Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Khương Oánh hỏi: “Con và Thích Phong đang giận nhau à?”
Lăng Khả sửng sốt: “Không ạ.”
Khương Oánh: “Cũng không biết thằng nhóc kia bị làm sao, vừa rồi cô bảo nó gọi con tới ăn cơm, nó liền nói cô tự gọi. Cho nên cô mới nghĩ có thể hai đứa cãi nhau…”
Lăng Khả: “…”
Khương Oánh: “Không cãi nhau là tốt rồi, lát nữa cô sẽ bảo tài xế đến đón con, con chuẩn bị một chút, nhớ để ý điện thoại.”
Tuy nói là không cãi nhau, nhưng thái độ của Thích Phong hoàn toàn khác với sự nhiệt tình như lửa của hắn lúc trước. Điều này khiến Lăng Khả cảm thấy rất khó chịu.
Ở bên kia, Khương Oánh cúp điện thoại xong thì liền nhìn về phía cậu con trai vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai để hóng chuyện. Cô vừa bất đắc dĩ lại vừa cảm thấy buồn cười — rõ ràng rất để ý, lại cứ thích ra vẻ bình tĩnh cơ.
“Gọi điện xong rồi.” Khương Oánh lắc lắc cái di động trong tay.
“Vâng…” Thích Phong cúi đầu chơi điện thoại, trong lòng nôn nóng không thôi. Nếu lát nữa Lăng Khả nhìn thấy anh trai thì phải làm sao đây…
“Con không đi đón thằng bé à?” Khương Oánh hỏi.
Thích Phong ngồi xếp bằng trên ghế sa lông: “Tài xế đi một mình là được ạ.”
Khương Oánh: “…” Cho nên, đúng là người yêu cãi nhau ngoài miệng nhưng trong lòng lại không buông xuống được?
Một lát sau, Thích Dự đi từ trên lầu xuống.
Hắn mới về nước đêm qua. Lúc ấy đã quá khuya nên hắn không kịp báo với Thích Phong, chờ khi ngủ dậy mới gọi điện thoại cho người nọ. Buổi sáng hắn đang mặc quần áo ngủ, nhưng nghĩ lát nữa “bạn trai” của em mình sẽ đến đây, nên mới lên lầu đổi sang một bộ quần áo đàng hoàng hơn một chút.
Thích Phong vừa ngẩng đầu, liền thấy Thích Dự mặc bộ quần áo mà mình thích nhất, cuống đến độ nhảy dựng lên: “Này! Sao anh lại mặc quần áo của em!”
Thích Dự nhìn thoáng qua trang phục trên người mình bằng ánh mắt có phần kỳ dị: “Mày kích động như vậy làm gì? Bộ quần áo này đặc biệt lắm à?”
Thích Phong: “… Anh không có quần áo sao!”
Thích Dự đi tới, ngồi xuống ghế sa lông: “Anh về nước có hai tuần, quần áo mày cũng có, anh mang theo làm gì nữa?”
Cách nói chuyện của hắn hết sức đương nhiên, tựa như tất cả những gì thuộc về Thích Phong đều là của hắn, hoàn toàn không tách biệt.
Thích Phong kêu lên: “Tý nữa bạn trai em đến đây, nếu cậu ấy nhận lầm thì sao!”
“Nhận lầm thì cứ nhận lầm thôi, có phải chuyện đó chưa từng xảy ra đâu. Chẳng lẽ mày còn lo anh cướp bạn trai mày?” Thích Dự liếc mắt nhìn hắn, cười nhạo: “Nếu anh cướp được thật, vậy cậu ta cũng chẳng đáng để mày thích, đúng không nào?”
Lời này chọt trúng tử huyệt của Thích Phong, khiến hắn tức đến muốn chửi thề. Nhưng ngẫm lại, cả hai đều cùng một mẹ, có thể chửi cái gì được đây. Vì thế cho nên, cuối cùng hắn đành phủi tay chạy lấy người.
***
Trên đường tới nhà của Thích Phong, Lăng Khả chủ động nhắn tin WeChat cho đối phương. Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của cậu trong tình trạng chiến tranh lạnh không rõ nguyên nhân như hiện tại rồi…
Song, thật lâu cũng chẳng thấy Thích Phong nhắn lại.
Lăng Khả rối rắm mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
— Mới yêu nhau có mấy tháng thôi, vậy mà tin nhắn WeChat cũng không thèm đáp?
— Nếu không chào đón tôi như vậy, hay là tôi không tới nữa cho rồi!
— Chán tôi thì cứ nói thẳng ra, im ỉm như vậy là sao hả?
…
Thảm thực vật ở hai bên đường đã bắt đầu đâm chồi nảy lộc. Cỏ xanh mơn mởn, cây lá tươi tốt, sắc xuân phơi phới. Giữa trưa, ánh nắng chứa chan, nhưng lòng Lăng Khả lại nặng nề sầu muộn. Cậu miên man suy nghĩ, không biết mối tình đầu của mình còn có thể kéo dài được bao lâu.
Yêu đương, thật sự có thể tác động mạnh mẽ tới tâm tình của một con người.
Lúc vui, vạn vật căng tràn sức sống, lúc buồn, trời đất cũng tối tăm.
Đến khu biệt thự nhà Thích Phong, tài xế dừng ở cổng chính cho Lăng Khả xuống trước, còn mình thì tự tìm chỗ đỗ xe.
Đi qua khoảng sân nhỏ tới gõ cửa nhà, Lăng Khả vẫn luôn bất an lo lắng. Mãi đến khi Thích Phong xuất hiện ngay trước mắt cậu, tâm trạng này mới bắt đầu biến chuyển.
Tức giận và uể oải ban đầu nhanh chóng biến thành xúc động muốn bổ nhào lên người đối phương.
— Tôi nhớ cậu.
— Chúng ta đừng chiến tranh lạnh nữa có được không?
— Tôi đã làm sai cái gì, cậu nói cho tôi biết đi, đừng phớt lờ tôi như thế.
…
Thế nhưng, tất cả những khao khát trong lòng, đều bị tự tôn và lý trí của cậu đè nén xuống.
Lăng Khả nhìn chằm chằm vào thanh niên đứng cách mình chưa đến mửa mét, bỗng cảm thấy đối phương thật là xa lạ.
Cảm giác “xa lạ” này không phải do “chiến tranh lạnh” mà ra. Nó chính là khách sáo và lịch sự, tựa như bọn họ thật sự chẳng hề thân thiết với nhau.
Lăng Khả sửng sốt, cẩn thận nói: “Xin chào… Xin hỏi Thích Phong có nhà không?”
Người nọ nhìn Lăng Khả bằng ánh mắt rất kì lạ: “Làm sao cậu biết tôi không phải là Thích Phong?”
Lăng Khả vừa âm thầm kinh hãi, vừa nhẹ nhàng thở ra, cũng cẩn thận đánh giá đối phương một lượt… Đây là anh trai của Thích Phong?
OMG! Chuẩn rồi, mặc dù người này trông không có gì khác biệt so với Thích Phong, thậm chí đến cả quần áo cũng y xì đúc.
“Dựa vào… cảm giác.” Lăng Khả nhớ đến lời hứa với Thích Phong lúc trước, lặng lẽ chuyển rời tầm mắt theo bản năng, không nhìn người đối diện nữa.
Thích Dự nhướng một bên lông mày, cười mà như không cười đứng ở trước cửa nhìn Lăng Khả khoảng vài giây. Đến khi Lăng Khả sắp cảm thấy không ổn, hắn mới nghiêng người để cậu đi vào.
“Tôi còn nhớ cậu.” Thích Dự không tự giới thiệu mà trực tiếp nói một câu như vậy.
Lăng Khả ngạc nhiên… nhớ cái gì?
Thích Dự: “Cậu là người tôi đã phối vi-ô-lông “Sonata ánh trăng” và “Khúc ngẫu hứng” cho vào năm năm về trước.”
Suy nghĩ đầu tiên của Lăng Khả là Khương Oánh đã nói chuyện này với hắn. Nhưng nghĩ lại thì trước đó không lâu, Khương Oánh cũng hỏi cậu về sự kiện ở đài truyền hình, mà cậu đã phủ nhận ngay lập tức, nên không có khả năng này… Thích Phong lại càng không có liên quan, cơ bản tên kia chẳng biết gì hết cả.
Thích Dự mời Lăng Khả vào phòng khách, giơ tay ước chừng chiều cao của cậu, cười cười, nói: “Cậu chỉ cao hơn một chút, trưởng thành hơn một chút, mặt mũi không thay đổi gì.”
Thì ra Thích Dự còn nhớ rõ. Lăng Khả vừa kinh hãi trước trí nhớ của đối phương, vừa kích động không biết lát nữa phải giải thích thế nào với Thích Phong.
“Ngồi đi.” Thấy cậu có vẻ bất an, Thích Dự ngẩng đầu nhìn lướt về phía cầu thang, nói: “Tiểu Phong đang ở trên lầu, có lẽ lát nữa mới xuống, chúng ta tán gẫu vài câu trước cũng được.”
Người giúp việc bưng một ấm trà lên. Thích Dự tự tay rót cho Lăng Khả một chén nhỏ, thuận miệng nói: “Kể với tôi về chuyện của cậu và Tiểu Phong đi.”
Lăng Khả lộ ra vẻ mặt u mê mờ mịt, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Thích Dự: “Chuyện chúng ta từng cùng biểu diễn, nó có biết không? Hình như tôi chưa nghe nó nhắc tới… Với cái tính thích ganh đua cùng tôi của nó, nếu biết, chắc chắn nó sẽ gọi điện làm phiền tôi.”
Đúng là Thích Phong không biết. Lăng Khả thấy chột dạ, cảm thấy như tất cả những gì mình vất vả che giấu đều bị bại lộ trước mặt thanh niên giống Thích Phong như đúc này.
Hiện giờ cậu đang vô cùng sợ hãi, liều mạng cân nhắc xem nên nói thế nào mới có thể giảm mức độ ảnh hưởng tới mức thấp nhất… Hay là tiếp tục nói dối rằng mình quên hết chuyện ở đài truyền hình năm xưa?
Thích Dự nhận ra Lăng Khả đang giãy dụa, giương mắt nhìn cậu, chợt hỏi: “Cậu hẹn hò với em trai tôi, có liên quan đến tôi không?”
Lăng Khả hít vào một ngụm khí lạnh, lập tức đáp: “Không hề!”
Lời này vừa thốt ra, Lăng Khả liền biết mình đã mất đi cơ hội nói dối, bởi vì giọng điệu của cậu vô cùng luống cuống.
Nói không có vấn đề gì nhất định là không thể, cách đây không lâu, cậu mới biết người biểu diễn cùng mình ở đài truyền hình không phải Thích Phong. Vì thế cho nên, nói một cách nghiêm túc thì, Thích Dự không thể không liên quan được.
“Nhưng cậu gặp tôi trước, không phải sao? Tôi còn tưởng cậu coi nó thành tôi…” Thích Dự nhìn Lăng Khả, cười cười. Thái độ của hắn tự nhiên như đang nói chuyện với một người bạn bình thường vậy.
Lăng Khả giật giật khóe miệng. Cậu phát hiện hai anh em nhà này có một điểm chung – đó là đều rất tự kỷ!
Đến bây giờ, nếu còn không giải thích rõ ràng, chỉ sợ cả đời này cậu cũng không tẩy trắng được. Lăng Khả nhắm mắt, căng thẳng mà đan mười ngón tay vào nhau, thành thật đáp: “Không phải, tôi gặp Thích Phong trước khi gặp cậu… Là cái năm chúng tôi tốt nghiệp tiểu học.”
Lần này đến lượt Thích Dự ngạc nhiên: “Hả?”
Lăng Khả kể qua loa về cuộc thi đàn dương cầm nghiệp dư sáu năm rưỡi trước, lại bảo: “Hai năm sau, khi gặp cậu ở đài truyền hình, tôi còn tưởng cậu ấy đã quên tôi.”
Thích Dự hơi nghiêng đầu: “Cho nên cậu tưởng tôi là Thích Phong? Chứ không phải coi Thích Phong là tôi? Khó chịu vì bị lãng quên, nên khi tôi hỏi tên cậu, cậu mới bảo… “Không nói cho cậu biết” à?”
Lăng Khả xấu hổ, hạ thấp đường nhìn, cảm thấy năm đó mình thật quá ngây thơ và ấu trĩ.
Thích Dự chợt nhướng mày: “Thế bây giờ cậu có thể cho tôi biết tên của cậu không?”
“Lăng Khả.”
Nhìn bộ dáng cẩn trọng của đối phương, Thích Dự cảm thấy rất thú vị, cố ý nói đùa: “Vậy rốt cuộc cậu thích Tiểu Phong ở chỗ nào? Đổi thành tôi không được hay sao?”
“…??” Nghe đến câu này, Lăng Khả cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán mình đã bắt đầu rớt xuống! Cậu trừng mắt nhìn người đối diện: “Không được!”
Thích Dự: “Vì sao?”
Lăng Khả luống cuống giải thích: “Tôi cảm thấy các cậu là… hai người hoàn toàn khác biệt.”
Thích Dự kỳ quái nói: “Tôi và nó giống hệt nhau, khác ở chỗ nào?”
Lăng Khả: “Cảm giác thôi. Cậu ấy nhiệt tình, xán lạn, chân thành lại hiểu lòng người… Nhưng cậu lại cho tôi cảm giác tương đối kín đáo, khó lường. Nói thật, tôi không biết phải đối đãi với người như cậu thế nào cả…”
Nếu đối phương không phải là anh trai của Thích Phong, có lẽ Lăng Khả không thể nói với hắn quá ba câu.
Để Thích Dự hiểu được cách mình phân biệt hắn và Thích Phong, Lăng Khả cẩn thận nhớ lại những tình tiết để lại cảm xúc trong lòng cậu, lựa chọn vài khoảnh khắc rung động nhất, kể cho đối phương nghe. Từ nụ hôn thoáng qua khi hai người lên sân khấu biểu diễn, đến trò chơi đóng giả người yêu, cho tới lần ngồi thuyền hoa ở cổ trấn… Trong quá trình kể chuyện, lòng cậu cũng mềm dần đi.
Lăng Khả bỗng nhớ tới chuyện sáng nay Thích Phong kéo tay cậu, oán giận “vì sao không thể hỏi nhiều một chút”. Trong nháy mắt, cậu đột nhiên hiểu được nguyên nhân Thích Phong chơi “chiến tranh lạnh” với mình.
Tuy người nọ rất nhiệt tình, nhưng khi bước vào tình yêu, cũng sẽ khuyết thiếu cảm giác an toàn. Hắn cũng muốn làm nũng mình, muốn được mình chú ý từng giây từng phút…
Lăng Khả thở dài. Cậu sai rồi. Cậu không nên chỉ vì để ý tới tôn nghiêm của mình mà gạt Thích Phong lâu như vậy…
Lát nữa cậu sẽ thẳng thắn nói đoạn quá khứ này cho Thích Phong nghe, ôm hắn, hôn hắn một cái.
“Tôi thích cậu ấy nhiều năm như vậy, bây giờ có thể thành đôi, tôi thật sự rất vui…” Lăng Khả đắm chìm trong suy nghĩ của mình. Cậu hoàn toàn không biết, trong mắt Thích Dự, cái nhíu mày của cậu lúc này hết sức dịu dàng và chan chứa tình yêu.
Thích Dự thở phào nhẹ nhõm, quay đầu về phía gầm cầu thang, hỏi: “Này, mày còn muốn ở đó nghe lén bao lâu?”
Hiện giờ, Thích Phong hoàn toàn không thể dùng từ ngữ để diễn tả sự thoải mái trong tâm tưởng của mình.
Từ cửa sổ lầu trên, hắn đã nhìn thấy tài xế đưa Lăng Khả tới cổng nhà. Hắn vội vã xuống lầu, định đi mở cửa cho người ta, nhưng lại bị anh trai giành trước.
Khi đó, Thích Phong do dự khoảng một giây đồng hồ. Dù biết Lăng Khả không phân biệt được mình và anh trai, nhưng hắn vẫn tự ngược mà trốn vào gầm cầu thang. Hắn muốn tận mắt xem thử, người kia sẽ có phản ứng thế nào khi gặp anh trai song sinh giống người yêu mình như đúc.
Sau đó, hắn nghe anh trai nói vẫn nhớ Lăng Khả. Hắn khó chịu đến nát lòng… Quả nhiên bọn họ đã từng quen nhau.
Lúc nghe anh trai hỏi “Đổi thành tôi không được à”, Thích Phong suýt chút nữa đã không nhịn nổi mà lao tới đá anh mình về Mĩ.
Hẳn là chính vào thời điểm ấy, ông anh kia đã phát hiện mình đang nghe lén, đúng không?
—
/Mi/ Klq nhưng mị thích ông anh trai này ghê lắm:v:v