Phải thừa nhận rằng tôi uống không lại hắn, sau khi dốc hết sức uống ly cuối cùng thì tôi đã lăn dài trên bàn không còn biết động đậy nữa. Nhưng đầu óc thì vẫn còn rất tĩnh táo, hắn trả tiền xong rồi đến đỡ tôi dậy, cứ vậy im lặng mà ngoan ngoãn nắm lấy tay tôi gác lên vai, tôi bị hắn lôi ra khỏi quán ăn. Đang đi trên đường, gió vừa thổi qua, trong bao tử bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, cũng may bên cạnh đó có cái thùng rác. Không chút do dự, tôi phủi tay hắn ra và chạy đến đó, chui đầu vào trong cứ thế mà nôn, nước mắt nước mũi cứ thế mà tuôn ra theo. Bây giờ thì tôi hoàn toàn hiểu rõ tôi và Lưu Khải đã chấm dứt rồi, những ngày tháng vui vẽ hạnh phúc ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa. Mùi hôi của thùng rác rất khó chịu, nhưng tôi lại hoàn toàn không có cảm giác, con tim bỗng nhiên cảm thấy trống vắng như hồn lìa khỏi xác, cư như vậy mà tôi bất động trong cái thùng rác hôi hám đó, thật tình thì tôi cũng không còn sức để cử động nữa.
Lưng tôi cảm nhận được bàn tay massage êm dịu của hắn, tôi tỉnh táo hơn một chút, đưa đầu ra khỏi cái thùng rác hôi hám đó, vừa quay qua thì thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng của hắn, tôi cười nói: "Chắc là uống nhiều quá rồi?"
Hắn không nói gì và qua đỡ tôi: "Về thôi! về nhà ngù một giấc, tỉnh lại thì sẽ quên hết tất cả thôi!"
Tôi chỉ cười mà không nói gì, đi được vài bước, tôi lại đứng khựng lại
"Sao vậy?" hắn hỏi.
"Đi không nỗi nữa rồi, hay là anh cõng tôi có được không?" Tôi dám thề với trời đất, tôi thật sự đi không nỗi nữa rồi.
"Khốn kiếp! tại sao lại như vậy? tại sao số tôi khổ thế này?" hắn tỏ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Ha.. ha... ha.." tôi cười như mất trí "Đó là do anh gặp phải tôi!"
Hắn hoàn toàn bất đắc dĩ, tôi thấy hắn cúi người xuống, tôi cười nói: "Nhưng tôi nặng lắm, hơn 130 kg, anh đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Hắn cũng có chút lo sợ, nghiến rồi lại nghiến răng và thở ra những hơi thở rất mạnh: "Leo lên đi!"
"Có thật là đã sẵn sàng chưa? anh có ổn không vậy?" tôi cười nói.
"Đừng nhiều lời!" hắn có chút nổi giận.
Tôi dựa vào lưng hắn, hắn vừa ra sức thì tôi đã nằm gọn trên lưng hắn rồi:
"Shit! quả thật không nhẹ...!"