Sau khi Nguyên Gia Khánh ngồi xuống, Tạ Hi Nhân trượt xe lăn đi tới, khẽ cười một tiếng: "Tại sao mỗi lần gặp tôi, cậu đều câu nệ như vậy? Có phải vì tôi trông quá nghiêm túc không?"
Khi Tạ Hi Nhân đến gần, một mùi mà Nguyên Gia Khánh chưa bao giờ ngửi thấy dần dần tiến vào vào hơi thở của cậu.
Hơi giống mùi cỏ được phơi với ánh nắng mặt trời ấm ấp vào buổi chiều mùa đông, ôn hòa, dễ chịu và thoang thoảng hương chanh.
Nguyên Gia Khánh vô thức hít mũi hai lần giống như chú cún con đang chúi mũi tìm kiếm thức ăn.
Tạ Hi Nhân nhìn động tác của cậu thì nhanh chóng lấy tay che miệng mình lại, để nụ cười của anh tránh bị cậu phát hiện.
Nhìn thấy động tác của Tạ Hi Nhân, Nguyên Gia Khánh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, động tác dừng lại, tiếp đó cơ thể vội vàng lui về phía sau, trên mặt cũng mảnh nóng bỏng.
Mình đang làm gì thế!
Cuối cùng cậu cũng nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Tạ Hi Nhân, là Tạ Hi Nhân quá nghiêm túc sao?
Thật ra cũng không phải mà còn hoàn toàn ngược lại, lần nào Tạ Hi Nhân đều là tràn đầy ý cười chào hỏi cậu, dùng hành động của mình để Nguyên Gia Khánh buông lỏng cảnh giác, bớt ngại ngùng.
Nhưng mình không đủ mạnh dạn và không có tự tin, cho nên mới không dám nhìn thẳng Tạ Hi Nhân, thậm chí không dám ở một mình với anh.
Cậu cảm thấy bọn họ chỉ đơn giản là người của hai thế giới, mà Tạ Hi Nhân là loại người mà sâu trong lòng cậu muốn trở thành nhất, đó là tâm trạng của người hâm mộ khi đối mặt với thần tượng.
Nguyên Gia Khánh vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ không phải như Tạ Hi Nhân nói.
Tạ Hi Nhân còn muốn nói gì đó nhưng ngoài cửa vang lên tiếng chuông, chắc là mẹ con nhà Nguyên đã đến.
Nguyên Gia Khánh vội vàng chạy khỏi hiện trường, chạy ra ngoài mở cửa cho bọn họ. Khi nhìn thấy giỏ rau lớn trên lưng bà thì giật mình.
"Me, sao mẹ mang nhiều đồ ăn đến vậy?"
"Con nói xem, chúng ta đến nhà người ta làm khách cũng không thể đến tay không, nên mẹ mới vội vàng ở buổi chiều đi cắt một ít rau đưa tới cho người ta."
Nguyên Gia Khánh cầm chiếc giỏ trên lưng bà rồi đi ở phía trước.
Đây cũng là lần đầu tiên Nguyên Gia Bảo nhìn thấy một tòa nhà nguy nga và một khu vườn xinh đẹp như vậy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay mẹ của Nguyên Gia Bảo, bé nhìn như muốn đi chơi nhưng bộ dáng lại không dám tùy ý đi lại.
Mẹ Nguyên nhìn cậu con trai út kể từ khi chân tốt lên thì không chịu ngồi yên, trêu ghẹo nói: "Đây thực sự là bản tính của trẻ con, mấy cây bông hoa cỏ này cũng không thể để con gây tai họa, nếu không mẹ phải bồi thường tiền cho người ta."
Tình cờ dì Viên đi ra sau khi dọn xong đồ ăn, dì Viên cười phá lên khi nghe mẹ Nguyên nói: "Tiểu Bảo, đừng nghe mẹ con nói bậy, con muốn chơi ở đâu cũng được, toàn bộ vườn hoa đều có thể chơi nhưng cẩn thận đừng để bị ngã."
Nguyên Gia Bảo dạ một tiếng, lập tức vắt chăn lên cổ chạy đến một mảnh thực vật với vẻ mặt tò mò có hình dáng kỳ lạ được tạo hình như một con thỏ nhỏ.
Mẹ Nguyên nghĩ đến bên ngoài biệt thự có hàng rào, chắc cũng không xảy ra chuyện gì nên đi cùng dì Viên vào nhà.
Bà tới ngôi biệt thự này không biết bao nhiêu lần, dưới sự dẫn dắt của dì Viên, có lẽ bà còn quen thuộc với cấu trúc của biệt thự hơn Tạ Hi Nhân.
Bàn ăn trong nhà ăn bày đầy đủ các loại món ăn, vịt tám kho do Nguyên Gia Khánh mang đến đặt ở chính giữa bàn. Trong phòng bếp đã tắt lửa cũng chỉ còn cơm nguội chưa xới ra.
Còn Tạ Văn Huy đã đến bàn ăn từ lâu, nhìn bàn ăn ngon lành này, nuốt nước miếng, sau khi nhìn mẹ Nguyên bước vào, trong mắt cậu ta hiện lên một tia nghi ngờ.
Mẹ Nguyên khi nhìn thấy khuôn mặt của Tạ Văn Huy thì rất khiếp sợ, mặt bà tái đi, chuyện xảy ra lần trước đã để lại bóng ma cho bà. Bà biết Tạ Hi Nhân có một người em trai, chính là người đã nói bà giả bộ đụng xe ở trước cửa bệnh viện nhưng bà không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải cậu ta.
Tất nhiên Nguyên Gia Khánh cũng nhìn thấy vẻ mặt của bà thay đổi, đi đến bên cạnh nắm chặt bờ vai của bà, nhọ giọng hỏi bà: "Mẹ, mẹ có ổn không?"
"Không sao."
Mẹ Nguyên vỗ tay của cậu, cười yếu ớt một tiếng.
Sau khi Tạ Văn Huy nhìn mẹ Nguyên và Nguyên Gia Khánh một cao một thấp trước mặt còn có giọng nói của mẹ Nguyên thì cuối cùng cũng nhớ tới gặp qua mẹ Nguyên ở đâu!
Không phải chứ...
Tạ Văn Huy bụm mặt không dám ngẩng đầu, lặng lẽ trợn mắt nhìn Tạ Hi Nhân đang ngồi trên ghế sô pha với khóe miệng đang mỉm cười nhìn cậu ta.
Thì ra anh hai đã sớm biết! Chết tiệt, thế mà không nói thật cho cậu ta biết! Chỉ chờ xem trò cười của cậu ta!
Nhưng mà vừa mới tiếp xúc với Nguyên Gia Khánh một đoạn thời gian, cậu ta cũng biết mình vô cớ oan uổng bọn họ, cho nên bây giờ mình ở đây thì nhất định phải đi xin lỗi.
Cậu ta do dự một hồi, sau đó lấy tay che mặt, lúng túng nói với mẹ Nguyên một câu: "Hì hì, dì ơi, thì ra là dì à, con nói nhìn dì quen quá, con còn đang nghĩ con chưa bao giờ gặp được một người đẹp như dì đâu."
Dù mẹ Nguyên đã từng tuổi này thì bà cũng không khỏi vui mừng khi nghe ai đó khen mình xinh đẹp, vẻ mặt trông cũng dễ nhìn hơn rất nhiều.
Tạ Văn Huy thấy bầu không khí trở nên tốt đẹp, thừa dịp mẹ Nguyên đang vui vẻ thì thành khẩn nói thằng lời xin lỗi với bà.
"Dì ơi, lúc trước con ở bệnh viện là con sai, không phân rõ trắng đen đã oan uổng nhà dì, con thật sự xin lỗi, dì có thể tha thứ cho con được không?"
Nói đến phần sau, hai tayTạ Văn Huy trực tiếp bóp chặt miếng nọng trên cằm của mình, làm ra vẻ cầu xin, đáng thương nhìn mẹ Nguyên.
Tạ Văn Huy đã nói xin lỗi với bà rồi, đương nhiên mẹ Nguyên sẽ nắm lấy không buông, lắc đầu cười với cậu ta, nói: "Không cần lo lắng, chỉ là hiểu lầm, trôi qua thì tốt."
"Quá tốt rồi! Bầu không khí đã tốt như vậy, chúng ta bắt đầu ăn cơm thôi!"
Dù dì Viên không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì nhưng bây giờ đã không có sao rồi, bà bước ra để làm ấm phòng, kêu mọi người mau ngồi xuống ăn cơm.
Nguyên Gia Khánh nghe theo mẹ Nguyên ra ngoài phòng gọi Nguyên Gia Bảo ăn cơm, lúc đầu khuôn mặt của Nguyên Gia Bảo rất vui vẻ nhưng sau khi nhìn thấy Tạ Văn Huy, bé quay đầu đi, vẻ mặt không vui tiến đến bên tai Nguyên Gia Khánh hỏi: "Anh ơi, sao cái tên xấu xa kia lại ở đây?"
Tiếng của Nguyên Gia Bảo thật ra rất nhỏ nhưng không có ai xung bé nói chuyện nên toàn bộ người trong nhà đều nghe thấy bé nói cái gì.
Nói xong còn hung hăng trợn mắt nhìn Tạ Văn Huy một cái.
Dù tuổi bé không lớn lắm nhưng tất cả những thứ nên nhớ đều ghi tạc trong đầu, chuyện xảy ra ở trước cửa bệnh viện bé còn nhớ rất rõ ràng đấy, mà ngay cả ngày đó Tạ Văn Huy mặc quần áo màu trắng thì bé còn nhớ được nữa là.
"Phì..."
Dì Viên là người thứ nhất cười ra tiếng, vẻ mặt bà tò mò nhìn sắc mặt ngượng ngùng của Tạ Văn Huy, hỏi: "Văn Huy ơi Văn Huy ơi, con nói cho dì biết lúc đó con đã làm gì, đắc tội đến Tiểu Bảo người ta."