Hôm sau, chưa kịp chào hỏi, hắn đã đi gặp chị Triệu từ rất sớm. Tôi nghĩ thầm chắc nhà ngươi vẫn còn giận ta, chỉ một nụ hôn thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ! Tan sở hôm đó, tôi sắp xếp hành lí dọn về nhà. Khi chỉ còn một mình, trong đầu tôi toàn là hình ảnh của hắn, đôi mắt một mí lúc nào cũng chớp chớp trước mặt tôi không ngừng. Giờ làm việc cũng không khá hơn, những lúc không có việc gì làm, Lưu Giai lúc nào cũng nói về hắn, tôi muốn quên cũng không có cách nào để quên được, ngọn lửa trong lòng không biết phải làm sao mới có thể dập tắt được.
Đã 3 ngày trôi qua, hắn trở về. Tôi nghe thấy bên phòng sale 2 náo nhiệt hẳn lên, chắc chắn tên nhóc này đã ký hợp đồng thuận lợi với khách hàng rồi. Đây là hợp đồng làm ăn đầu tiên của phòng sale 2 từ khi thành lập và số tiền cũng không nhỏ, tôi nghĩ chắc sếp cũng vui lắm. Lúc ăn cơm trưa, bên hắn đang bàn bạc tổ chức đi ăn mừng tối nay, Châu Dương hỏi tôi có được mời tham dự không, tôi chỉ cười và không nói gì, nói vài câu về công việc với anh ta xong, tôi liền quay lại phòng làm việc. Hôm đó Lưu Giai đi công tác bên ngoài, tự nhiên cảm thấy mình lạc lõng quá, sao tôi lại như vậy chứ? Hắn vốn là "straight", tôi cứ như vậy mà yêu đơn phương, tự biến mình thành kẻ suốt ngày oán trách thì có ích gì chứ? Càng nghĩ càng thấy vô nghĩa, nên tôi chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà sớm. Không ngờ khi đến thang máy thì gặp hắn, hắn thấy tôi cũng có vẻ ngạc nhiên: "Sao về sớm vậy?"
Tôi chỉ gật đầu và mỉm cười, không nói gì thêm và bước vào thang máy, hắn bước ra nhường chỗ cho tôi đi vào, có vẻ như hắn muốn nói gì đó. Nhưng cửa thang máy đã từ từ đóng lại. Trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy từ từ đóng vào, khuôn mặt đẹp trai ấy đang nhìn tôi, tim tôi có chút thấp thỏm lạc lõng. Phải chăng... tôi với hắn chỉ có như vậy thôi! hắn là người bên ngoài giới, chúng tôi gặp nhau cứ như một dòng điện xẹt ngang tai, có lẽ hắn cũng có chút đáng tiếc. Còn tôi, sẽ mãi mãi mang trong mìn vết thương lòng...