Dì Viên tò mò mở ra nhìn thoáng qua, sau đó lập tức mở to mắt hơi kinh ngạc.
Bà biết những thứ bên trong, dù trông giống bánh phở nhưng thật sự là tổ yến hàng thật giá thật. Bà làm việc trong gia đình Tạ đã nhiều năm như vậy, có thể nói bà đã nhìn thấy những nguyên liệu quý giá nhất trên thế giới này, tổ yến trước mặt bà cũng sẽ thỉnh thoảng xuất hiện trên bàn của gia đình Tạ.
Nhưng theo bà biết, lấy gia cảnh của nhà Nguyên ăn món ăn này rất xa xỉ, bây giờ Nguyên Gia Khánh thế mà làm một món ăn đặc biệt cho Tạ Hi Nhân vì một phương thuốc dân gian không rõ tính xác thực, thật sự quá có tâm rồi.
Dì Viên nghĩ đến lời của Nguyên Gia Khánh để cho Tạ Hi Nhân ăn khi còn nón nên bà không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa, vì sợ tổ yến nguội sẽ lãng phí công sức của Nguyên Gia Khánh.
Khi dì Viên không để ý, Tạ Văn Huy đã chạy từ phòng khách dọc theo mùi hương thoang thoảng từ nhà bếp, khi nhìn thấy tổ yến, cậu thở ra: "Wow! Tổ yến."
Nước canh gà trong suốt, mát lạnh với một lớp dầu mỏng màu vàng nhạt nổi trên đó không những không gây cảm giác béo ngậy mà còn khóa chặt mùi thơm của các nguyên liệu bên dưới. sợ họ sẽ ngửi thấy mùi thơm của món ăn này, nếu không nhờ cái mũi thính của Tạ Văn Huy, e rằng không thể ngửi được mùi thơm của món ăn này.
Mà thịt gà hầm cũng không tệ, thậm chí còn mang theo chút màu hồng nhạt, Tạ Văn Huy biết, điều này có nghĩa là con gà này chắc chắn không dai (*)! Còn chưa kể đến tổ yến, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến cậu chảy nước miếng rồi.
(*) 不柴 (Không củi, không gỗ): Có nghĩa là thịt sau khi nấu chín (hoặc khi ăn sống) có vị già, xơ cứng, không còn tươi và mềm. Trong trường hợp này mình dùng không dai cho hợp với hoàn cảnh truyện.
Muốn, muốn ăn...
Tạ Văn Huy nuốt nước một ngụm nước miếng, nhưng biết đây là đặc biệt làm cho anh hai mình, cậu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Dì Viên buồn cười nhìn cậu, đóng nắp chén lại, quấn chiếc chén bằng khăn tắm rồi thận trọng bước lên lầu, còn dặn dò Tạ Văn Huy cầm thìa đi theo.
Tạ Văn Huy vội cầm muỗng chạy lên lầu, mặc dù không ăn được nhưng nhìn anh hai ăn cũng rất vui, có lẽ anh hai không thích ăn thì mình có thể thay anh hai ăn hết, he he. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Dì Viên dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu giải quyết cho tốt, khi được sự cho phép của Tạ Hi Nhân cả hai người đi vào phòng làm việc rồi đặt chén hầm vào một chỗ trống trên bàn làm việc, nói: "Tiểu Tạ, nhìn xem đây là gì? Đây là Tiểu Nguyên đặc biệt mang từ trong nhà tới, chỉ mặt gọi gọi tên làm cho con đó, nghe nói là bài thuốc nhân gian nào đó rất tốt cho chân của con."
Tạ Hi Nhân đặt bút trên tay xuống, cảm thấy ấm áp sau khi nghe nói như thế.
"Dì Viên, dì để ở đó đi, lát nữa con sẽ uống sau."
Mặc dù xưa nay anh chưa bao giờ tin vào những thứ gọi là bài thuốc chữa bệnh dân gian này, anh tin vào khoa học hơn, nhưng dù sao thì Nguyên Gia Khánh đã vất vả khổ cực làm cho anh, anh không thể không cảm kích.
Dì Viên sau đó nói với anh: "Cái này không được đâu, Tiểu Nguyên nói, muốn con uống lúc còn nóng. Thứ này không quá nóng, uống trước đi, nếu không một lát để nguội sẽ không tốt đâu."
Tạ Hi Nhân hết cách chỉ có thể tạm gác công việc sang một bên, tiếp nhận chén hầm từ dì Viên.
"Anh, cho anh."
Tạ Văn Huy cũng đưa muỗng cho anh.
Sau khi mở nắp ra, anh càng thêm ngạc nhiên, trong lòng càng thêm ấm áp.
Anh không ngờ Nguyên Gia Khánh sẽ thêm tổ yến vào đó, anh vẫn luôn nghĩ Nguyên Gia Khánh không thích anh cho lắm, hoặc là không muốn tiếp xúc nhiều với anh, cả ngày tránh né ánh mắt của anh, xem ra anh thật sự nghĩ quá nhiều...
Mùi canh gà không nồng lắm, chỉ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng thôi nhưng nhìn vào thì thấy rất ngon miệng.
Tạ Hi Nhân dùng muỗng gạt bỏ những hạt dầu trên bề mặt, ai mà ngờ hành động này giống như đang mở trực tiếp chiếc hộp Pandora, mùi thơm của thịt gà ngay lập tức quyện với mùi của tổ yến bay ra.
Tạ Hi Nhân ngạc nhiên, múc một thìa canh rồi từ từ đưa vào miệng.
Món canh thực sự đúng như anh tưởng tượng, rất ngon. Vị muối của canh rất nhẹ, giữ được trọn vẹn hương vị nguyên bản của nguyên liệu, vừa vào miệng thì thơm ngay cả môi với răng, toàn bộ khoang miệng đều là hương vị của canh gà.
Tạ Hi Nhân giống như bị mê mẩn, tiếp tục múc một muỗng thịt gà.
Thịt gà hoàn toàn không dai, rất mềm, trong miệng có cảm giác như tan chảy, chỉ sau hai lần nhai là hết sạch.
Tạ Hi Nhân là lần đầu tiên ăn được món gà hầm ngon như vậy, không thể ngừng được, còn không có thời gian chú ý tới hai người bên cạnh.
Thế là Tạ Văn Huy chứng kiến anh hai mình múc từng thứ một trong chén hầm, thậm chí không để lại một quả táo đỏ nào...
Nhìn thấy Tạ Hi Nhân nhanh chóng ăn xong lau miệng, Tạ Văn Huy liếm môi, lắp bắp nói: "Sao, thế nào? Ăn, ăn ngon không?"
Tạ Hi Nhân nhẹ nhàng nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười: "Rất ngon. Đây là món canh ngon nhất mà anh từng ăn."
A...
A!!!
Muốn ăn quá!!!
Phải biết miệng của Tạ Hi Nhân còn bắt bẻ hơn so với cậu rất nhều! Khi nhận được lời khen ngợi như vậy từ miệng anh ấy thì chắc chắn ngon đến bất ngờ!
Tạ Hi Nhân không còn nhìn cậu nữa, mà quay sang nhìn dì Viên, nói: "Dì Viên, tổ yến này có lẽ đã tiêu tốn của gia đình Nguyên Gia Khánh rất nhiều tiền, dì xem ở nhà có đồ gì ngon không thì buổi chiều đưa một ít cho bọn họ đi."
Dì Viên gật đầu nói không được, sau đó kéo Tạ Văn Huy đang nhìn vào chén hầm cùng nhau đi xuống lầu, chuẩn bị giao nhiệm vụ này cho cậu.
Hôm nay chỉ làm món canh gà tổ yến xào thôi! Cậu, Tạ Văn Huy không thể từ chối cơ hột tốt từ cái bánh từ trên trời rớt xuống này.
Nên cậu vội vàng gật đầu, cầm lấy thịt hươu hoang dã và linh chi mà dì Viên tìm được, đi thẳng xuống núi.
Mấy ngày nay sống ở đây, cậu đã hỏi thăm vị trí nhà của Nguyên Gia Khánh không biết bao nhiêu lần với dì Viên, biết gia đình đầu tiên ở dưới chân núi là bọn họ. Cho nên không cần lo lắng cậu sẽ tìm không ra.
Khi mang đồ xuống, cậu tình cờ gặp Nguyên Gia Khánh đang nấu ăn trong bếp, cậu rất tự giác bước vào bếp, cười he he đến hai lần.
"He he, em trai Tiểu Nguyên, anh tới rồi."
Nguyên Gia Khánh tò mò nhìn cậu ta, không biết tại sao cậu ta lại đột nhiên đi xuống, cậu ta không đến đây để ăn chực đúng không?
Tạ Văn Huy nâng thứ trong tay lên, đặt lên trên bếp lò, nói: "Đây là quà cảm ơn của anh hai anh, em phải giữ đó, nếu không lúc về anh không biết báo cáo nhiệm vụ như thế nào luôn..."
Nguyên Gia Khánh nhìn bộ dạng lưu manh của cậu ta cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận, lưu loát xào trên tay trứng gà và rau hẹ cùng nhau rồi dẫn cậu ta đi vào phòng khách.
Không có Tạ Văn Huy, cậu trực tiếp gọi Nguyên Gia Bảo thêm một chén cơm, lấy thêm một đôi đũa.
Tạ Văn Hì cười hì hì ngồi xuống, không hề biết xấu hổ.
Mẹ Nguyên đương nhiên rất hoan nghênh Tạ Văn Huy đến chơi, mấy ngày nay tiếp xúc gần bà mỗi ngày đều bị Tạ Văn Huy chọc cho thật vui vẻ, rào cản ban đầu đã biến mất không còn tăm tích, thậm chí bà còn rất thích Tạ Văn Huy.
"Văn Huy, sao con lại ở đây, mau ngồi xuống đi, nhà dì sắp ăn cơm tối rồi."
Tạ Văn Huy ngồi xuống bên cạnh mẹ Nguyên, ngoan ngoãn gọi chị Nguyên, sau đó thông báo ý định đến của mình.
Mẹ Nguyên cười nói: "Chuyện này có gì đâu, Khánh Khánh cũng là muốn làm, thứ này cũng không biết có hiệu quả hay không chỉ là mang lên cho Tiểu Tạ thử một chút mà thôi."