bàn tay đang xoay trâm vàng của Nguyên Tinh Thần dừng lại, đưa cho anh ở phía sau, “Ừm, lấy đi.”
“Á á á cái quái gì thế này!” Đang đi giữa chừng, Thẩm Kha đột nhiên hét lên.
Tần Thư Nguyệt trước mặt anh ta ghét bỏ nói: “Anh gào cái quỷ gì vậy.”Bạch Mộc Trạch nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi Nguyên Tinh Thần: “Bà chủ Mãn Xuân à, có thể cho tôi mượn trâm vàng một chút được không?”
“Lúc nãy có thứ gì đó bò lên tay tôi.” Thẩm Kha vịn vào tay nắm cầu thang để đứng vững lại, không biết lúc nãy có gì bò lên tay anh ta nữa, cảm giác lông nó mềm như nhung khiến anh ta nổi hết cả da gà.Bạch Mộc Trạch gọi Mạc Hoài Nam sang một bên để hỏi chuyện thuốc bột, “Gói này là thuốc mê đúng không, anh chuẩn bị thuốc này để trong phòng là muốn dùng cho ai?”
Giọng nói của Bạch Mộc Trạch từ phía sau truyền tới: “Rạp hát này đã bị bỏ hoang lâu rồi, có rắn, côn trùng, chuột, kiến cũng bình thường thôi, chắc là chuột hay nhện gì đó đấy.”
Anh không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến Thẩm Kha cảm thấy buồn nôn.Bạch Mộc Trạch cũng đồng ý chuyện này.
“Này Đại Bạch, cậu đừng nói nữa, tôi đang muốn chặt tay đi luôn đây này.”Tầng 2 có 4 căn phòng, xếp thành 2 bên đối xứng nhau.
“Cũng được, vậy để tôi đi lấy dao cho cậu.”Bạch Mộc Trạch quay lại nhìn Nguyên Tinh Thần, thấy cô cũng đang nghiêng đầu nhìn mình cười tủm tỉm, Bạch Mộc Trạch thấy hơi nhoi nhói trong tim, sau đó cũng bước vào trong bóng tối.
Thẩm Kha: Cảm ơn đại gia nhé!“Ừm, có rồi.” Tần Thư Nguyệt đắc ý.Thẩm Kha tỏ vẻ đồng cảm, “Đàn ông mà, bình thường thôi.”
Càng lên cao thì tầm nhìn càng rõ ràng, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng rõ con đường phía trước. Lúc Bạch Mộc Trạch giẫm lên bậc thang cuối cùng, cầu thang gỗ đột ngột đổ sập xuống, đường lui đã bị xóa bỏ hoàn toàn.
Tầng 2 có 4 căn phòng, xếp thành 2 bên đối xứng nhau.
Trên cửa phòng của bảng gỗ viết tên, 2 căn bên trái là Ngọc Kiều nương và Thanh Diệp, 2 căn bên phải là Nghiêm Minh và Tùng Ngọc.Bà chủ đáng yêu lại trở thành một bộ xương trắng, khung cảnh bên trong cũng rất tối tăm, mọi thứ đều rất cũ nát. Ở một góc mạng nhện giăng đầy, Bạch Mộc Trạch tìm được cánh cửa gỗ bị giấu sau đống đạo cụ đã bị hư.Kỳ Việt cười cười: “Tôi đâu có sở thích này đâu.”
Mạc Hoài Nam đi tới đẩy cửa ra, phát hiện chỉ có cửa của Tùng Ngọc là mở được, anh ta đi vào, ký ức quen thuộc lại ùa vào trong đầu.Sau đó anh lấy chiếc chìa khóa trước mặt Nguyên Tinh Thần, bỏ đi rất nghênh ngang.“Tôi…” Thẩm Kha cạn lời, thật sự rất cạn lời!
Phòng của Tùng Ngọc hơi bừa bộn, áo khoác ném bừa trên giường, giày thì Đông một chiếc, Tây một chiếc, trên sân khấu thì là một ngôi sao hào hoa phong nhã, không ngờ lúc ở riêng lại luộm thuộm như thế.Nói xong, cô lại nhìn gương loay hoay sửa tóc, không thèm để ý tới Bạch Mộc Trạch nữa.
Mạc Hoài Nam hơi ngượng ngùng cười cười: “Tùng Ngọc là người chuyên tâm nghiên cứu kinh kịch nên có chút qua loa ấy mà.”
Thẩm Kha tỏ vẻ đồng cảm, “Đàn ông mà, bình thường thôi.”
Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt đã tìm ra manh mối trong phòng, Kỳ Việt nói: “Giờ chúng ta chỉ có thể tìm trong phòng này, hẳn là chìa khóa 3 căn phòng kia phải ở đây.”
Bạch Mộc Trạch cũng đồng ý chuyện này.Nếu là công thức toán học thì Bạch Mộc Trạch có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng ở mặt nghệ thuật thì có thể nói là anh chẳng biết gì hết.
Trong tủ quần áo của Tùng Ngọc có một gói thuốc, Viên Hàm Sương mở ra ngửi ngửi, chợt thấy hơi choáng váng, ánh mắt cũng bắt đầu mê man.
“Đại Bạch, Viên Hàm Sương không ổn rồi.” Thẩm Kha đỡ cô ta ngồi xuống ghế.Phòng của Nghiêm Minh rất sạch sẽ, tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn sạch tới mức không có một hạt bụi.“Cũng được, vậy để tôi đi lấy dao cho cậu.”
Bạch Mộc Trạch mở mí mắt Viên Hàm Sương ra, thấy đồng tử hơi giãn ra, anh nhìn thấy bên giường có chậu nước bèn bưng tới trút hết toàn bộ lên đầu Viên Hàm Sương.Anh tiện tay cầm một cái ghế, đi tới vị trí tương ứng với gương đồng trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Sau đó thì nện mạnh vào bức tường trống, cái ghế bị vỡ tan tành, sơn tường bong ra để lộ một cánh cửa gỗ như trong gương.Tần Thư Nguyệt đặt cái hộp lên bàn, dùng tay áo che mũi lại rồi mới mở nắp hộp ra. Bột phấn màu tím, là đồ trang điểm bình thường chứ chẳng có gì đặc biệt hết.
Nước lạnh vào đầu, Viên Hàm Sương lập tức tỉnh táo lại.
“Phụt ~ khụ khụ khụ! Ai!”
Bạch Mộc Trạch bỏ chậu đồng vào tay Thẩm Kha, dùng âm lượng chỉ có 2 người nghe được nói: “Cậu đi giải thích đi.”Bạch Mộc Trạch và Kỳ Việt đã tìm ra manh mối trong phòng, Kỳ Việt nói: “Giờ chúng ta chỉ có thể tìm trong phòng này, hẳn là chìa khóa 3 căn phòng kia phải ở đây.”
“Tôi…” Thẩm Kha cạn lời, thật sự rất cạn lời!Anh không nói thì thôi, vừa nói ra đã khiến Thẩm Kha cảm thấy buồn nôn.
Bạch Mộc Trạch gọi Mạc Hoài Nam sang một bên để hỏi chuyện thuốc bột, “Gói này là thuốc mê đúng không, anh chuẩn bị thuốc này để trong phòng là muốn dùng cho ai?”Tần Thư Nguyệt định mở một cái hộp ra xem bên trong là gì thì bị Kỳ Việt cản lại, “Trước khi mở ra phải bịt mũi lại đã.”
Mạc Hoài Nam ấp úng nói: “Tôi không biết.”
“Anh không có ký ức của Tùng Ngọc à?”Thẩm Kha: Cảm ơn đại gia nhé!Thẩm Kha gọi cô ta một lúc lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
“Có thì có, nhưng không có đoạn này.”Bạch Mộc Trạch nửa tin nửa ngờ, cầm gói thuốc trong tay.
Bạch Mộc Trạch nửa tin nửa ngờ, cầm gói thuốc trong tay.
Bên kia, Kỳ Việt đã tìm ra chìa khóa trong chậu hoa, sau khi thử, họ đã có thể vào được phòng của Thanh Diệp.
***Tần Thư Nguyệt liếc nhìn bóng lưng của Viên Hàm Sương, khinh bỉ nói: “Nếu cô ta đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây đấy, để tôi thử xem.”
Phòng của Thanh Diệp cực kỳ hường phấn, Viên Hàm Sương vừa vào đã nằm ra chiếc giường êm ái, ỉ ôi kêu: “Nhức đầu quá, tôi nghỉ chút đã nhé.”Mạc Hoài Nam hơi ngượng ngùng cười cười: “Tùng Ngọc là người chuyên tâm nghiên cứu kinh kịch nên có chút qua loa ấy mà.”
Tần Thư Nguyệt nén sự bực bội trong lòng lại, nói: “Sao cô lại còn già mồm tới thế hả, xui 3 đời mới chung đội với cô mà.”
“Muốn nói gì cứ nói, tóm lại là lúc nãy tôi hít phải thuốc mê rồi nên phải nghỉ ngơi.” Viên Hàm Sương quay lưng về phía họ, không biết cô ta đang làm gì nữa.
Trong phòng Thanh Diệp chẳng có gì đặc biệt, thứ bắt mắt duy nhất là hơn chục cái hộp lớn nhỏ được bày trên bàn trang điểm.
Tần Thư Nguyệt định mở một cái hộp ra xem bên trong là gì thì bị Kỳ Việt cản lại, “Trước khi mở ra phải bịt mũi lại đã.”
Đúng, không thể chủ quan được.“Á á á cái quái gì thế này!” Đang đi giữa chừng, Thẩm Kha đột nhiên hét lên.
Tần Thư Nguyệt đặt cái hộp lên bàn, dùng tay áo che mũi lại rồi mới mở nắp hộp ra. Bột phấn màu tím, là đồ trang điểm bình thường chứ chẳng có gì đặc biệt hết.“Muốn nói gì cứ nói, tóm lại là lúc nãy tôi hít phải thuốc mê rồi nên phải nghỉ ngơi.” Viên Hàm Sương quay lưng về phía họ, không biết cô ta đang làm gì nữa.
Nhưng ngăn đựng bên ngoài lại rất kiêu sa, dưới đáy có viết 2 chữ đỏ son, “Thanh Diệp này bị gì vậy, rõ ràng là màu tím hồng mà lại bỏ vào hộp màu đỏ son là sao.”Mạc Hoài Nam ấp úng nói: “Tôi không biết.”
Lời nói của cô ta đã khiến Bạch Mộc Trạch để ý, “Màu sắc trong hộp son phấn bị rối rồi, sắp xếp lại đúng chắc sẽ tìm ra được chìa khóa đấy.”Bạch Mộc Trạch cúi người xuống, ghé sát tai cô thì thầm 3 chữ: “Cô đừng hòng.”
Thẩm Kha và Tần Thư Nguyệt lấy hết tất cả hộp son phấn xuống, 12 hộp tất cả, trừ đỏ son ra còn có thiên thanh, đinh hương, đồ mi các thứ.
Nếu là công thức toán học thì Bạch Mộc Trạch có thể giải quyết nhanh gọn, nhưng ở mặt nghệ thuật thì có thể nói là anh chẳng biết gì hết.
“Để tôi gọi Viên Hàm Sương dậy, chắc chắn cô ta biết đấy.”
Thẩm Kha gọi cô ta một lúc lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì.
Tần Thư Nguyệt liếc nhìn bóng lưng của Viên Hàm Sương, khinh bỉ nói: “Nếu cô ta đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây đấy, để tôi thử xem.”
“Đinh hương là màu tím, thiên thanh là màu xanh thẫm, nha thanh là màu xám…”
Những màu sắc tươi sáng rất dễ phân biệt, chỉ còn lại 2 hộp đồ mi và xanh nhạt, vì quá giống nhau, đều cùng nhạt gần bằng màu trắng nên chỉ có thể đánh cược mà thôi. Tần Thư Nguyệt đặt hộp đồ mi lên ngăn chứa, sau đó thì cho màu xanh nhạt ở dưới.
Sau khi sắp xếp lại 12 hộp son phấn, ngăn kéo bàn trang điểm khẽ đẩy ra, bên trong là một chiếc chìa khóa.“Lúc nãy có thứ gì đó bò lên tay tôi.” Thẩm Kha vịn vào tay nắm cầu thang để đứng vững lại, không biết lúc nãy có gì bò lên tay anh ta nữa, cảm giác lông nó mềm như nhung khiến anh ta nổi hết cả da gà.
“Ừm, có rồi.” Tần Thư Nguyệt đắc ý.Nhưng ngăn đựng bên ngoài lại rất kiêu sa, dưới đáy có viết 2 chữ đỏ son, “Thanh Diệp này bị gì vậy, rõ ràng là màu tím hồng mà lại bỏ vào hộp màu đỏ son là sao.”
Thẩm Kha cảm thán nói: “Không tệ nhé, không ngờ cô còn có tài lẻ này nữa.”
Mạc Hoài Nam nói: “Thư Nguyệt tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật mà, chuyện phân biệt màu sắc chỉ là trò muỗi thôi.”Sau khi sắp xếp lại 12 hộp son phấn, ngăn kéo bàn trang điểm khẽ đẩy ra, bên trong là một chiếc chìa khóa.
Chìa khóa tìm thấy trong phòng Thanh Diệp có thể mở được cửa phòng của Nghiêm Minh, cửa vừa mở ra, mùi đàn hương nồng đậm đã xộc thẳng vào mặt khiến người ta ho sặc sụa, Kỳ Việt cũng không kìm được mà ho khan vài tiếng.
“Anh cũng không chịu nổi à.” Thẩm Kha mỉa mai.
Kỳ Việt cười cười: “Tôi đâu có sở thích này đâu.”
Phòng của Nghiêm Minh rất sạch sẽ, tất cả đồ vật đều được sắp xếp gọn gàng, trên mặt bàn sạch tới mức không có một hạt bụi.
“Nghiêm Minh bị bệnh sạch sẽ à?” Bạch Mộc Trạch hỏi.“Đại Bạch, Viên Hàm Sương không ổn rồi.” Thẩm Kha đỡ cô ta ngồi xuống ghế.
Kỳ Việt nói: “Thế này thì chắc là bị rồi.”