Những Nhà Nơi Hẻm Nhỏ

Chương 26: Bác sĩ gia đình



Năm tháng đại học.

Bồ Tát quá nể tình, điểm thi cấp ba của Lâm Đống Triết chỉ cao hơn điểm chuẩn của Nhất Trung đúng 1 điểm nhưng cuối cùng cậu chàng cũng trà trộn được vào nơi ấy.

Tống Oánh vui lắm, Lâm Võ Phong thì dặn vợ mãi, “Thầy Trang cũng phụ đạo Đống Triết nhiều. Bằng Phi lại chỉ đậu vào trường trung học phụ thuộc nên tâm tình anh ấy không tốt lắm, em tém tém lại nhé.”

Tống Oánh săn sóc tỉ mỉ nói, “Em sẽ mời chị Linh với Tiêu Đình tới tiệm ăn, không mang theo thầy Trang.”

Lâm Võ Phong dặn dò vợ phải khiêm tốn nhưng chính anh cũng không nén được vui sướng trong lòng. Lúc này việc mua sắm xe đạp đã sớm không bị hạn chế, cũng không cần phiếu xe. Lâm Võ Phong nhớ tới Trang Đồ Nam vừa vào cấp hai đã có xe đạp thế là cũng tới tiệm mua cho Lâm Đống Triết một cái xe đạp hiệu Vĩnh Cửu.

Tống Oánh có tiền lại thích tụ tập nên quyết định tổ chức chúc mừng quy mô nhỏ. Vốn cô định mời mọi người tới quán cơm nhưng hai chị em Ngô San San và Trương Mẫn đều đề nghị một cửa hàng bán đồ uống lạnh. Nguyên văn Trương Mẫn nói đó là “Cửa hàng đồ uống nhỏ của tư nhân” vì thế Tống Oánh biết nghe lời phải mà chọn một ngày chủ nhật mời hai bà mẹ cùng mấy cô nhóc đi uống đồ lạnh.



Cửa hàng này mở ở khu phố cũ, ven sông. Ba bà mẹ và ba cô nhóc ngồi ở hai cái bàn bên cửa sổ. Ba bà mẹ ngồi một bàn, uống rượu mơ xanh và rượu hoa quế với đá còn mấy cô nhóc ngồi một bàn ăn kem.

Cửa sổ mở rộng, gió ấm thổi vào, ánh mặt trời lộng lẫy chiếu sáng mặt sông. Một con thuyền với mái che uyển chuyển nhẹ nhàng xẹt qua. Thuyền kia gợn từng con sóng, ba bà mẹ lần đầu tiên được thưởng thức cung cách riêng tư, nhàn nhã này nên cảm thấy hơi hoảng hốt.

Rượu hoa quả thêm chút tào phớ, hoa quế màu vàng nhạt nổi trên mặt tào phớ màu trắng khiến cái cốc bằng thủy tinh trong suốt cũng thêm phần đẹp mắt. Trương A Muội múc một thìa đường đỏ thêm vào cốc rồi nhẹ nhàng quấy, “Chúng ta nên tới đây nhiều một chút, phụ nữ ấy mà, phải đối xử với mình tốt mới được.”

Hoàng Linh cười, “Lần này là Tống Oánh mời khách, lần sau ai sẽ bỏ tiền đây?”

Trương A Muội cười, “Có khi là tôi ấy chứ. Sang năm hai đứa con gái nhà tôi đều được phân công làm việc, đến lúc đó tôi sẽ mời.”

Bên bờ sông có người hát Bình đàn, Tống Oánh nhìn con thuyền trên mặt sông rồi nghe tiếng ca nỉ non thế là ngây người không đáp. Hoàng Linh huých cánh tay cô mới chậm rãi hoàn hồn, “Không biết tại sao tôi lại đột nhiên nhớ tới lúc mùa hè khi mình còn trẻ.”

Chỉ một câu vô cùng đơn giản nhưng Hoàng Linh và Trương A Muội đều hiểu được những phiền muộn trong đó.

Hoàng Linh cười nhạo bạn tốt, “‘mùa hè khi còn trẻ’, Tống Oánh, em xem tạp chí cũng có tác dụng đó, hiện tại nói chuyện cứ như thơ.”

Trương A Muội thấp giọng nói, “Mấy ngày hôm trước tôi đi trên phố gặp Tiểu Mẫn và bạn học. Con bé không nhìn thấy tôi mà cười nói với bạn bè và đi lướt qua, tôi đứng đó nhìn theo thật lâu.”

Tống Oánh nói, “Trước kia tôi thích dạo phố, có cửa hàng nào mới mở tôi đều biết. Lúc này nếu không phải Tiểu Mẫn đề cử thì tôi cũng không biết còn có cửa hàng kiểu này. ‘Tư nhân’ mà mấy đứa nói tới chính là ý này đúng không?”

Cô than nhẹ, “Có đôi khi tôi cảm thấy mình vẫn còn trẻ……”

Hoàng Linh cũng tiếp lời, “Nhưng chúng ta đã tới tuổi vì bọn nhỏ học cao hơn, được phân công tác tốt mà đi cầu thần bái phật.”

Nói tới con thế là Trương A Muội giễu cợt Tống Oánh, “Hôm nay cô mời chúng tôi đi uống đồ lạnh mà không mang Đống Triết theo, không sợ lúc về nó sẽ lại kêu trời trách đất mắng cô không nghĩa khí hả?”

Tống Oánh bình tĩnh nói, “Không sao, nó biết chúng ta tới đây, nó và Đồ Nam còn đang xem truyền hình trực tiếp thế vận hội Olympic kìa.”



Nhà họ Trang vẫn chưa mua TV thế nên Lâm Võ Phong dọn TV vào phòng Lâm Đống Triết để đứa nhỏ nhà họ Trang, đặc biệt là Trang Đồ Nam về nhà có hể xem Thế vận hội Olympic.

Lúc nghỉ giữa hiệp Lâm Đống Triết tới phòng bếp mở tủ lạnh lấy Kiện Lực Bảo. Trong lúc vô tình quay đầu Trang Đồ Nam thoáng nhìn mấy cuốn tạp chí và sách hơi mỏng ở khe kệ sách giáp với tường. Cậu tưởng là sách rơi vào đó nên dịch kệ sách lấy tạp chí và sách kia ra ngoài.

Trang Đồ Nam thấy đống tạp chí mình lôi ra chính là《 bác sĩ gia đình 》thì không biết nên khóc hay cười.

Lâm Đống Triết cầm hai bình Kiện Lực Bảo vào nhà thế là Trang Đồ Nam ngước mắt nhìn nhìn mới phát hiện tùy tùng vốn hay đi theo phía sau mình trong lúc không chú ý đã trưởng thành. Vóc dáng cậu nhóc cao gầy, ngũ quan nảy nở, mày kiếm mắt sáng, rất là đẹp trai.

Trang Đồ Nam cầm lấy cuốn《 bác sĩ gia đình 》và chế nhạo, “Đống Triết, anh lại không biết cậu có hứng thú với y học cơ đấy.”

Lâm Đống Triết không dám hé răng.

Trang Đồ Nam mở cuốn tạp chí ra lật lật và thấy chuyên mục《 giới tính vỡ lòng 》rồi lại thấy《 những điều cần biết trong tân hôn 》thế là cậu chỉ cho Lâm Đống Triết xem, “Đống Triết, mấy thứ này đọc qua là được, đừng xem nhiều quá.”

Rồi cậu tò mò hỏi, “Lấy ở đâu ra?”

Lâm Đống Triết mở một lon Kiện Lực Bảo và uống một ngụm, “Còn có thể từ chỗ nào nữa? Từ ông chủ cửa hàng thuê truyện, ông ấy có rất nhiều sách kiểu này trong tiệm.”

Ông chủ kia thế mà đã mở rộng nghiệp vụ mới rồi, Trang Đồ Nam cũng phải thán phục, “Anh còn tưởng ông ấy không kiếm được tiền của cậu nữa, không ngờ ông ấy cũng có đầu óc làm ăn lắm.”

Lâm Đống Triết không phục, “Em và Bằng Phi cùng mua, anh đừng mắng mỗi em.”

Trang Đồ Nam nghe nói Hướng Bằng Phi cũng có phần thì sửng sốt một chút sau đó lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Trong phòng Bằng Phi cũng có cái này sao?”

Lâm Đống Triết lắc đầu, “Bọn em đâu dám bỏ ở nhà anh, đều đặt ở chỗ em.”



Trang Đồ Nam nghiêm mặt nói, “Cho dù ở đại học thì đề tài này cũng bị cấm nghiêm ngặt, công khai hay lén lút đều không được. Đống Triết, chuyện này không to không nhỏ, lỡ bị phát hiện ghi vào hồ sơ thì chuyện thi đại học của cậu sẽ bị ảnh hưởng đó.”

Trang Đồ Nam lại trầm mặc một chút mới nói, “Thật sự muốn xem cũng phải giấu kỹ một chút, phía sau kệ sách không ổn, đổi chỗ khác đi.”

Lâm Đống Triết bắt được trọng điểm trong lời Trang Đồ Nam, “Anh Đồ Nam, anh nói đại học không được thảo luận……’cái này’, vậy có thể yêu đương không?”

Trang Đồ Nam bị hai chữ “Yêu đương” đột ngột đánh cho không kịp trở tay. Nhưng cậu lập tức trấn định và cảnh giác hỏi, “Cậu hỏi cái này làm gì? Cậu không có ý tưởng kỳ lạ nào đấy chứ?”

Lâm Đống Triết liên tục phủ nhận, “Em nghe lén thấy mẹ anh nói với mẹ em là hình như Tiểu Mẫn đang hẹn hò. Em chỉ tò mò không biết đại học có cho yêu đương không.”

Trang Đồ Nam chém đinh chặt sắt nói, “Đại học không cho phép yêu đương, ai dám lén lút sẽ bị cảnh cáo, thậm chí xử phạt hành chính, bỏ học bổng, ảnh hưởng phân phối sau khi tốt nghiệp.”

Lâm Đống Triết cái hiểu cái không mà “à“ một tiếng.

Trang Đồ Nam có lòng riêng nên thở dài sau đó vừa như giải thích cho Lâm Đống Triết vừa như thuyết phục chính mình, “Xác suất thành công của tình yêu thời đại học quá thấp, còn một cửa phân phối công tác cần phải vượt qua. Quốc gia chịu trách nhiệm phân phối vì thế hai người yêu nhau rất khó ở bên nhau.”

Lâm Đống Triết càng chẳng hiểu gì, “Phân phối lúc tốt nghiệp ư?”

Trang Đồ Nam như lầm bầm lầu bầu gì đó, “Trước khi tốt nghiệp đại học nhà trường sẽ công bố phương án phân công công tác. Nghe nói những đôi yêu nhau trăm phần trăm sẽ chia tay. Mà những người được phân công cùng một địa phương sẽ nhanh chóng thân quen, hẹn hò rồi tu thành chính quả.”

Lâm Đống Triết rất nhạy bén phát hiện gì đó, “Anh, vừa vào đại học anh đã biết nhiều như thế là vì anh từng hỏi thăm rồi à?”

Trang Đồ Nam cười khổ nói, “Còn cần phải hỏi thăm chắc? Chỉ đạo viên nói cho bọn anh để cảnh cáo không được yêu đương.”

Truyền hình trực tiếp thế vận hội Olympic lại bắt đầu thế là hai người vừa ngồi quạt vừa uống Kiện Lực Bảo và xem TV.

Trang Đồ Nam đột nhiên nói, “Chỉ cho phép giấu ở nhà cậu, không được giấu ở nhà anh đâu đấy. Cấm dạy hư Tiêu Đình.”

Lâm Đống Triết tức giận nói, “Anh, em có ngốc đâu, bọn em tìm mọi cách giấu nó đó. Nếu mà bị nó phát hiện là bố mẹ hai bên sẽ biết ngay.”



Sau khi thế vận hội Olympic kết thúc, Lâm Đống Triết về quê nội ở Phúc Kiến thăm người thân. Trước khi kết thúc nghỉ hè Hướng Bằng Phi cũng từ Quý Châu về Tô Châu.

Trước khi về Thượng Hải Trang Đồ Nam gọi Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết ra một chỗ ân cần dạy bảo.

Cậu tận tình khuyên, “Không phải anh không cho hai đứa xem. Tụi mày không sợ trời không sợ đất, dù anh có nói hai đứa cũng bằng mặt không bằng lòng thế nên anh chỉ nói rõ lợi và hại rồi tự mấy đứa nghĩ kỹ. Hai đứa còn nhỏ, không cần vì tò mò nhất thời mà hủy hoại tiền đồ của mình.”

Hướng Bằng Phi và Lâm Đống Triết liếc nhau một cái và thầm nghĩ, “Nhà họ Trang lại xuất hiện chủ nhiệm giáo dục thế hệ mới rồi.”

Trang Đồ Nam nói đến khô cả cổ, “Biện pháp tốt nhất vẫn là đừng xem, đừng có xem, nhất quyết không xem. Ít nhất đừng có mang thứ này tới trường, cũng đừng cho bạn học mượn. Nếu bị tố giác hoặc bị nhà trường túm được thì xử phạt là nhẹ, có khi sẽ bị đuổi học.”



Vì thiếu phòng nên nhà họ Trang thường phải dùng biện pháp Càn Khôn Đại Na Di để dịch chuyển mấy đứa nhỏ. Nay Hướng Bằng Phi đã trở về nên Trang Đồ Nam tạm thời ngủ chung giường với cậu. Còn Trang Tiêu Đình lại về ngủ ở phòng nhỏ cạnh bố mẹ.

Phòng ngủ của Trang Đồ Nam và phòng ngủ của Lâm Đống Triết chỉ cách một bức tường, tới tối Lâm Đống Triết vỗ thình thịch thế là Hướng Bằng Phi đứng ở cửa sổ rống to, “Ồn cái gì? Có để người ta ngủ không?”

Lâm Đống Triết cũng bổ nhào đến cửa sổ rống trở về, “Đánh muỗi, xong ngay đây.”

May mà hai cái cửa sổ đều có lưới chống muỗi nếu không có khi hai đứa đã duỗi tay đấm nhau rồi ấy chứ.

Trang Đồ Nam lại không nhịn được nhớ tới một màn chạm mặt giữa cậu và Lý Giai ở hẻm nhỏ.

Mấy tháng qua cậu không những nhớ lại cảnh đó mà còn cân nhắc từng chi tiết khi hai người ở chung, lúc “ngẫu nhiên gặp được” hoặc lúc thảo luận bài. Thậm chí mấy câu nói đùa khi Lý Giai phát trợ cấp cậu cũng ghi nhớ. Bạn thân của Lý Giai là ủy viên đời sống phụ trách phát trợ cấp và các loại phiếu cho cả lớp vì thế cô thường xuyên ở bên cạnh giúp đếm tiền và phiếu gạo. Cậu mông lung cảm thấy Lý Giai biết và cũng không phản cảm với sự rung động của mình.

Trang Đồ Nam mặc niệm những lời lúc trước mình nói với Lâm Đống Triết, “Đại học nghiêm cấm yêu đương, nếu bị bắt được nhất định sẽ bị báo cáo, nhẹ thì đọc tên phê bình, nặng thì xử phạt hành chính, hủy bỏ học bổng, ảnh hưởng tới phân công sau này.”

Nghĩ đến việc phân công sau khi tốt nghiệp là những lời nói như tiếng thở dài của đàn anh nghiên cứu sinh lại văng vẳng bên tai, “Hiện thực cũng là vấn đề lớn. Trong lớp anh có mấy đôi nhưng tới trước tốt nghiệp đa phần đều chia tay. Còn hai đôi trụ được nhưng mỗi người mỗi nơi được một thời gian rồi cũng phải chia tay. Tình cảm không thể tu thành chính quả vẫn nên chôn ở đáy lòng thì hơn.”

Trang Đồ Nam lại đè nén tình cảm của mình xuống đáy lòng.

Đến mưa cũng không biết xuân đã qua mà vẫn vô tư rơi bên mái hiên. Mưa xuân vui mừng trong con hẻm ngày ấy kéo dài tới tận ngày hè sáng chói.



Mùa hè năm 1984 trời đặc biệt nóng, mặt trời cực kỳ chói chang, tiếng ve cũng cực kỳ ồn ào. Trong căn nhà nhỏ có ba học sinh cấp ba. Lâm Đống Triết và Trang Tiêu Đình lên lớp 10 của Nhất Trung còn Hướng Bằng Phi thì lên lớp 10 của trường trung học phụ thuộc.

Trang Siêu Anh nhìn con gái và cháu ngoại đều vào cấp ba thì quyết định ghi danh học cao đẳng dành cho người đi làm. Anh muốn tranh thủ lấy một cái bằng đại học hàm thụ khoa văn.



Muốn lấy sức lực của bản thân để nâng cao bằng cấp của đời sau thế nên Trang Siêu Anh bắt đầu giảng giải cho các bậc phụ huynh trong nhà để họ cũng theo anh đăng ký học chương trình hàm thụ.

Từ đó hễ Lâm Võ Phong thấy Trang Siêu Anh là sẽ đi đường vòng. Anh sợ thầy Trang sẽ đốc thúc anh đi học nghiên cứu sinh mất.

Hoàng Linh thì lắc đầu, “Lấy văn bằng là sẽ phải học nhiều năm, dù có được bằng và lên chức thì một bậc lương cũng được có bảy tệ. Em trồng rau và đan áo len cũng kiếm hơn chỗ ấy. Trong nhà tiêu dùng lớn, có thời gian đọc sách còn không bằng đan áo len.”

Tống Oánh lại rất chân thành nói, “Đọc sách là để tiến bộ, thầy Trang ạ, tôi không thích đọc sách, không mong tiến bộ.”



Tống Oánh thực sự không mong tiến bộ.

Mỗi năm trước lễ quốc khánh xưởng dệt sẽ bình chọn lá cờ đầu và lao động tiên tiến. Năm nào chủ nhiệm của phân xưởng số hai cũng nói chuyện với Tống Oánh một lần, “Tiểu Tống, lần này quần chúng bầu em lại thiếu hai phiếu. Năng lực làm việc của em tốt, về sau chỉ cần khống chế tính tình một chút, bớt tranh cãi đi thì chắc chắn sẽ được bầu làm lao động tiên tiến.”

Chủ nhiệm tận tình khuyên bảo còn Tống Oánh lại khịt mũi coi thường, “Không phải chỉ có sáu tệ tiền thưởng thôi sao? Vì mấy đồng tiền ấy mà phải nghẹn tức cả năm đúng là không đáng giá.”

Cô nàng Tống Oánh bướng bỉnh không để ý cái gì mà lao động tiên tiến hay không nhưng sau khi Trang Đồ Nam thi đậu Đồng Tế cô lập tức có một mộng tưởng. Cô muốn treo tấm băng rôn bằng lụa đỏ ghi “Nhiệt liệt chúc mừng Lâm Đống Triết thi đậu đại học xx” trước cửa phòng giáo dục của trường tiểu học phụ thuộc.

Sư phụ ở chùa Hàn Sơn nghe Tống Oánh kể về chuyện cô nhiều lần tăng huyết áp khi nhìn thấy thành tích của con thế là ông ấy dạy cô một cách kiềm chế cơn giận, “Trước khi nữ thí chủ muốn tức giận thì hãy đếm 100 số trong đầu.”

Sức mạnh của mộng tưởng đúng là vô biên, chủ nhiệm nói nhiều năm cũng không có kết quả gì thế mà chỉ trong một thời gian ngắn này Tống Oánh lại thay đổi hẳn. Trong nửa năm lúc Lâm Đống Triết ôn thi cấp ba Tống Oánh thu lại tính tình, cố gắng không cáu giận khi ở nhà. Với đồng nghiệp và quần chúng bên ngoài cô cũng thu lại mũi nhọn mà đối xử với mọi người ấm áp như mưa xuân thế nên quan hệ với mọi người dần thay đổi tốt đẹp.

Trước lễ Quốc khánh Tống Oánh được quần chúng bình chọn làm lao động tiên tiến.

Được quần chúng bình chọn là lao động tiên tiến.

Lao động tiên tiến,

Tiên tiến,

Tiên,

Tiến

……

Tổ trưởng phân xưởng số 1 là Hoàng Linh vẫn theo lệ cũ được bầu làm lá cờ đầu. Ngoài giấy khen và 6 đồng tiền thưởng cô còn nhận được một túi gạo nếp 10 cân và một hộp bánh.

Người được thưởng phải lên sân khấu nhận thưởng. Không biết có phải nắng cuối thu năm nay gắt quá hay không mà lãnh đạo xưởng cũng nóng đầu nghĩ ra ý tưởng hoàn toàn mới đó là công nhân nhận thưởng xong sẽ phải nhảy một điệu nhảy đôi.

Trang Siêu Anh và Lâm Võ Phong đều là người cũ kỹ nên kiên quyết không chịu cùng vợ lên sân khấu nhảy nhót —— Nguyên văn lời Trang Siêu Anh là không muốn vì mấy cân gạo mà mất mặt xấu hổ, còn Lâm Võ Phong thì nói trắng ra ‘ông đây tuyệt đối không lên sân khấu uốn éo đâu’ —— Hai ông bố không chịu nhảy thì cái người từng đoạt “Giải nhất cuộc thi ca múa nhạc thiếu nhi giữa các trường tiểu học” là Lâm Đống Triết đành nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy và mang theo hai bà mẹ luyện nhảy.

Đêm trước Quốc khánh xưởng dệt tổ chức đại hội khen thưởng. Nhóm cờ đầu mang theo giấy khen, ôm bao gạo chụp ảnh tập thể để tuyên truyền. Sau đó Lâm Đống Triết mặc sơ mi trắng, quần dài màu đen và giày da bước lên sân khấu ôm hờ Hoàng Linh và nhảy một điệu vanxơ hữu nghị cực kỳ quy củ. Sau đó cậu chàng vui vẻ hỗ trợ vác bao gạo đi xuống.

Tiếp theo tới lao động tiên tiến lên đài nhận giấy khen. Lâm Đống Triết cười thấy răng không thấy mắt mà ‘vèo’ cái lên sân khấu quăng chân dài nhảy một điệu Tăng gô nóng bỏng với Tống Oánh.

Chủ nhiệm liên tục cảm thán, “Chân của con trai Tống Oánh cứ như không mọc ở trên người ấy, muốn vặn thế nào thì vặn, mà vặn thế nào cũng thấy đẹp.”

Đồng nghiệp bên cạnh liên tục gật đầu, “Xem một điệu nhảy này là thấy bầu Tống Oánh làm lao động tiên tiến quả thực không lỗ. Sang năm lại chọn cô ấy đi.”

Ảnh chụp Hoàng Linh và Tống Oánh cầm giấy khen trong tay được dán trên bảng vàng danh dự của xưởng. Thế hệ hoa khôi xưởng tiếp theo cũng ra đời từ đó —— mà danh hiệu này lại rơi vào nhà họ Lâm. Lâm Đống Triết vinh dự trở thành hoa khôi nam vạn năm mới có của xưởng dệt.



Năm 1984 trong căn nhà nhỏ có ba học sinh cấp ba.

Thành phần bướng bỉnh như Tống Oánh lần đầu tiên được quần chúng bình chọn làm lao động tiên tiến.

Nhà họ Lâm lại có một hoa khôi xưởng.

 

------oOo------

 

 

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv