Năm chúng ta 13 tuổi.
“ Lão công, lão công chúng ta đi về nhà nha” ta hấp tấp nói với hắn.
Bây giờ chúng ta đã vào sơ trung nhưng vẫn học chung trường, học chung lớp, ngồi chung bàn nha, đương nhiên hắn vẫn là lão công còn ta là lão bà nha, umh mấy năm nay ta thật tẫn trách làm tốt vai trò người vợ nha, như ta rất hiếu thảo với công công và bà bà ( thật ra suốt ngày làm nũng để được ăn kẹo nha), nhu thuận khính trọng cha mẹ già ( thật ra thì nếu ta không ngoan một tí chắc bị lão ba già đánh nát mông nha hu hu), ta còn rất chăm lo cho lão công nha ta còn nấu cơm cho lão công nữa nha (nhưng hương vị của chúng thì.... nhìn trời).Ta thiệt là một người vợ đảm đang, là một nàng dâu tuyệt vời, một đứa con hiếu thảo nha!.
“ Kêu nhỏ tiếng thôi ta đã bảo ở ngoài không được kêu ta lão công nha” hắn gắt lên.
“Nhưng ở đây không có ai nha, họ về hết rồi” ta không hiểu hỏi hắn.
“Tiểu Hi” hắn gọi ta.
“Ta có chuyện muốn nói với ngươi” hắn nghiêm túc nhìn ta.
“Umh ngươi cứ nói ta nghe” ta gật đầu.
Hắn nhìn ta chăm chú nói “ Sao này ngươi đừng gọi ta là lão công nữa, dù khi có người hay không có người”.
“Tại sao?” ta nhi hoặc hỏi.
“Bởi vì bây giờ ta đã biết là hai nam nhân kết hôn là không đúng, nên chúng ta sau này chúng ta không làm vợ chồng nữa mà làm hão huynh đệ nha” hắn nhìn ta nói.
“ Umh được” ta cảm thấy hắn nói đúng nha, bây giờ ta đã biết đồng tính hôn nhân là không được mọi người chấp nhận nha, phù phù may mắn hai chúng ta không có nói cho ai nha, nếu không chắc sẽ bị cười chết, may mắn nha!.
“Vậy chúng ta là hảo huynh đệ nha trọn đời trọn kiếp nha~” ta chân thành nhìn hắn.
“ Umh hảo huynh đệ” hắn nói.
Lúc này ta không biết rằng bởi vì quyết định ngày hôm nay của bản thân ta đã hối hận như thế nào, thống hận ba chữ “hảo huynh đệ” tới cỡ nào, bởi vì trọn đời trọn kiếp ta chỉ là “ hảo huynh đệ” của hắn không hơn không kém._Năm 13 tuổi ta đã ra một quyết định mà ta hối hận nhất cuộc đời mình.