*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Lời ấy vừa được thốt ra, cả hai đều há hốc miệng.
Lăng Khả há hốc miệng đương nhiên là vì cảm thấy không thể tin được.
Mà Thích Phong há hốc miệng là bởi, cái câu “nụ hôn đầu vẫn còn đấy” hoàn toàn là hành vi bản năng, không hề được sự kiểm duyệt của đại não. Hắn chỉ muốn gia tăng độ tin cậy cho câu “không có bạn gái” trước đó, chứ không phải định tiết lộ thông tin cho Lăng Khả.
Dù sao thì, với một thẳng nam mà nói, những thằng con trai thẳng đuột khác có còn nụ hôn đầu hay không, căn bản chỉ là chuyện râu ria.
Vì thế cho nên, câu nói cuối cùng kia chẳng những không nhấn mạnh được sự “thuần khiết” của Thích Phong, mà ngược lại còn khiến hắn có vẻ hơi ngu ngốc.
Nhưng ngay khi hắn bắt đầu thấy hối hận thì Lăng Khả bỗng không nhịn được mà cười phì ra.
Nhưng gần như trong 0,1 giây đồng hồ kế tiếp, cậu đã kịp phản ứng, nhanh chóng khôi phục vẻ mặt cứng đơ thường ngày.
Nụ cười này quá chóng vánh. Nếu không phải Thích Phong chính tai nghe thấy một tiếng “phì” rất nhỏ vang lên trong không khí, cũng tận mắt nhìn thấy khóe miệng Lăng Khả hơi cong, quả thực hắn sẽ không tin đối phương sẽ có thể có vẻ mặt “cười trộm” như vậy!
Thích Phong nheo mắt lại: “Cậu đang cười tôi sao?”
Lăng Khả dùng nắm tay đặt nhẹ trên môi dưới, đáp: “Đâu có.”
Thích Phong: “…”
Mà trên thực tế, đúng là Lăng Khả bị lời nói cũng như hành động của Thích Phong lấy lòng.
Cậu vẫn luôn cho rằng Thích Phong là một gã trăng hoa, không ngờ, chẳng những đối phương chưa từng yêu đương, mà ngay cả nụ hôn đầu cũng chưa có… Trong trường hợp ấy, cậu có thể không vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ hay sao?
Mặc dù đối với cậu mà nói, sự kinh ngạc pha lẫn vui mừng kia chẳng có tác dụng gì hết – người ta cũng không phải chừa lại những thứ đó cho mình.
Nhưng nghĩ tới vẻ mặt nghiêm túc của Thích Phong khi giải thích “nụ hôn đầu tiên vẫn còn” với mình, Lăng Khả lại không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.
… Người này, thật sự rất đáng yêu.
Lăng Khả ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng ổn định tâm tình. Cậu nhìn về phía Thích Phong, bộ dạng thẹn quá hóa giận đến mức chỉ hận không thể tự vả cho mình một cái của đối phương hiện giờ lại càng khả ái.
Lăng Khả thử kéo lực chú ý của hắn sang phương diện khác: “Vì sao cậu lại muốn giải thích với tôi về… quan hệ của cậu và Tiêu Chỉ?”
Chính xác mà nói, Lăng Khả muốn hỏi là, vì sao Thích Phong cho rằng đây là nguyên nhân cậu né tránh hắn.
Trên thực tế, đó chỉ là một phần lý do. Lúc ấy, cậu chủ yếu muốn làm nguội tình cảm của mình. Cậu không hy vọng bản thân đơn phương ghen tuông rồi bộc lộ tình cảm riêng tư trong những ngày sống chung kế tiếp, càng không muốn mang phiền toái tới cho Thích Phong.
“Tôi không muốn cậu hiểu lầm về nhân phẩm của tôi. Cho dù thật sự muốn tìm bạn gái, tôi cũng sẽ không chen chân vào nhà người khác làm kẻ thứ ba.” Dường như Thích Phong vẫn hơi giận vì Lăng Khả mới trộm cười, nhưng hắn cũng chẳng biết phải làm thế nào cả.
“Ừ…” Lăng Khả ra vẻ thoải mái mà gật gật đầu. Thực ra, Thích Phong trả lời thế nào cũng được. Chỉ riêng câu “nụ hôn đầu vẫn còn đây” của hắn đã đủ khiến cậu cười thầm suốt ba ngày rồi… Một khi đối phương đã cho rằng cậu tránh mặt hắn vì nguyên nhân này, vậy cứ để hắn nghĩ thế đi.
Lăng Khả dừng một chút, lại đánh bạo hỏi một câu: “Cậu để ý tới chuyện tôi nghĩ gì về cậu thế à?”
“Đương nhiên,” Thích Phong vốn định nói “tôi coi cậu là người bạn tốt nhất ở Đại học F”, song lại cảm thấy câu ấy quá là giả tạo, cuối cùng hắn giật giật môi mấy cái, dừng một chút, bảo: “Cậu sẽ không… tránh tôi nữa chứ?”
Đáy mắt chợt lóe lên một tia sáng, Lăng Khả nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi không tránh cậu, chẳng qua là gần đây, hơi bị bận.”
Thích Phong: “…”
Tuy nói vậy, nhưng mấy ngày nay Lăng Khả cũng chẳng dễ chịu gì. Ra sức khống chế cảm xúc của bản thân hiển nhiên không phải một việc thoải mái. Bất kể ban ngày cậu có né tránh thế nào thì đến tối vẫn phải về ký túc xá, cuối cùng cũng vẫn phải nhìn mặt Thích Phong.
Bây giờ nói chuyện rõ ràng, Lăng Khả cũng như trút được gánh nặng. Cậu lập tức hạ quyết tâm không né tránh đối phương nữa.
Lại nói, bọn họ còn phải cùng luyện đàn suốt nửa tháng trời, cậu còn có thể trốn ở chỗ nào đây…
“Cậu đừng để trong lòng,” Lăng Khả chột dạ mà lên tiếng trấn an: “Trước hết, chúng ta cứ nghĩ xem nên chơi bài nào đã.”
Thích Phong nhìn Lăng Khả hai giây, dịch mông sang bên cạnh một chút, vỗ vỗ xuống ghế đàn, nói: “Cậu lại đây ngồi đi.”
Lăng Khả: “…”
Hai người ngồi chung trên một chiếc ghế quả thực rất chật. Bọn họ phải rụt vai vào mới đảm bảo không đụng chạm vào nhau.
Lăng Khả không biết nói gì, nên đành phải tìm đề tài, ý đồ làm bản thân bớt căng thẳng: “À, khúc nhạc cậu vừa đánh tên là gì? Dễ nghe lắm.”
“Faylinn, sáng tác của David Hicken (1), rất đơn giản. Trước hết chúng ta thử sửa lại khúc này một chút để phối hợp xem sao đi.” Nói xong, Thích Phong liền vươn tay demo đoạn nhạc đầu. Lăng Khả nhanh chóng nghiêng người đi một chút.
(1) Faylinn – David Hicken: cho những bạn muốn nghe thử, click vào ĐÂY.
“Thấy rõ không?” Đánh xong, hắn lên tiếng hỏi.
“Ừm.” Hợp âm Đô giáng và Fa giáng đều là hợp âm rải (2), vừa nhìn đã hiểu ngay.
(2) Đô giáng: Cb – Eb – Gb; Fa giáng: Fb – Ab – Cb; Hợp âm rải (broken chord, arpeggio) khác với hợp âm chập (block chord). Nếu quan tâm bạn có thể đọc thêm ở ĐÂY.
Thích Phong chỉ đạo: “Cậu chơi quãng thấp, cứ bốn nhịp thì thêm một cái hợp âm chập.”
“Được…” Lăng Khả đặt tay trái lên phím đàn, hai người thử chơi một tay trước.
Sau khi Lăng Khả đã quen với giai điệu, Thích Phong lại bảo cậu cứ cách tám nhịp thì dùng tay phải thêm một âm rung. Lần này, nhạc khúc tưởng chừng nhẹ nhàng, đơn giản ban đầu bỗng chốc trở nên tương đối khó khăn.
Cùng lúc đó, Thích Phong cũng thêm một tay nữa vào. Hắn kéo những hợp âm vốn thuộc phần mình dài thêm hai nhịp, tại những thời điểm bất ngờ mà tùy tiện bổ âm vào.
Bởi vì biên độ duỗi của cánh tay quá lớn, đôi khi Thích Phong sẽ trực tiếp nghiêng người sang phía Lăng Khả. Thân thể bọn họ gần như kề sát vào nhau.
Lúc này, Lăng Khả không thể né tránh, mà cậu cũng chẳng có tâm tư để né tránh. Chẳng những kinh ngạc vì khúc nhạc ngày càng dễ nghe hơn, cậu còn bị khả năng sáng tạo của Thích Phong hấp dẫn.
Nếu để cậu cải biên, nhiều lắm là phức tạp hóa hợp âm thôi. Nhưng những gì Thích Phong đang làm lại không chỉ là cải biến, hắn còn muốn sửa tiết tấu của nhạc khúc ban đầu. Tuy hiện giờ tiếng đàn nghe hơi hỗn loạn, nhưng trong đó lại lờ mờ thể hiện một quy tắc riêng, chứ không phải tùy tiện mà sửa loạn.
Mức độ của thử thách này, không phải bất cứ người chơi dương cầm nghiệp dư cấp mười nào cũng có thể vượt qua được.
Đánh xong một lượt, hứng thú của Lăng Khả đã triệt để bị khơi lên.
“Thế nào?” Bởi vì mới vừa tập trung quá cao độ, nên Thích Phong có vẻ mệt mỏi. Hắn cười, hỏi: “Sửa đi có dễ nghe hơn không?”
“Ừ, lúc đó chúng ta chơi bài này?” Lăng Khả hỏi.
“Sao có thể, chơi như này thì quá trẻ con rồi. Tôi muốn thử xem khi chúng ta đàn bốn tay sẽ có hiệu quả thế nào.” Thích Phong nghiêng đầu hỏi: “Cậu có đề nghị nhạc khúc nào khác không?”
Dựa sát như vậy, Lăng Khả có thể nhìn rõ hàng mi gần trong gang tấc của Thích Phong, dài quá…
Muốn… ghé sát lại liếm một cái quá…
“…!!!”
Lăng Khả bị suy nghĩ không biết xấu hổ của bản thân làm cho giật mình. Cậu nhanh chóng cúi đầu, một mực nhìn xuống phím đàn!
“Tôi không biết, tôi chỉ chơi nhạc của Beethoven và Chopin… Nhưng tôi cảm thấy mấy cái đó, mọi người không thích nghe lắm.” Lăng Khả cố gắng kiểm soát giọng điệu và lời nói của mình.
Khi còn nhỏ, mỗi lần có bạn bè hoặc họ hàng đến chơi nhà, cậu đều đánh mấy bản nhạc của Richard Clayderman (3) nhiều hơn là nhạc phẩm của Chopin và Beethoven. Nhạc cổ điển dù có trâu bò hơn nữa thì người ngoài nghề cũng không hiểu được. Người thường nghe đàn, chỉ quan tâm có êm tai hay không thôi.
(3) Richard Clayderman là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng. Ông đã phát hành nhiều album nhạc, trong đó có các nhạc phẩm của Beethoven, Liszt, Chopin và Mozart, nhưng chủ yếu là của Paul de Senneville và Olivier Toussiant.
Thích Phong cũng có suy nghĩ tương tự: “Ừ, tôi hiểu, tôi cũng đặc biệt thích một nhạc khúc, chỉ là không có nhạc phổ.”
Lăng Khả: “Bài gì?”
“Jump.” Thích Phong dùng ngón tay vẽ một dấu chấm than trên không trung: “Two steps from hell”. (4)
(4) “Two Steps From Hell – Jump!”: có thể nghe ở ĐÂY.
Thấy Lăng Khả lộ vẻ nghi hoặc, Thích Phong liền rút điện thoại ra, tìm bản gốc cho cậu nghe.
Vừa nhìn vào màn hình, Lăng Khả nhanh chóng phát hiện bản nhạc kia tên là “Jump!”, đằng sau thật sự còn có một dấu chấm than.
Hai người chụm đầu nghe hết bản nhạc gốc trong điện thoại. Đó là một nhạc khúc rất động lòng người. Nghe xong, Lăng Khả kích động đến mức chỉ muốn đè Thích Phong lên mặt đàn mà cưỡng hôn…
“Thế nào? Hay không?” Thích Phong hưng phấn hỏi.
“… Hay.” Đáy mắt Lăng Khả lập lòe ánh sáng.
Thích Phong: “Vậy… chọn bản này nhé?”
Lăng Khả: “Uh, bài này!”
Nhạc phẩm mình thích được người mình thích khen ngợi, Thích Phong vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, nhưng sau đó, hắn lập tức nhớ ra: “Chỉ là chúng ta không có nhạc phổ.”
“Nhờ cậu đấy.” Lăng Khả tin Thích Phong có năng lực mò được các hợp âm ra.
Thích Phong: “…”
Được giao sứ mệnh nặng nề, Thích Phong bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, give me five!” (5)
(5) High five là một cử chỉ bằng tay xảy ra khi hai người đồng thời giơ một tay lên, khoảng đầu cao, và đẩy, hoặc tát bằng lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay của người khác. Ở đây là “đập tay với tôi nào”. Hình minh họa:
Lăng Khả phối hợp mà giơ tay đập lên tay hắn. Nhưng không ngờ đập xong, cậu lại bị Thích Phong giữ chặt tay.
Thích Phong cầm tay Lăng Khả, hỏi: “Tôi chợt phát hiện, tay cậu nhỏ hơn tay tôi một chút, đúng không?”
Trong đầu Lăng Khả không ngừng rung lên từng hồi báo động, song cậu vẫn nhớ rõ quy tắc “thấy biến không sợ” của kỹ thuật giả làm trai thẳng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Bình thường mà, nhỏ hơn có một chút thôi…” Nói xong, cậu tỉnh bơ rụt tay về, trong lòng thầm mắng ngàn câu “đệt”.
… Lần trước, sau khi bôi thuốc mỡ giúp Thích Phong, cậu đã không muốn rửa tay đến một tuần lễ đấy.
Không có nhạc phổ, hiển nhiên không luyện tập được gì. Hai người chơi đàn một lúc thì liền tính đi ăn cơm. Lần này, Lăng Khả chủ động đề nghị: “Cùng tới canteen nhé?”
“Hả? À được.” Thích Phong liếc nhìn đối phương một cái, trong lòng cảm thấy hơi buồn cười, còn nói lúc trước không tránh tôi, rõ ràng thái độ hiện giờ đã thay đổi một trời một vực.
***
Một thời gian sau đó, hai người luôn cùng ra cùng vào, cùng lên lớp học, cùng đi luyện đàn. Thậm chí nếu đi tham gia hoạt động của những tổ chức khác nhau, cả hai cũng sẽ nhắn tin báo cho nhau biết. Nói chung là sắp đạt tới trình độ như hình với bóng rồi.
Thấy quan hệ của cả hai tốt như vậy, người trêu ghẹo bọn họ càng lúc lại càng nhiều, nhất là nữ sinh trong lớp.
Có một lần, trước khi vào giờ học môn chuyên ngành, mấy nữ sinh ngồi bàn trên quay đầu hỏi: “Này, Thích Phong, nhiều người tỏ tình với cậu như vậy, cậu không để ý một ai hay sao?”
Thích Phong nhét một cái tai nghe vào lỗ tai, một tay chống cằm, vừa nghe nhạc, sửa nhạc phổ, vừa biếng nhác hạ mắt, cười mà như không cười, đáp: “Đúng vậy, người chủ động đến nhiều như vậy, tôi nhìn đến hoa cả mắt, chọn làm sao được? Hay là các cậu chọn giúp tôi đi.”
Lăng Khả giật giật khóe mắt. Không thể không nói, đúng là trên người Thích Phong có một lực hút mạnh mẽ đối với người khác giới. Nếu không phải hắn thẳng thắn nói với cậu rằng “nụ hôn đầu vẫn còn đây”, cậu thật muốn đá cho hắn một phát vì cái tội đùa cợt không đứng đắn như thế này.
Có điều, các nữ sinh cũng biết Thích Phong hay nói đùa, liền vui vẻ đề cử với hắn: “Tôi thấy nữ sinh tóc dài tỏ tình với cậu vào tuần trước rất xinh nha.”
Thích Phong làm bộ như đang nhớ lại: “Nhiều người tóc dài lắm, các cậu nói ai? Không nhớ, đổi người khác đi.”
Lại có người hỏi: “Thế hoa khôi khoa tiếng Đức thì sao?”
Thích Phong khoát tay: “Tiếng Đức của cô ấy còn không lưu loát bằng tôi, không phải muốn tìm tôi để học tiếng Đức chứ? Đừng đừng, tôi bận lắm.”
Một nữ sinh lớn mật tự tiến cử mình: “Vậy cậu thấy tôi thế nào?”
“Cậu?” Thích Phong ra vẻ kinh ngạc, lại lắc đầu trêu chọc: “Cậu lại chưa viết thư tình cho tôi, đừng thả thính tôi nha.”
Mọi người cười vang một trận.
Đùa Thích Phong xong, mấy nữ sinh lại quay sang trêu Lăng Khả đang ngồi bên cạnh: “Tại sao Lăng Khả cũng không tìm bạn gái?”
Lăng Khả dứt khoát hơn so với Thích Phong nhiều, lạnh băng mà trả lời bằng bốn tiếng: “Cảm thấy phiền toái.”
— Bốn tiếng ấy trực tiếp hạ gục nhanh tiêu diệt gọn tất cả mọi đối thủ, không còn ai dám bông đùa thêm nữa.
Nhưng đám nữ sinh nhanh chóng phát hiện Lăng Khả đang giúp Thích Phong ghi bài, lại nhao nhao than thở: “Ôi, Lăng Khả, cậu đối với Thích Phong thật tốt! Các cậu không ai chịu tìm bạn gái hết, lại còn cả ngày dính chặt lấy nhau, hay là dứt khoát đến với nhau đi!”
—-
N hạc dạo:
Vừa đánh đàn, Lăng Khả vừa muốm liếm lông mi của Thích Phong.