Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Thế nhưng… Sở Song Song hơi nhíu mày, âm thầm ngẫm lại một chút. Nếu đêm Giáng sinh đó là ngày hai người kia chính thức bên nhau, căn cứ vào tính cách của Thích Phong, chắc chắn hắn sẽ đăng tin trên mạng xã hội. Mà cô vẫn nhớ, vào hôm ấy, đối phương chỉ đăng duy nhất một câu “chợt vui chợt buồn”. Cái “buồn” ở đây, hẳn không phải là vì bị Hứa Quân Trúc nói lộ chuyện come out đấy chứ? Nhìn tình trạng quan hệ hiện nay của hai người, cũng không giống kiểu muốn lén lút yêu đương.
Cô cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng ban nãy vừa lên tiếng đã vạch ra một điểm đáng ngờ khiến cho bầu không khí có phần xấu hổ, nên cô cũng không tiện mở miệng lần thứ hai.
Vì thế, Sở Song Song đổi biện pháp, uyển chuyển hỏi thăm: “Thích Phong, cậu thích Lăng Khả như thế nào vậy? Homosexual ở nước ngoài cũng không come out đơn giản vậy đâu, hai người thật là cởi mở.”
Đây là định hóng hớt về đoạn đường yêu đương bọn họ đã trải qua.
Thích Phong cười cười, đáp: “Nếu tôi nói, tôi yêu Lăng Khả ngay từ cái nhìn đầu tiên, các cậu có tin hay không?”
Lăng Khả: “…”
Sở Song Song bị câu trả lời của Thích Phong làm cho nghẹn lại một chút…
Vừa gặp đã yêu… Sao lại có thể không tin? Cô đối với Thích Phong chính là “tiếng sét ái tình” thật sự. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên vào hồi cấp hai, Thích Phong đã lập tức kích hoạt sợi dây thần kinh “yêu” ở trong trí óc cô. Nhưng cô rụt rè hơn so với Hứa Quân Trúc nhiều, đồng thời cũng đặt nặng tự tôn của bản thân, nên mới nghiêm túc chờ cơ hội tiếp cận Thích Phong. Đáng tiếc, kết quả lại là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình…
Tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được. Sở Song Song cũng có tự tôn của riêng mình. Mặc dù hiện thực khiến người ta đau khổ, nhưng trên đời vốn có bao nhiêu chuyện chẳng giống ước mơ. Bởi lẽ đó, cô đã quyết định buông tay.
Chẳng qua, cô vẫn rất muốn biết, người như thế nào mới có thể giữ được trái tim của Thích Phong.
Nhìn Lăng Khả tuy điển trai nhưng lại chẳng lộ ra một chút cảm xúc nào ở trước mặt, Sở Song Song lại càng tò mò. Rốt cuộc người này có thể hấp dẫn Thích Phong đến mức nào.
“Điểm nào của cậu ấy khiến cho cậu vừa thấy đã yêu vậy?” Sở Song Song cười cười, hỏi.
“Chỉ nhìn bằng mắt thôi, không có nhiều lý do như vậy đâu. Lần đầu tiên trông thấy cậu ấy, tôi đã có cảm giác như chúng tôi đã từng gặp nhau trước kia, cứ như đã từng quen biết.” Thích Phong đáp.
Lăng Khả ngẩn ra, nhìn về phía Thích Phong bằng ánh mắt không thể tin được. Cậu không dám chắc Thích Phong đang nói thật hay đùa, chỉ biết nghe đến đây, trái tim cậu vẫn đập mạnh hơn một chút.
— Hắn còn nhớ, hắn không quên mình!
Thích Phong cũng nghiêng đầu nhìn Lăng Khả. Khi tầm mắt hai người chạm nhau, trên mặt Lăng Khả lộ ra một chút ngại ngùng hiếm thấy.
Một dòng nước ấm áp chợt dâng lên từ dưới đáy lòng, tràn qua lồng ngực Lăng Khả. Tất cả không cam lòng và ảo não vì hai lần bị đối phương lãng quên phút chốc bị cuốn trôi đi không ít.
Dù Thích Phong đang diễn trò thì những lời đường ý mật này cũng khiến cậu mừng rỡ như điên.
Sở Song Song trầm ngâm nói: “Tôi nhớ tháng chín năm nay, cậu đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội: “Tiêu rồi”… ý là động lòng rồi sao?”
Thích Phong sáng bừng con mắt: “Đúng vậy, thế mà cậu lại có thể đoán ra!”
Lăng Khả: “…”
Còn tiếp tục diễn nữa, cậu sẽ tin tất cả những điều này đều là sự thật mất.
Thế nhưng, sau khi hỏi câu kia, Sở Song Song lại hơi hối hận. Động thái này khiến người khác cảm thấy như cô rất chú ý đến Thích Phong. Tuy sự thật đúng là như thế, song hiện tại Thích Phong đã có bạn trai rồi, nếu cứ quan tâm quá mức, e là không hợp lý lắm.
“Tôi đoán mò thôi.” Sở Song Song cười nhạt.
Đúng lúc có mấy thực khách đi ngang qua bàn bọn họ. Thấy hai anh đẹp trai ngồi cùng một ghế, bộ dáng ý mật tình nồng, ai cũng thi nhau che miệng khẽ hô lên, bước chân dường như khựng lại.
“Các cậu đủ rồi đấy.” Hứa Quân Trúc dở khóc dở cười: “Người không biết lại tưởng hai cậu đang diễn “Hồng Lâu Mộng” phiên bản nam nam đấy, ăn cơm đi!”
Lúc này, Thích Phong mới lưu luyến mà buông vai Lăng Khả ra.
Bốn người cùng ăn cơm, không nói năng gì cũng không ổn lắm. Vì thế, Thích Phong chủ động nói sang chuyện khác. Hắn hỏi về cuộc sống của Sở Song Song và Hứa Quân Trúc khi ở nước ngoài. Đối phương liền kể lại những chuyện lý thú mà mình từng gặp được. Nhờ vậy mà bầu không khí dần trở nên tốt đẹp hơn.
Tuy nhiên, hoàn cảnh như vậy vẫn không thể ngăn Thích Phong và Lăng Khả show ân ái trong vô thức. Rõ ràng bốn người đang nói chuyện với nhau, nhưng không gian luôn tràn ngập những câu từ chứa đầy quan tâm chăm sóc của một cặp tình nhân.
Ví dụ như Thích Phong chủ động gắp đồ ăn cho Lăng Khả, nhỏ giọng hỏi cậu rằng: “Có muốn ăn rau chân vịt không?”
Lăng Khả: “Không, muốn ăn thịt ba chỉ.”
Thích Phong: “Ăn nhiều rau một chút, thịt nhiều không tốt cho sức khỏe đâu.”
Lăng Khả: “Ăn lẩu không phải là để ăn thịt à.”
Thích Phong: “Ặc, có ăn cậu cũng chẳng tăng được lạng thịt nào hết…”
Tuy nói vậy, nhưng hắn vẫn gắp cho Lăng Khả một xâu thịt, xong còn hỏi: “Có đủ không? Không đủ thì gọi thêm một ít thịt nữa.”
…
Bốn người tiếp tục tán gẫu. Thích Phong quay sang hỏi Sở Song Song và Hứa Quân Trúc bắt đầu thân thiết với nhau như vậy từ lúc nào.
Hứa Quân Trúc đáp: “Còn không phải vì cậu.”
Thích Phong buồn bực: “Liên quan gì đến tôi?”
Hứa Quân Trúc nhướng mày: “Cậu có biết vì sao vừa lên cấp ba tôi đã ra nước ngoài không?”
Thích Phong căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ sự thật đúng như những gì mọi người đồn đại?
Đến thời điểm này, có lẽ Hứa Quân Trúc đã thật sự buông tay. Cô nói ra tâm sự thời niên thiếu như thể đang vui đùa: “Tôi quen cậu chín năm từ hồi học lớp một ở Đức Âm. Song Song mới chỉ quen cậu có ba năm. Kết quả, vừa lên cấp hai cậu liền đi Singapore với Song Song, sau khi trở về còn tốt với cô ấy như vậy. Cậu là muốn chọc tôi tức chết đúng không? Vì thế cho nên tôi liền ra nước ngoài, các cậu như thế nào, bổn tiểu thư đây chẳng thèm quan tâm.”
Thích Phong: “…”
Sở Song Song không nhịn được cười, vừa đỡ trán vừa trêu chọc cô bạn mình: “Chị hai à, tôi thật sự không muốn tranh giành với cậu, lúc ấy chúng tôi cũng chỉ là bạn học, quan hệ rất bình thường, cậu tự tưởng tượng ra bao nhiêu tình tiết cung đấu vậy hả?”
Thích Phong xấu hổ co rút khóe miệng, lại cẩn thận quan sát sắc mặt của Lăng Khả.
Lăng Khả cúi đầu ăn cơm, dường như không hề để ý tới.
Hứa Quân Trúc đùa với Sở Song Song một lát, lại nói: “Nửa năm trước, tôi tìm thấy Song Song trên Facebook, sau mới biết được cô ấy đi Mĩ một mình. Hồi học Đức Âm, chúng tôi nhìn nhau không vừa mắt suốt bốn, năm năm, thế mà lần này vừa nói chuyện lại phát hiện cả hai thực sự hợp nhau, ha ha. Đều là người lưu lạc cuối chân trời, cũng dễ thông cảm với nhau hơn mà.”
Sở Song Song lên tiếng: “Ai lưu lạc chân trời giống cậu chứ, ấu trĩ!”
Hai cô gái thao thao bất tuyệt, Thích Phong không chen được miệng vào. Hơn nữa, việc bọn họ hiểu lầm nhau hình như cũng liên quan đến mình, cho nên hắn cảm thấy hơi xấu hổ.
Nghe chuyện một hồi, mãi đến khi Thích Phong phát hiện nước tương của mình đã hết, mới tranh thủ chuyển đề tài: “Ấy, Lăng Khả, giúp tôi pha thêm ít nước tương với?”
Thích Phong có yêu cầu khá cao đối với nước tương. Chấm qua dây bẩn phải đổi, chấm sang món khác cũng phải đổi. Nhưng hắn ngồi gần cửa sổ, không tiện đi ra, nên mỗi lần đều nhờ Lăng Khả lấy giúp.
Lăng Khả đã giúp hắn thay nước tương hai lần, hiện giờ liền không nhịn được mà trêu chọc: “Cậu ăn lẩu hay ăn nước tương vậy? Dùng nhanh thế?”
Thích Phong: “…”
Nhìn vào đôi mắt đầy trông mong của Thích Phong, cuối cùng Lăng Khả vẫn nheo mắt, đứng lên.
Đến khu gia vị, cậu bỗng nhớ lại những lời nói của Hứa Quân Trúc và Sở Song Song, quả thật là tức không có chỗ trút… Dù biết người mình thích là kẻ ai gặp cũng mê, nhưng khi chính tai nghe được những chuyện đào hoa thối nát của đối phương, cậu vẫn không nhịn được mà nổi cơn ghen.
Vì giữ phong độ của một nam sinh, ở trên bàn cơm cậu hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài.
… Đệt, cút mẹ cái phong độ gì đó đi!
Lăng Khả đen mặt, trực tiếp lấy mấy loại tương mà Thích Phong rất ghét ăn rồi vòng về chỗ.
Thích Phong nhận bát nước tương, nếm một chút, sắc mặt liền biến đổi: “Cay thế!”
Lăng Khả thản nhiên nói: “Thích thì ăn không thích thì thôi.”
Thích Phong: “…”
Cau mày, gắp một miếng thịt chấm xuống bát nước tương, Thích Phong bỏ thẳng vào trong miệng. Kết quả, hắn bị cay đến phát sặc, nước mắt cũng chảy cả ra.
Lăng Khả giật mình, không ngờ đối phương ăn thật, trực tiếp đưa đồ uống của mình qua!
Thích Phong nhận lấy cốc nước, vội vã uống vài ngụm lớn, lại đáng thương mà khụ khụ mấy tiếng.
Lần này, Lăng Khả cảm thấy hơi xót xa trong lòng… Ầy, thôi bỏ đi, cũng là chuyện cũ nhiều năm rồi, có máu chó, cũng có hiểu lầm, hai nữ sinh kia không có ác ý, là cậu quá nhỏ nhen thôi.
Thích Phong buông cốc nước, dùng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn Lăng Khả, yếu ớt nói: “Cậu xấu quá.” Trong giọng nói lại tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Lăng Khả: “…”
Một màn này rơi vào trong mắt hai nữ sinh, chính là một đợt sóng show ân ái không thể nghi ngờ.
Sở Song Song tinh tế nhận ra, có lẽ chuyện bọn họ vừa nói đã kích thích Lăng Khả. Vì thế, cô lập tức nói sang chuyện khác, còn cố ý dẫn dắt để đối phương gia nhập đề tài, không khiến cậu lạc lõng như lúc trước.
Nhưng mà, cuối cùng các cô vẫn mở mắt trừng trừng nhìn Thích Phong ăn hết bát nước tương kinh dị kia.
Mà Lăng Khả, khi thấy Thích Phong diễn màn khổ nhục kế này, lòng đã mềm như bún. Cậu luống cuống giúp hắn gọi thêm mấy cốc nước chanh…
Tuy sự tương tác vô cùng ăn ý và ánh mắt qua lại giữa hai người bọn họ không khác gì so với ngày thường, thế nhưng lọt vào tầm mắt hai nữ sinh vẫn khiến hai cô cảm thấy cay cay.
Ăn xong một bữa cơm, Hứa Quân Trúc bắt đầu hoài nghi, có phải việc mình hẹn đôi “cẩu nam nam” này ra ngoài chơi chính là tự tìm mất mặt hay không!
Cuối bữa, Hứa Quân Trúc thanh toán rồi cùng Sở Song Song đi vào toilet.
Thích Phong và Lăng Khả chờ ở cửa nhà hàng. Nhân lúc không có ai, Thích Phong thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Cậu còn giận sao?”
Lăng Khả như bị nhìn thấu tâm sự, song vẫn cố lấp liếm: “Tôi giận gì đâu?”
— Bọn họ chỉ là tình nhân giả. Tức giận? Ha ha, thứ này không tồn tại.
Thích Phong nhìn đối phương, bỗng nhiên nắm lấy tay cậu, nịnh nọt: “Tôi cảm thấy cậu vừa nổi giận.”
“Đâu ra…” Lăng Khả không kiên nhẫn muốn rút tay về, song lại không rút được.
Thích Phong ngắt lời đối phương, tự ý giải thích: “Bài hát “Yêu anh” kia, ban đầu đúng là tôi nghe được trong mp3 của Hứa Quân Trúc. Nhưng cái năm tôi hát cho cô ta nghe, tôi mới học lớp ba thôi… Tùy tiện ngâm nga một chút ấy mà, thật sự không nghĩ nhiều như vậy.”
Lăng Khả chợt thấy mặt mình nóng lên: “Tôi biết rồi, cậu không cần giải thích với tôi chuyện…”
Lời còn chưa dứt, Thích Phong bỗng ghé sát lại, hôn lên môi cậu một cái.
Lăng Khả há hốc miệng, hóa đá hoàn toàn.
… Đang ở ngoài đường đấy, chỗ này nhiều người qua lại như vậy, Thích Phong đang làm cái gì hảảảảảả!
—
N hạc dạo:
Người phục vụ trong quán lẩu thấy Lăng Khả đổ ớt bột, ớt tương, dấm, tỏi, nước mắm, mù tạc vào cùng một chỗ, không nhịn được mà cảm thán: Ầu, khẩu vị của vị khách này nặng thật.
—-
Thích Phong ăn đĩa nước tương kinh dị Lăng Khả pha cho, nước mắt rưng rưng: tự mình diễn trò, dù có khóc cũng phải ăn thôi.