"Ôi, nhìn xem, chúng ta không cần ra tay đã có người đi trước rồi này."- Bối Y Tường cầm điện thoại đưa sang cho Cố Triển Phi xem.
Đọc những dòng chữ người này viết, anh không những không thở phào nhẹ nhõm ngược lại còn cảm thấy vô cùng bất an.
Bài viết này được đăng tải hơn ba mươi phút trước mà thời gian Trì Lạc chia sẻ bài này lại chỉ sau chỉnh chủ một phút. Giống như đây là một sự sắp đặt, cậu đã biết trước mọi chuyện và lên kế hoạch cho tất cả vậy.
Anh lấy điện thoại của mình, gửi tin nhắn cho Trì Lạc, hỏi xem cậu đang ở đâu. Trì Lạc trả lời rất nhanh, cậu bảo rằng mình đang ở ký túc xá, vừa khéo cũng có chuyện muốn nói với anh nên nếu có thể thì họ nói chuyện qua điện thoại được không.
Cố Triển Phi có linh cảm như mình biết chuyện cậu sắp nói là gì, anh trả lời.
Phi: Mình gặp nhau được không? Tôi cũng có chuyện cần phải hỏi em.
A Lạc Lạc: Được thôi, anh đang ở đâu? Em đến tìm anh.
Phi: Đừng! Em ở yên trong ký túc xá đi, đợi tôi một lúc, tôi sẽ đến đón.
A Lạc Lạc: À vâng.
.....
Trì Lạc không biết vì sao anh lại muốn đến đón mình như thế nhưng cũng đứng dậy đi thay quần áo. Có vẻ như nổi trăn trở suốt mấy ngày nay của cậu đã chấm dứt rồi nên người đầu tiên cậu muốn thông báo đó chính là Cố Triển Phi.
Cậu khoác áo khoác vào, đội mũ lưỡi trai vào sau đó mang theo điện thoại đi xuống cổng ký túc xá đợi anh. Hình như Cố Triển Phi có nhắc cậu ở yên trong phòng đợi nhưng cậu không muốn anh phải chạy bộ lên tận tầng bốn nên đã tự thân đi xuống.
Trì Lạc chọn một chiếc ghế đá còn trống trong khuôn viên ký túc xá rồi ngồi xuống, cậu bắt đầu lấy điện thoại ra giết thời gian.
Chưa ngồi được bao lâu, cậu bỗng cảm thấy một cảm giác ớn lạnh truyền đến từ sau lưng mình, cảm giác như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào cậu vậy. Cậu giật mình quay người lại thì lại chẳng có ai.
Tuy khá sợ hãi đấy nhưng cậu vẫn làm như không có chuyện gì mà tiếp tục xem điện thoại. Rồi cảm giác ấy lại đến, cậu lại cảm thấy như có người đang nhìn chăm chú vào mình, đến khi cậu quay lại, kết quả vẫn chẳng thấy ai.
Trì Lạc cảm thấy không thể ngồi yên như thế này được. Cậu đứng dậy, chậm rãi bước từng bước về phía cây cổ thụ mà mình cảm nhận được ánh mắt kia, từ từ nhìn ra phía sau.
Và rồi...
....
Cố Triển Phi đi đến cổng ký túc xá của Trì Lạc, không biết vì sao mà cảm giác bất an trong lòng anh lại ngày một lớn dần. Anh khẩn trương bước lên bậc thang dẫn đến phòng của cậu, mỗi một bước tiến là sự sợ hãi trong lòng lại dâng lên.
Anh đứng trước phòng ký túc xá của cậu gõ cửa:"Lạc Lạc."
Không một ai lên tiếng. Cố Triển Phi lại tiếp tục gõ cửa mạnh hơn:"Lạc Lạc, là anh đây."
Vẫn chẳng có tiếng đáp lại. Cố Triển Phi cảm thấy có điều bất thường đanh xảy ra ở đây. Anh vặn thử tay nắm cửa, may thay cửa phòng không khóa, anh mở ra và đi thẳng vào bên trong.
Cả căn phòng là một không gian tối đen như mực không có dấu hiệu của việc có người đang ở đây. Cố Triển Phi bật đèn lên, kiểm tra một lượt trong phòng, không tìm thấy tung tích gì của Trì Lạc. Anh siết chặt nắm tay, lấy điện thoại ra gọi cho cậu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, vang đủ ba hồi, một giọng nữ đều đều phát ra từ đầu dây bên kia:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không l-"
Cố Triển Phi tắt máy, bàn tay đang siết chặt của anh bắt đầu run rẩy, anh gọi điện thoại cho Hứa Dĩ Tranh. Anh ta nhấc máy khá nhanh, không đợi anh ta lên tiếng hỏi chuyện thì Cố Triển Phi đã vào thẳng vấn đề:
"Lạc Lạc mất tích rồi!"
"Cái gì?"- Hứa Dĩ Tranh đáp lời với giọng không thể tin nổi.
"Giúp tôi liên lạc với Hựu Trí và tìm em ấy đi, xin cậu đấy!"- Cố Triển Phi vừa chạy xuống cầu thang vừa nói. Giọng của anh nghe vừa mệt vừa gấp gáp.
"Được được được, tôi biết rồi, tôi làm ngay!"- Hứa Dĩ Tranh cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.
Tuy rằng kể từ hôm xảy ra sự cố không đáng có kia, Hứa Dĩ Tranh và Hựu Trí đã không còn liên lạc nữa nhưng lần này vì sự an nguy của Trì Lạc anh ta đành phải bất chấp liên lạc cho cậu.
Cuộc gọi đầu tiên, nhạc chuông chỉ vừa nổi lên là Hựu Trí đã từ chối rồi. Hứa Dĩ Tranh tặc lưỡi, anh tiếp tục gọi cuộc gọi thứ hai.
Hựu Trí vẫn từ chối, Hứa Dĩ Tranh vẫn tiếp tục gọi. Mãi đến tận cuộc gọi thứ bảy, bởi vì cảm thấy quá phiền nên Hựu Trí mới chịu nhấc máy, giọng nói của cậu truyền qua điện thoại nghe vô cùng khó chịu:
"Có chuyện gì thì nói nhanh đi!"
Hứa Dĩ Tranh cũng chẳng phải người dông dài, anh trực tiếp vào thẳng vấn đề:"Lạc Lạc, cậu ấy mất tích rồi!"
"Cái gì!"- Hựu Trí ngồi bật dậy, cậu ta cười khẩy, giọng nói lắp bắp:"Anh đùa tôi đúng không? Anh xem tôi và cậu ấy là trò đùa à?"
"Không đùa cậu, tôi tuyệt đối sẽ không mang sự an nguy của người khác ra đùa cợt. Khi nãy Triển Phi có gọi điện cho tôi báo rằng cậu ấy đã mất tích, muốn nhờ tôi gọi cho cậu để tìm kiếm cậu ấy, vậy nên..."
"Tôi biết rồi! Giờ anh đang ở đâu?"- Hựu Trí vừa nói vừa đứng dậy đi ra bên ngoài. Bối Y Tường nghe thấy như vậy cũng chạy theo cậu.
"Tôi đang trở lại trường, gặp nhau ở tòa nhà khoa Báo Chí đi!"- Hứa Dĩ Tranh vô cùng vội vàng.
"Được!"