Mắt đối mắt những ánh nhìn cùng nhau rõ ràng như trăng rằm đêm 15.
“Chào, lâu quá không gặp cậu Gia Khiêm!” Nhật Khang cười nhẹ.
“Chào cậu!” Gia Khiêm cười đáp lễ.
Cúi gương mặt xuống bàn, không còn muốn nhìn hay muốn thấy con người ấy. Cô khẽ run run các ngón tay lại với nhau...
“Và chào Thủy Tiên!!!” Nhật Khang lên giọng, tên đó xoáy ánh nhìn chăm chú vào cô bé.
“Xin chào!” Cô bé trả lời nhanh chóng nhưng không muốn đáp lễ bằng bất kì ánh nhìn nào.
“Đây có phải là Bang Hắc Động không? Hân hạnh được biết anh?! Em là Ngô Nhật Khang” Khang cười và chìa bàn tay ra đáp lễ.
“Chào chú em!!!” Hắc Động cười nhẹ.
“Thôi mình xin phép đi trước, chúc ăn ngon miệng!” Nhật Khang cười đầy ẩn ý.
Bóng người đã khuất dần đi cũng là lúc cô bé ngước vội lên... Giọng nói trở nên nhạt.
“Mình thấy không khỏe nên mình về trước nha! Xin lỗi anh Hắc Động và Gia Khiêm.”
Lời nói vừa dứt cũng là lúc cô vớ lấy chiếc túi, đôi chân thoăn thoắt chạy nhanh như một chú sóc rời đi...
Bao nhiêu câu hỏi vẩn vơ bám lấy Hắc Động... Thái độ của cô bé?
- ---o----
“Hôm nay cả nhà ta đi ăn lẩu khuya đi...” Mẹ Dương hào hứng la to.
“Ý kiến tuyệt vời mẹ à!!! Bây giờ con sẽ lên thay đồ.” Nhỏ vỗ tay lớn, dứt lời nhỏ chạy vội lên căn gác.
“Bà này, con bé mập lắm rồi còn rủ con ăn tối nữa chứ?” Người cha lên giọng.
“Lâu rồi con bé không có ăn, thấy nó nói thèm hoài. Ông này kì quá, nó muốn ăn mà vả lại con mình có mập đâu?” Người mẹ nhấn mạnh câu nói nhìn chồng.
“Tùy bà, nó mập là tại bà chìu nó miết thôi!” Người cha thở dài...
Xem nào, đi ăn lẩu phải diện bộ đồ thật ân ý mới được... Càng nghĩ, nhỏ càng hào hứng lục tủ quần áo.
- ---o----
Cây kim chỉ đã qua mười giờ... Âm thanh càng tĩnh lặng hơn trong căn phòng lúc này.
“Thôi về đi em, giờ này chắc Ngân không tới đâu...” Hắc Động khuyên nhủ.
Hôm nay là ngày quan trọng mà mình và cô ấy đã hứa là sẽ dẹp hết các chuyện riêng, toàn tâm toàn ý cho một cuộc chơi. Đã có gì với cô ấy? Nếu có thì tại sao không lời giải thích nào? Hơi thở dốc nặng nề, bám lấy tâm trí Gia Khiêm. Những bước chân nối tiếp nhau mơ màng...
“Để anh đưa chú em về nhà!” Hắc Động nói.
“Thôi khỏi, em chưa muốn về... Anh cứ về trước đi.” Gia Khiêm thều thào.
- ---o----
Nồi lẩu bay ra nghi ngút, nhỏ reo vang. Chu choa ơi, thèm đến phát ngất mất! Và lẽ dĩ nhiên là hai tay cầm lấy chiếc đũa, nhỏ múc thức ăn tới tấp vào cái chén. Thưởng thức trong niềm hạnh phúc, quay quần bên cha mẹ. Chốc chốc nhỏ cười rúc rích, vì vẫn cảnh cũ của cha mẹ khi tranh cãi về một vấn đề trời ơi đất hỡi nào đó... Lòng thầm nhủ. Cha mẹ thật là... hihi...
“Ông chủ cho phần lẩu!” Giọng nói cất lên từ phía sau.
Sao mà âm thanh này nghe quen quen... Nhỏ vội quay sang, nụ cười hé nở trên đôi môi, chưa gì nhỏ đã la to.
“Khiêm à!!!”
“À! Dương?” Khiêm trố đôi mắt nhìn...
“Cậu cũng ăn lẩu hả?” Nhỏ hí hửng chạy lại, trên tay vẫn cầm chặt chén lẩu nóng sốt.
“Mình tính mua về... Dương ăn dính cả trên mặt rồi kìa...” Khiêm cười trước dáng vẻ của nhỏ.
“Ơ?! Thôi mình về đây...” Nhỏ vội nhìn lại mình thì trông đến là kinh. Con gái gì mà ăn uống rồi còn dính cả trên mặt. Thật là xấu hổ quá đi...
“Hihi... Thật là...” Gia Khiêm chỉ còn biết cười giấu đi sợ cô bạn phải xấu hổ vì sự ngây ngô, vụng về đó.
- ---o----
Hắn nhìn nó chăm chú. Còn đang ngủ, chắc chưa tỉnh đâu nhỉ? Mà nhìn ngủ trông cũng dễ thương đấy... Hắn cười thầm trong bụng, khác xa với Liên nắm đấm dữ dằn ngày nào. Bỗng hắn nghĩ ra một điều gì thú vị, nụ cười hiện hữu trên đôi môi cùng ánh nhìn tít mắt đầy nham hiểm...
Hắn bắt đầu lục tung chiếc tủ lên nghe “sột soạt”.
“Ông quản gia...” Cái mặt nhăn nhó hắn la to.
“Dạ cậu chủ?!” Người quản gia chạy vội lại.
“Ông kiếm cho tôi cái máy chụp hình coi...”
“Dạ!!!”
Thật tình lúc cần thì không thấy đâu... Hắn nhăn mắt khó chịu, hai chân vắt chéo lại vào nhau rung rung, chờ người quản gia kiếm xong máy chụp hình.
Cái chớp mắt liên hồi. Đầu óc thì trống rỗng, không biết mình đang ở đâu? Nó nhổm người dậy với vẻ nặng nề và bắt đầu những bước chân xuống giường. Căn phòng rộng quá! Nó mơ màng về cái gì đó nhưng không sao nhớ nổi. Cố vớ lấy tay nắm cửa. Nó mở toan ra và cái nhìn xa lạ...
“Sao ông kiếm lâu quá vậy? Chắc cho ông về hưu sớm quá!!!” Hắn lên giọng với cái mặt khó ưa khi cầm trên tay cái máy chụp hình.
“Xin lỗi cậu chủ!!!” Người quản gia khúm núm lúi húi van xin.
“Ơ!? Cô gái kia???” Bỗng lão ngước vội ánh nhìn lên lầu.
“Hả?!” Hắn ngước lên lầu, thấy nó đang đứng chễm chệ ánh mắt nhìn...
Đôi mắt ngơ ngác, nó nhìn đáp lại cái nhìn đó...
“Cô có sao không? Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý làm cô đau đâu!!!” Hắn chạy lại và câu nói lắp bắp nhanh nhảu không ngừng.
Chẳng đáp lại bất kì câu nói hay hành động gì. Nó vẫn nhìn hắn trân trân...
“Cô không giận tôi nữa hay sao?!” Hắn nhìn nó đầy khó hiểu.
“Anh là ai?! Sao anh lại xin lỗi tôi?!” Cái chớp mắt ngơ ngác, nó nhìn hắn.
“Hả?!”
Có phải mình nghe lầm không? Hắn không dám tin ngay trước mắt mình lại là một Liên nắm đấm dịu dàng đến vậy. Có phải là do chấn thương của vụ tai nạn giống như phim bộ Hàn Quốc không nhỉ? Nếu là vậy thì hay quá! Cô ấy sẽ không còn nhớ gì cả... Nụ cười thích thú hiện rõ trên gương mặt láu táu đó.
“Sao anh lại cười?!” Nó hỏi vẻ ngơ ngác.
“À! Cô đói chưa ta đi ăn cái gì nha!!!” Hắn nhanh nhẹn trả lời.
“Ừ!” Nó cười tít mắt.
- ---o----
Không một cú điện thoại hay là một tin nhắn...
“Anh có câm ngay không?!” Cái tát vào mặt như trời giáng Hoàng Ngân hét lên.
“Coi như anh chịu thua em nhưng anh sẽ không từ bỏ em!!!” Người con trai trả lời dứt khoát với ánh nhìn nghiêm túc.
“Anh... Giữa tôi và anh còn gì nữa đâu? Chia tay rồi??? Anh níu kéo một phía từ tôi anh được gì?” Cô lên giọng nhìn anh.
“Là anh có lỗi nhưng hãy cho anh bù đắp được không em? Anh vẫn còn thương em lắm!!!” Người con trai nắm lấy bàn tay Ngân với ánh nhìn tha thiết.
“Tôi không muốn! Giờ tôi có bạn trai rồi. Người ấy tốt với tôi lắm! Không phản bội, dối trá như anh...” Hoàng Ngân nhấn mạnh vẻ dứt khoát.
“Ngày xưa anh bỏ tôi... Tôi đã phải gắng gượng cố vật dậy mà sống. Giờ anh quay lại thì có ích gì? Lần sau tôi không muốn gặp anh đâu...” Cô bỗng hạ giọng xuống, nụ cười nhép môi nhìn người con trai.
Chẳng lẽ kết thúc như vậy thôi? Người con trai nhìn Hoàng Ngân bước chân chầm chậm ra đi. Có bao giờ em nghe anh giải thích vì sao câu chia tay ngày xưa anh nói với em hay không? Bờ môi mấp máy đã chẳng thể thốt nên lời khi bóng hình ấy đã khuất dần. Phai phôi, nhạt nhòa đi!!!
Người yêu đầu tiên của mỹ nhân trường THPT “Cánh Buồm” chàng trai Tạ Quang Vinh.
- ---o----
Hắn cười thích thú nhìn nó chăm chú... Những nghĩ suy lo lắng ngày xưa giờ tan biến thay vào đó là niềm vui dâng tràn ngập lòng. Trước mặt hắn bây giờ nó như một cô thôn nữ e dè, trông bộ váy xinh xinh càng nhìn càng vui hơn...
“Anh này anh tên là gì?!” Nó nhìn hắn.
“Tên tôi hả? Triệu Tuấn Minh, tên đẹp không?” Hắn cười nhìn nó.
“Thế tên tôi là gì vậy?” Nó cười e ấp và nụ cười tươi tắn kia biến mất bằng cái lo lo hiện rõ trên gương mặt.
“Tên cô là Nguyễn Thị Phương Liên. Mà cô không nhớ gì hết hả?”
“Tôi không biết? Chỉ là tôi loáng thoáng nhớ cái gì đó và lại thôi không nhớ nữa...” Nó mơ hồ trong những suy nghĩ.
Chà đỡ quá!!! Hắn nhủ thầm trong bụng vẻ vui sướng.
“Mà sao tôi lại ở đây vậy?” Nó nhìn hắn vẻ ngơ ngác.
Biết trả lời sao đây ta? Hắn ấp úng nghĩ suy cho câu trả lời.
- ---o----
Tin nhắn thứ nhất, tin thứ hai và thứ ba. Cô bé vội cất chiếc điện thoại vào trong túi với bao nghĩ suy...
- ---o----
Nhỏ xấu hổ cả người vì vụ lẩu hôm qua, chẳng dám thốt nên lời nào với người ấy...
“Chào! Hôm qua ăn ngon chứ?” Khiêm nhìn nhỏ hỏi.
“...” Nhỏ im re cúi mặt xuống.
“Còn giận mình hả? Xin lỗi rồi mà, Dương giận dai ghê...” Khiêm cười tít mắt nhìn nhỏ.
“Haha... Bị mình lừa rồi!” Nhỏ đáp lại bằng nụ cười hớn hở.
“Dương còn biết nghịch nữa ta! Đúng là không nên khinh thường bạn tôi...” Khiêm lắc đầu cười trước dáng vẻ của nhỏ.
Hắc Động nhìn chăm chăm, gã nhủ thầm trong bụng. Cái thằng Khiêm này nói chuyện vui vẻ quá, khác xa với vẻ mặt thẫn thờ hôm qua, mà con nhỏ Dương kia cũng có sức gây cười dữ...
Tiếng trống trường điểm vang, tất cả lớp im lặng ngồi ngay ngắn... Cô giáo bước vào và bắt đầu phát bài kiểm tra ngữ văn.
“Bài kì này cả lớp làm không tốt cho lắm... Chỉ có Thùy Dương là ổn nhất!!!” Vẻ mặt không vui cô lên giọng.
“Chà Dương sướng nha...” Khiêm vội quay xuống chúc mừng cô bạn.
“Bang Hắc Động. Bài kì này em làm tệ quá!!! Cứ vậy hoài em sẽ rớt môn thi tốt nghiệp mất... Thùy Dương! Em đổi chỗ xuống ngồi kèm Hắc Động cho cô đi.” Giọng cô lại vang lên bảo nhỏ.
“Hả?! Cô à, em xuống dưới đó hả???” Nhỏ giật điếng cả người, hai tai ù đặc như không dám tin, nhỏ hỏi lại cô giáo câu nói vừa rồi.
“Em kèm bạn dùm cô đi!!!” Cô giáo nhìn Dương cười bảo.
Trời ạ!!! Có phải là ác mộng hay không? Nhỏ cuối mặt xuống và thu vét đồ đạc trong tiếc nuối.
“Dương đi rồi... Buồn nhỉ?” Khiêm nói vẻ thở dài.
“Tạm biệt!!!” Nhỏ xị mặt xuống bước đến chỗ cuối lớp.
Vẻ mặt thay đổi sắc diện nhanh chóng, nhỏ bước từng bước chân chậm chạp xuống chiếc bàn phía cuối kia... Ở nơi có kẻ mà ai ai đều khiếp sợ với cái tên nghe tới thôi cũng cảm thấy rùng rợn, đó là Bang Hắc Động.
“Chào cô bạn mập!!!” Hắc Động cười nhép môi nhìn nhỏ.
“...” Chưa gì đã nói người ta là mập này mập nọ, tên đáng ghét khó ưa...
Một tình huống dở cười đã bắt đầu... Dương nai tơ phải đối diện với gã khó ưa Bang Hắc Động như thế nào đây?