Tạ Văn Huy nhìn kỹ hơn, cậu ta biết người này, hắn là Điền Thành người nhà họ Điền.
Tại sao hắn lại đến nông thôn hơn nữa còn đặc biệt đứng trước cửa nhà của Nguyên Gia Khánh, nghĩ đến những lời đồn đại trước đó trong giới thủ đô, cả người Tạ Văn Huy ngay lập tức không ổn rồi!
Chẳng lẽ Nguyên Gia Khánh cũng là...
Cậu ta chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã nhìn thấy Nguyên Gia Khánh chạy xuống đường núi, cười với Điền Thành rồi nói gì đó, dáng vẻ quen thuộc kia chắc chắn không phải lần đầu tiên gặp nhau.
Chiếc xe dần rời đi, Tạ Văn Huy không thể nhìn thấy bọn họ đã làm gì sau đó.
Nguyên Gia Khánh nhìn chiếc xe Tạ Văn Huy đang lái về phía biệt thự, nhưng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục nói với Điền Thành: "Anh Điền, xin lỗi đã làm phiền anh, đột nhiên lại chạy tới một chuyến như thế này."
"Không sao đâu, tôi vẫn luôn nghĩ cách đền đáp ân tình lớn của cậu, vừa lúc có người đưa cho tôi chút đồ, mà nhà tôi đã có mấy thứ này rồi nên mới mang đến cho cậu."
Điền Thành nói, quay người mở cửa xe lấy ra một thứ được quấn chặt bằng vải đen, từ một đầu của tấm vải đen, có một cành cây màu xanh lá cây có một số quả nhỏ màu đỏ mọc trên đó, một đám mọc cùng chỗ nhìn rất là đẹp nhưng Nguyên Gia Khánh không thể nhìn thấy hình dạng như thế nào bên trong miếng vải đen.
Điền Thành đưa cái này cho cậu rồi nói: "Đây là một cây nhân sâm dại mới đào từ trên núi xuống, còn dính chút bùn, bởi vì cây nhân sâm không ưa ánh sáng mặt trời, nên tôi tìm một mảnh vải đen để bọc nó lại... Cậu có thể trồng nếu sau khi mang về nhà mà không ăn.
Nhân sâm?
Đây là lần đầu tiên Nguyên Gia Khánh nhìn thấy nhân sâm còn sống, loại vừa mới đào lên từ dưới đất, trước đây những gì cậu nhìn thấy đều được xử lý trực tiếp trong hiệu thuốc, từng cây đều sấy khô.
Cậu cầm lấy nhân sâm và muốn xem nhân sâm này trông như thế nào: "Tôi muốn xem nó một lát có được không?"
"Haha, tất nhiên không sao, nó chỉ là không thích ánh sáng thôi, không phải là không thể nhìn thấy ánh sáng."
Nguyên Gia Khánh nghe xong liền thả lỏng người, cẩn thận vén tấm vải đen không được quấn rất chặt.
Chiều dài của cả nhân sâm khoảng dưới 30 cm, nhân sâm dại lúc này vẫn còn hơi ẩm, cầm trên tay không nhẹ, về tin đồn nhân sâm dại lớn lên giống người thì Nguyên Gia Khánh đã xem qua, thấy không sao cả, thực ra nó giống chữ "人" trong tiếng Hán hơn, hơn nữa còn có một vài sợi râu nhỏ kéo dài từ dưới nét vẽ và vuốt của hai từ "người", những sợi râu dài gần như bị kéo ra khỏi tấm vải đen.
Nhưng mà toàn thân nhân sâm rất đầy đặn, những phần không dính bùn thì lại trắng như ngọc, rất đẹp.
Nguyên Gia Khánh biết tác dụng của nhân sâm dại phải tốt hơn nhân sâm trồng nhân tạo, một loại cây như vậy giác gốc chắc chắn rất đắt, lần nữa nói cảm ơn với Điền Thành.
Điền Thành thấy người nhà của cậu không có ở đó còn khóa cửa lớn thì thuận miệng hỏi một mẹ Nguyên và Nguyên Gia Bảo ở đâu.
Nguyên Gia Khánh lúng túng cười: "Nhà tôi đều bị hàng xóm trên núi gọi làm khách rồi, thật sự không đúng lắm, vốn còn muốn giữ anh lại ăn một bữa cơm tối."
"Có ai trên núi nữa không, sống ở đó có tiện ở không?"
"Có một biệt thự trên núi, người ta đặc biệt xây cho kỳ nghỉ nên đồ đạc đều đầy đủ và không có vấn đề gì khi sống ở đó."
Chắc chắn ngày nay càng giàu càng biết giữ gìn sức khỏe tốt, đa phần về quê xây biệt thự, ngược lại người bình thường sẽ mài đầu chen chân vào trung tâm thành phố đến nơi đất khách giàu có. Hơn nữa phong cảnh và không khí của quê nhà Nguyên Gia Khánh thật sự rất tốt, Điền Thành đột nhiên muốn tìm một mảnh đất để xây một biệt thự nhỏ ở đây.
Sau này đưa bố mẹ và con trai đi cùng, con trai hắn cũng có thể học tối với mấy đứa bạn bằng tuổi, nơi này cũng không ai biết chuyện trước kia của hắn sẽ không ai mang ánh mắt thành kiến nhìn hắn.
Nhưng tất cả những chuyện này phải chờ đến khi hắn sắp xếp công việc xong thì lại nói.
Khi nghĩ đến những rắc rối trong công việc, Điền Thành đột nhiên cảm thấy áp lực trên vai, hắn thở dài nhìn Nguyên Gia Khánh: "Tiểu Nguyên, thực ra bây giờ hãy nghĩ lại xem, cuộc sống của cậu như thế này thật sự rất thoải mái, làm việc lúc mặt trời mọc, lúc hoàng hôn nghỉ ngơi, không áp lực, cơm ăn áo mặc đủ đầy, tốt hơn tôi rất nhiều."
Nguyên Gia Khánh nghe xong liền gật đầu: "Ừm, cuộc sống như bây giờ, tôi đã cảm thấy rất hài lòng rồi."
Chỉ sau vài phút rảnh rỗi, điện thoại của Điền Thành lại vang lên, hắn nhìn màn hình hiển thị số điện thoại, vẻ mặt ngưng trọng, sau đó nói với Nguyên Gia Khánh, "Tôi có chút việc gấp nên đi trước đây, làn sau lại đến làm phiền."
Nguyên Gia Khánh nói được rồi nhìn xe của hắn rời đi.
Rồi sau khi đi, cậu mở cửa bước vào nhà.
Tình cờ không có dược liệu quý giá như vậy trong không gian, bây giờ Điền Thành có thể coi như đưa gối đầu giường cho cậu ngủ, cậu đặt cây nhân sâm hoang dại vào trong đất của không gian.
Cậu không đụng hai cái râu lớn còn nguyên vẹn, thay vào đó xé một phần của hai cái râu nhỏ, cắm thẳng xuống đất bên cạnh, đào khoảng sáu bảy cái hố rồi lại chôn, chờ sinh ra nhân sâm mới.
Chỉ không biết tác dụng của loại sâm mới trồng này có mạnh bằng rễ chính hay không, nghĩ đến, Nguyên Gia Khánh cũng lấy một ít nước suối từ trong không gian đổ lên những cái hố còn lại, cố gắng bổ sung thêm dinh dưỡng cho chúng.
Nguyên Gia Khánh nhanh chóng hoàn thành mọi việc rồi khóa kỹ cửa đi lên núi.
Kết quả không ngờ tới ngay khi bước vào cửa Tạ Văn Huy đã nhìn cậu một cách kỳ lạ, dáng vẻ như thể cậu ta muốn nói điều gì đó nhưng không dám nói ra.
Nguyên Gia Khánh đơn giản giả vờ như không nhìn thấy, đi tới một bên khác của Nguyên Gia Bảo ngồi xuống, đồng thời phát hiện trong biệt thự có thêm hai người đàn ông không rõ.
Cả hai đều mặc âu phục và đi giày da, trông giống như tinh anh trong xã hội, ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế sô pha kia, xem qua đống tài liệu trên tay.
Nguyên Gia Khánh đoán bọn họ hẳn là khách mà Tạ Hi Nhân mời tới vì không quen nên cậu cũng không có chào hỏi.
Nhưng cậu giả vờ như không nhìn thấy Tạ Văn Huy, nhưng Tạ Văn Huy thì không.
Trong lúc Nguyên Gia Khánh ngồi xem TV, Tạ Văn Huy tự cho là nhìn trộm không bị phát hiện cứ vài giây lại nhìn Nguyên Gia Khánh càng nhìn càng cảm thấy suy đoán của mình rất đúng.
Trước hết hãy nhìn xem, từ khuôn mặt của Nguyên Gia Khánh, dám hỏi trên đời này có bao nhiêu đàn ông sẽ lớn lên giống như vậy, nam thì dung mạo thanh tú hơn nữ, da dẻ còn đẹp hơn so với con gái, làn da kia so với em họ mỗi ngày đắp mặt nạ còn tốt hơn còn không có mụn! Lông mi còn là vừa cong vừa dài, cong vút như chuốt mascara.
Nghe người ta nói một cậu bé càng xinh đẹp thì càng có khả năng bị chú ý bởi loại người đó. Đương nhiên cậu ta cũng không kỳ thị bọn họ chỉ là có hơi tò mò mà thôi.
Ánh mắt như thiêu đốt của Tạ Văn Huy thật sự khiến Nguyên Gia Khánh không có cách nào có thể lờ đi, cậu đành phải quay đầu nhìn Tạ Văn Huy, nói thầm: "Anh nhìn tôi làm gì vậy? Trên mặt tôi nở hoa à?"
Bị Nguyên Gia Khánh quay đầu đột ngột làm giật mình, Tạ Văn huy vội vàng ngồi thẳng dậy, ngồi thẳng lưng và nhìn thẳng về phía trước, trả lời bằng một giọng rất thẳng thắn: "Không có, anh chỉ đang ngẩn người mà thôi."
... Có quỷ mới tin.
Nguyên Gia Khánh không quay lại mà dáng vẻ cũng giống như Tạ Văn Huy, nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Huy, trực tiếp nhìn chằm chằm làm tê cả da đầu của Tạ Văn Huy.
"Em, em nhìn anh làm gì..."
Mặt Nguyên Gia Khánh không thay đổi đáp: "Ồ, tôi không có nhìn anh, tôi cũng chỉ đang ngẩn người."
Tạ Văn Huy: "..."