Cơ thể không còn ở không gian hầm cầu chật hẹp mà là một vườn rau trống trải với vài đám cỏ dại mọc lưa thưa trên đó.
Nguyên Gia Khánh đè xuống kinh ngạc trong lòng, tiếp tục đánh giá nơi này.
Bên cạnh vườn rau là một sườn núi nhỏ, cây cối cao lớn chằng chịt rậm rạp che kín núi nhỏ, một cổ xanh biếc khiến cho người tinh thần sảng khoái, từ trên sườn núi chảy xuống một dòng sông nhỏ.
Nước trong sông rất trong, trong veo đến Nguyên Gia Khánh cách một khoảng cách cũng có thể thấy rõ tảng đá dưới đáy nước, một bên khác vườn rau là mấy gian nhà trúc hết sức đẹp đẽ.
"Thế nào, nơi này đẹp không!"
Giọng nói non nớt mùi sữa từ phía sau cậu vang lên, lúc này Nguyên Gia Khánh mới phát hiện hòn đá vốn nên ở trong lòng bàn tay cậu đã không thấy, cậu liền vội vàng xoay người quay đầu nhìn lại thì thấy một... Một con, chó robot điện tử ở vườn rau đang nói chuyện với cậu.
"Mày là... Hòn đá nhỏ?"
Chó điện tử không khống chế được lắc lắc cái đuôi máy móc sau lưng, mặc dù cái đuôi kia thoạt nhìn là kim loại chế tạo thế nhưng ngoài ý muốn lại mềm mại giống như đuôi của một con chó thực sự.
Chó điện tử chạy chậm đến phòng trúc, xem bộ dáng là vui đến quên cả trời đất, dành thời gian trả lời vấn đề của Nguyên Gia Khánh.
"Chính là tôi, cậu có thể gọi tôi là viên linh thạch cũng có thể gọi số hiệu của tôi là 345, cậu đi theo tôi."
Nguyên Gia Khánh đi theo vào phòng trúc.
Bên trong phòng trúc không có đồ vật gì đặc biệt, giống như những địa điểm quay chụp những bộ phim truyền hình cổ trang trên tv, bàn trúc ghế trúc, chén nước ấm trà bắt chước theo kiểu cổ.
Nhưng thật ra có một điểm khác biệt duy nhất là bảng điện tử treo gần cửa sổ và màn hình led phổ thông không có gì đặc biệt, trên đó viết:
Dương lịch ngày 1 tháng 10 năm 2018.
Năng lượng 0.
Năng lượng khởi động thấp nhất 100.000.000.
Nguyên Gia Khánh xem không hiểu chuỗi số kia có ý nghĩa gì, năng lượng là thứ gì nhưng không ngăn cản cậu đếm rõ ràng mấy số không cần năng lượng khởi động thấp nhất đằng sau.
Trọn vẹn tám số không cũng chính là cần một trăm triệu.
345 cũng nhìn bảng điện tử theo ánh mắt của cậu, tiếp đó mặt mày ủ rũ thở dài: "Ai, còn thiếu thật nhiều."
Nguyên Gia Khánh đảo ánh mắt không dò hỏi, cậu không muốn biết lời này có ý gì, cậu chỉ cần tiền: "Mày nói có thể giúp tao kiếm tiền, làm sao kiếm."
"Hừ! Cậu thật sự đúng là người không có lòng thông cảm, nhìn thấy tôi đáng thương như thế đều không an ủi tôi một chút, chỉ biết tiền tiền tiền!"
345 có chút giận dỗi, nó bỏ công bán thảm như vậy rồi còn kém rớt xuống hai giọt nước mắt nếu không phải nó không có thứ như tuyến lệ! Người này thế mà không làm bộ một chút, lúc này không phải hẳn là nên hỏi thăm an ủi nó sao?
Nguyên Gia Khánh hạ xuống mí mắt, hàng lông mi dày che khuất ánh mắt của cậu.
Cậu không muốn thông cảm với người khác bởi vì cậu không có vốn liếng này, đồng dạng cậu cũng không cần người khác thông cảm.
345 thấy cậu thực sự không bị mắc bẫy, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề nói rõ cho cậu: "Tốt thôi, tôi liền nói thẳng với cậu, giúp cậu kiếm tiền là nhất định giúp cậu kiếm được, cậu cũng nhìn thấy năng lực của tôi mạnh bao nhiêu, trực tiếp mang cậu tiếng vào một không gian khác."
Nguyên Gia Khánh nhẹ gật đầu, quả thực chuyện này giống như thần thoại, hết thảy đến bây giờ làm cậu cũng còn không kịp phản ứng, 345 xác thực rất thần kỳ. Đã có lực lượng thần kỳ như vậy, kiếm tiền đối với nó tuyệt đối không phải là việc khó.
"Nhưng." 345 dừng lại một chút, thấy Nguyên Gia Khánh như nó lường trước vẻ mặt căng thẳng nhìn nó, lúc này mới tiếp tục mở miệng: "Nhưng cậu nhất định phải giúp tôi làm một việc, tôi mới có thể kiếm tiền cho cậu."
"Được."
Nguyên Gia Khánh gật gật đầu, đây là điều đáng lẽ ra, dù sao trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí.
"Hắc hắc, nói như vậy là cậu đồng ý? Quá tốt rồi! Bây giờ ký thỏa thuận với tôi đi!" Nhìn màn ánh sáng đột nhiên xuất hiện trong không khí và một đoạn văn tự lớn khó hiểu trên đó, bước chân Nguyên Gia Khánh lui về sau mang theo cảnh giác: "Rốt cuộc muốn tao làm chuyện gì? Nếu như là chuyện xấu, tao sẽ không đáp ứng." .
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
"Làm sao có thể bảo cậu đi làm chuyện xấu! Tôi đáng yêu thiện lương như thế làm sao có thể làm loại chuyện đó!"
345 tức đến nổ phổi, cái đuôi đều giận đến dựng lên, giống như Nguyên Gia Khánh hoài nghi nó đã tạo thành sỉ nhục to lớn đối với thân chó của nó.
"Cậu chỉ cần về sau giúp tôi trồng rau, làm một chút cơm là được, tôi có thể từ người khác ăn vào những thức ăn trong này rút ra được giá trị hài lòng, rồi lại chuyển hóa thành năng lượng tôi cần, như thế tôi mới có thể trở về hành tinh mẹ! Tôi mới không muốn cả đời đợi ở tinh cầu lạc hậu quê mùa này cả đời đâu."
Nguyên Gia Khánh thở dài nhẹ nhõm một hơi, không lãng phí thời gian nữa, ở trên màn ánh sáng nhấn hình tròn nhỏ quen thuộc, cứ như vậy ký xuống thỏa thuận.
345 thấy cậu không chút do dự liền ấn xuống dấu vân tay, cái đuôi hưng phấn đến điên cuồng đong đưa, xem ra nó có hi vọng về hành tinh mẹ rồi!
"Vậy thì tốt, chúng ta ra ngoài mang rau quả vào đi, chỉ cần đem nó trồng trong vườn rau, một hồi cậu liền sẽ chứng kiến chuyện càng thêm thần kỳ xảy ra."
Dưới 345 chỉ đạo, Nguyên Gia Khánh trực tiếp ở trong lòng thầm đọc một câu "Ra ngoài", người lập tức trở về hầm cầu, hòn đá nhỏ cũng yên lặng nằm ở trong lòng bàn tay cậu.
Cậu nhấc mấy cái túi rau quả lên lại đọc câu "Đi vào", lần nữa trở lại vườn rau.
Lúc này Nguyên Gia Khánh mới phát hiện vườn rau trơ trụi cũng có đánh số thứ tự, trước mỗi miếng đất cắm một tấm tương tự như màn hình điện tử bên trong nhà trúc, phía trên hiển thị chính là số thứ tự.
Nhìn thoáng qua các con số từ hàng một đến năm, mỗi khu rau đều to bằng sân bóng rổ, may là Nguyên Gia Khánh thị lực tốt mới có thể thấy rõ ràng con số xa nhất.
Sau đó nên làm gì? Nguyên Gia Khánh mang theo rau quả không biết nên làm sao, chẳng lẽ là trồng rau?
"Đúng rồi! Bây giờ chính là phải trồng rau! Chúng ta đi mảnh đất số hai, đất số hai chuyên môn phụ trách tái sinh lại rau quả, chỉ cần đem một bộ phận rau quả bỏ vào, cho dù xác lá lớn chỉ bằng móng tay bỏ vào lập tức cũng có thể mọc ra rau quả tươi mới hoàn chỉnh!"
"Nhưng... Coi như tao xé mấy rau quả này nát thì sinh trưởng cũng cần thời gian, mà nhiều rau quả như vậy làm sao tao bán nó đi! Tao không chờ được, tao cần lập tức, lập tức, trễ nhất là ngày mai phải có tiền tới tay!"
Nói nói, giọng điệu Nguyên Gia Khánh trở nên kích động lên, tay cầm túi nhựa gắt gao nắm chặt cái túi.
Cậu trăm triệu không nghĩ tới 345 thế mà lại gọi cậu đến trồng rau, cậu vốn cho rằng sẽ có phương pháp gì hữu hiệu nhanh chóng cầm tới tiền, không nghĩ tới lại là loại phương thức này!
345 bị giọng nói lớn tiếng của cậu làm giật nảy mình, vội vàng giải thích: "Cậu đừng kích động, ruộng này có thể điều chỉnh, cậu nhìn, trên màn hình điện tử có thể điều chỉnh tốc độ, cậu điều chỉnh nó đến mức nhanh nhất một giờ hoàn thành là xong, sau một tiếng có thể thu hoạch rất nhiều rau quả."
Nguyên Gia Khánh sửng sốt, 345 tiếp tục nói: "Với lại, hừ hừ, cậu cũng không nhìn một chút nơi này là nơi nào, hoàn cảnh tốt như vậy, linh khí dồi dào như thế, đồ vật trồng ra sẽ là thứ phẩm sao? Cậu không tin thì một hồi ăn thử một miếng cậu sẽ biết, tiền cậu bỏ ra mua mấy rau quả đó còn chưa bằng một cây rau quả chỗ này của tôi."
Nguyên Gia Khánh nghe xong không khỏi xấu hổ mím môi, thấp giọng nói một câu xin lỗi với 345, cậu vừa mới thật sự quá kích động, tưởng rằng phải giống như trồng rau trong nhà như thế, cậu liền không khống chế được chính mình.
Cậu đi đến ruộng số hai tìm tới màn hình điện tử, quả nhiên ngón tay đụng vào số thứ hai liền biến mất, xuất hiện rất nhiều lựa chọn. Có cái gì gia tăng giá trị dinh dưỡng, điều chỉnh độ ẩm, tự động cày, điều chỉnh thời gian chín.
Nguyên Gia Khánh không quan tâm cái khác trực tiếp điều chỉnh thời gian chín xuống thấp nhất một giờ, tiếp theo lấy rau quả mới mua ra.
Dưa leo được bẻ thành từng khúc nhỏ rắc xuống đất, cây đậu cô ve cũng chia thành từng phần nhỏ vẩy xuống, cà chua cậu chỉ cần tách ra từ giữa rồi dùng tay xé nát ném xuống, ngó xuân với cải thìa dễ xử lí, xé một chút lá là được.
Mà măng cần dùng dụng cụ cắt gọt, tạm thời cậu không quan tâm đến nó, trực tiếp để nó ở một bên, chờ lần sau mang dao lại trồng nó.
Cứ như vậy không biết làm bao lâu, cuối cùng một phần mười của khu vực số hai hoàn tất che phủ, Nguyên Gia Khánh lo lắng chờ đợi một giờ trôi qua.