Hai người ngồi cạnh nhau ăn sáng, thức ăn Cố Triển Phi mua cho cậu là một phần mì bò xào, còn của anh là mì hải sản. Khi nãy anh nói sẽ mua mì hải sản cho cậu, Trì Lạc định sẽ cắn răng ăn hết cho xong, nào ngờ anh chỉ nói đùa mà thôi.
Ăn xong, Trì Lạc thu dọn hộp nhựa chuẩn bị mang đi vứt thì Cố Triển Phi cản lại:"Để tôi dọn cho."
"Nhưng..."- Trì Lạc nhất quyết không buông tay. Cố Triển Phi nhướng mày nói:"Em còn chưa giúp tôi làm nhiệm vụ trong game cơ mà!"
Nghe anh nhắc nhở Trì Lạc mới nhớ ra lý do vì sao mình lại vào game. Cậu miễn chê buông túi rác ra, Cố Triển Phi cầm lấy rồi đi luôn. Trì Lạc lại ngồi xuống ghế, cậu đặt tay lên chuột và bàn phím một lần nữa, cũng là tựa game bình thường cậu vẫn hay chơi nhưng hôm nay bỗng có một sự hồi hộp khác thường.
Chắc hẳn là do màn hình và bàn phím của anh đều là loại dùng cho dân chuyên chơi game nên nó mang đến một cảm giác khá xa lạ so với chiếc màn hình suốt ngày giật lag của cậu.
Trì Lạc liếc mắt nhìn về phía màn hình, cô gái đứng cạnh "Phi" mới gửi một tin nhắn:
[Khu vực]_Hương Liên: Chí tôn à, lâu lắm rồi mới thấy anh online lại đấy, dạo này có bất đồng gì với A Lạc Lạc sao?"
Bỗng dưng ngồi không cũng bị gọi hồn, Trì Lạc nhướng mày, cậu định bơ cô ta đi nhưng cô gái đó cứ dai dẳng bám theo, cậu mới nảy ra một ý, bật khung trò chuyện lên:
[Khu vực]_ Phi: Thành thật xin lỗi nhé, tôi là người yêu của anh ấy chứ chẳng phải anh ấy đâu, cảm phiền cô tránh xa ra.
Thành Thiết Yến nổi tiếng là nơi mọi người tụ tập trò chuyện lúc này bỗng nhiên yên ắng một cách lạ thường, Trì Lạc chẳng để tâm mà dịch chuyển sang vị trí của NPC mà nhiệm vụ yêu cầu.
Vì cấp bậc của Cố Triển Phi rất cao cùng với số trang bị phẩm đỏ nên việc hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày dễ như trở bàn tay. Cậu làm xong hết nhiệm vụ mới phát hiện Cố Triển Phi vẫn chưa quay lại, mà cùng lúc đó cậu lại nhận được cuộc gọi đến từ số máy của Hựu Trí.
Trì Lạc nhấc máy:"Alo?"
"Cứu tớ với Lạc Lạc, tớ phải làm sao đây."- Giọng Hựu Trí nghe vô cùng mệt mỏi.
Trì Lạc đứng bật dậy:"Cậu bị sao vậy? Không khỏe chỗ nào sao?"
"Cứu tớ với."- Hựu Trí thều thào.
Trì Lạc kẹp điện thoại ngay vai, một tay tắt máy tính, một tay vớ lấy áo khoác:"Tớ về ngay, đợi tớ một chút."
Cậu tắt điện thoại đi rồi gọi cho Cố Triển Phi:"Tiền bối, em có việc phải trở về ký túc xá, chúng ta gặp nhau sau nhé!"
"Ừ, tôi cũng có việc, em đi cẩn thận."- Cố Triển Phi đáp, giọng nói cũng có phần vội vàng.
Trì Lạc tắt máy chạy thẳng một mạch về ký túc xá của mình. Cậu thấy cửa phòng không đóng, hối hả chạy vào thì trông thấy Hựu Trí đang co mình ngồi trên giường, vỏ lon bia rỗng nằm ngổn ngang dưới đất.
Trì Lạc đóng cửa lại, lập tức chạy đến bên cạnh Hựu Trí:"Hựu Trí, cậu làm sao vậy? Nói tớ nghe nhanh lên!"
Hựu Trí ngẩng đầu lên, cậu ta không trả lời nhưng dấu vết mờ ám trên cổ cậu ta đã nói lên tất cả. Trì Lạc hoảng hốt:
"Cậu, cậu với đàn anh đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Hựu Trí ôm cậu khóc nức nở:"Tớ tiêu rồi Lạc Lạc ơi!"
Mọi chuyện phải kể từ khi bắt đầu. Sau khi nói chuyện điện thoại xong Hứa Dĩ Tranh đã lôi Hựu Trí đến cửa hàng tiện lợi trong trường để mua một ít bia và thức ăn vặt, bảo rằng tối nay sẽ cùng tâm sự thâu đêm.
Hựu Trí vốn thích ồn ào nên đương nhiên là đồng ý ngay vì dù sao ngày mai bọn họ cũng được nghỉ. Hựu Trí chọn những loại bia có nồng độ cồn nhẹ mà mình thường hay uống bỏ vào giỏ hàng, Hứa Dĩ Tranh thấy thế thì cười khẩy:
"Nhóc vẫn uống những thứ chẳng có tí cảm giác gì như thế sao? Đúng là con nít mà!"
Hựu Trí nghe xong thì tức lắm, cậu mang nhưng lon bia kia bỏ lại lên kệ hàng rồi chọn những loại có nồng độ cồn cao bỏ vào giỏ, nói với Hứa Dĩ Tranh:
"Tối nay xem xem ai là người gục trước!"
Hứa Dĩ Tranh cười ha hả:"Được!"
Hai người mang theo rất nhiều bia và đồ nhắm về ký túc xá. Hựu Trí mở cửa phòng cho Hứa Dĩ Tranh, anh ta vừa bước vào liền cảm thán:
"Phòng cậu sạch thật đó, không như phòng của anh."
Hựu Trí cởi áo khoác, không thèm quay đầu lại mà trả lời:"Tiền bối Cố Triển Phi chưa đuổi anh đi à?"
"Này!"
Hựu Trí mở tủ lấy cho mình một bộ quần áo rồi tiện tay ném luôn cho Hứa Dĩ Tranh một bộ, anh ta cầm lên xem, cảm thấy không hài lòng:
"Này, cậu có chắc anh mặc được không vậy?"
"Không, anh có thể khỏa thân nếu muốn."- Hựu Trí mở cửa phòng tắm đi thẳng vào bên trong.
Hứa Dĩ Tranh nhún vai, anh ta cầm điện thoại trong túi ra bắt đầu nhắn tin với những cô gái hôm nay mình mới làm quen được.
Hứa Dĩ Tranh vốn chẳng muốn có một mối quan hệ nghiêm túc nào, anh ta căn bản chỉ muốn tìm một người để trò chuyện, giải quyết nhu cầu và chia sẻ mọi chuyện buồn vui trong cuộc sống, anh ta ghét bị ràng buộc bởi một người nên lúc nào cũng sống rất phóng đãng, thậm chí có phần lăng nhăng.
Anh ta si mê nhắn tin với bọn họ đến mức mà Hựu Trí bước ra đứng bên cạnh anh ta, anh ta còn chẳng nhận ra. Cậu tựa vào thành giường, lên tiếng:
"Quý ngài đào hoa à, em cho anh năm phút để bước vào phòng tắm, nếu không em sẽ khóa cửa phòng tắm lại và tối nay anh cứ việc ngủ với cơ thể bốc mùi đó."