"Sa sa sa.."
Trong rừng vang lên thanh âm vỡ vụn của lá khô.
Một loạt lít nha lít nhít điểm đỏ đang nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng rậm, trong bóng tối một cỗ cảm giác trầm mặc lặng lẽ đột kích, một trận gió lạnh thổi qua làm cho lông tơ của người ta dựng đứng lên, trong không khí tràn ngập một cỗ nhàn nhạt mùi máu tươi, ba người bị khí thế kia làm cho kinh sợ, bản năng hướng về sau chậm rãi thối lui.
Ngô Phong đưa tay muốn đem độc nhãn nằm dưới đất kéo đi, nhưng cười điên khùng độc nhãn gặp bàn tay đưa tới lại mãnh liệt nghiêng người há mồm táp tới, hắn vội vàng rút tay về mới không có bị cắn trúng.
Độc nhãn còn đang điên điên khùng khùng âm hiểm cười, tà mị tiếng cười vì cái bầu không khí ngột ngạt này lại tăng thêm mấy phần quỷ quyệt.
Trong số mệnh đã có an bài, không cứu nổi..
Ba người chậm rãi thối lui đến bên ngoài bìa rừng khoảng cách chừng mười thước.
Trong rừng một loạt điểm đỏ đã đi ra rừng rậm, mượn u ám ánh trăng nhìn lại, từng cái dài hơn một mét, toàn thân màu đen, hình thể dài nhỏ tựa như bộ dáng con chó, đếm sơ sơ gần hai mươi con.
Đôi mắt của bọn nó đỏ như máu, trong mắt lộ ra cơn thịnh nộ điên cuồng, trên đỉnh đầu mọc ra khối u máu màu đỏ sậm lớn tầm nắm tay, xếp thành một hàng nhìn chăm chú lên ba người, phảng phất như là một đám chó hung ác đến từ Địa Ngục chuẩn bị bắt đầu đi săn.
Ngô Phong nhìn thoáng qua đã nhận ra đó chính là loài lấy thi thể làm thức ăn Địa Ma hay còn gọi là chó ăn thi.
Thứ này còn kinh hãi hơn một con báo khi phát điên, vậy mà đồng thời xuất hiện gần hai mươi con, cái này có thể so sánh với bốn con bạch mao cương thi bên trong đại điện khó đối phó hơn nhiều, huống chi hiện tại còn ít hơn một người có thể chiến đấu.
Nhưng sự việc thiên tàn lĩnh theo lão đầu nói đều là chuyện trăm năm trước, bọn chúng làm sao còn ở nơi này?
Huống chi xung quanh hai mươi dặm đều không có ai, càng không có thi thể tồn tại, làm sao còn không có đói chết? Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi..
"Ba hồn về trái, bảy phách về phải, nhanh chóng đứng dậy, nghe ta ra lệnh, đứng lên!" Nghĩ xong, Ngô Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong đầu vô tình triệu hồi ra người giấy duy nhất.
Mạnh Hùng cùng Đạm Đài Sênh thấy hắn với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt lại lộ ra một chút nghiêm trọng vấn đề, đây là trên đường đi lần thứ nhất nhìn thấy loại vẻ mặt này của hắn, liền gặp bạch mao cương thi cũng không có dạng này.
Hai người mơ hồ cảm giác được tình thế khá nghiêm trọng, Mạnh Hùng dùng dây thừng đem võ sĩ chăm chú trói tại phía sau, đem côn sắt hai tay nắm chặt, Đạm Đài Sênh cũng cầm lên quạt xếp.
"Cho ta mượn kiếm dùng một chút." Ngô Phong tháo thanh kiếm đang đeo trên eo bên hông võ sĩ, đối phó với động vật, Vô Ảnh Kiếm hiển nhiên là vô dụng, còn phải dùng đồ thật.
"Hãy trân trọng nó, đây là mạng sống của đại ca ta!"
Chỉ thấy đội ngũ chó ăn thi rất có trật tự từ từ tách ra, một con chiều cao hơn hai mét, so những đồng loại chó ăn thi khác cao hơn nửa cái đầu đi tại phía trước nhất, hiển nhiên chính là đầu lĩnh bọn chó ăn thi này.
Nhìn kỹ ngoại hình của nó còn có chút đặc biệt, những con chó ăn thi khác đều có khối máu to bằng nắm tay trên đỉnh đầu, mà trên đỉnh đầu của con chó ăn thi đầu lĩnh lại có một cái sừng thú giống như sừng tê giác, và đôi mắt của nó đỏ còn hơn máu.
Đầu lĩnh chó ăn thi đi tới trước người độc nhãn đánh hơi, chỉ một động tác nhỏ làm cho độc nhãn đang cười điên dại lại đột nhiên phát cuồng gầm rú, thanh âm tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, nhưng lại không có chút nào phản kháng hoặc là chạy trốn ý tứ.
Đầu lĩnh chó ăn thi nhìn chằm chằm ba người Ngô Phong nhỏ giọng sủa một tiếng, giống như là đang khiêu khích, sau đó cúi đầu dùng sừng thú nhọn đâm vào, vừa rút ra liền đem áo ngoài cùng với cái bụng của độc nhãn cùng một chỗ mở ra, máu tươi lập tức tuôn ra.
Những con chó ăn thi khác nghe thấy mùi máu tươi, nước miếng chảy ròng, phát cuồng dùng bén nhọn móng vuốt không ngừng bấu chặt lấy mặt đất.
Độc nhãn hét thảm một tiếng, tuyệt vọng hô lớn: "A.. Các ngươi đều phải chết! Đều phải chết!"
Đầu lĩnh chó ăn thi đem đầu thò vào trong bụng độc nhãn, từng ngụm đem nội tạng đẫm máu móc ra cắn nuốt, đầu chó đều bị nhuộm thành màu đỏ..
Tiếng kêu thảm thiết của độc nhãn không ngừng vang lên, nghe thấy khiến ba người không khỏi dựng tóc gáy..
Trong các bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh thường có câu: "Đem xx đánh chết rồi cho chó ăn."
Loại phương pháp chết nhục nhã này dù sao cũng là trước tiên đem người đánh chết, để con chó ăn thịt khi còn sống, phương pháp chết này thực sự tàn nhẫn và thê thảm.
Muốn tìm đường đi trong rừng rậm đã là không thể thực hiện được, cách bờ rãnh bên kia hơn bốn thước, muốn nhảy sang bờ rãnh bên kia chạy trốn cũng không có khả năng, muốn chạy trốn chỉ có thể đi dọc theo con rãnh.
"Đừng nhìn, một hồi liền đến phiên chúng ta, nhanh dọc theo con rãnh sâu chạy đi!" Ngô Phong nói xong, ba người cùng một chỗ chạy hướng con rãnh sâu.
Không nghĩ tới chính là, ba người vừa mới chuyển thân, đem phía sau lưng lộ ra, bọn chó ăn thi này liền hướng bọn hắn chạy tới.
Rượt đuổi con mồi chạy trốn rất là phù hợp với bản chất người thợ săn.
Nhưng càng làm cho bọn hắn giật mình chính là, bọn chó ăn thi này chạy tốc độ nhanh có thể so với báo săn, khoảng cách rất nhanh liền bị rút ngắn.
Ngô Phong trong lòng dự cảm không tốt, nhưng vào lúc này, Mạnh Hùng đột nhiên ngừng lại.
"Các ngươi chạy mau, ta ngăn bọn chúng lại!"
Mạnh Hùng tiếng la bên trong tràn đầy kiên định, phảng phất chuẩn bị tinh thần hy sinh, hoành côn căm tức nhìn bọn chó ăn thi đang chạy tới.
"Không! Muốn đi cùng đi!"
Đạm Đài Sênh cũng ngừng lại.
"Tiểu thư ngươi đi mau, tin tưởng ta! Đối phó những súc sinh này ta còn không đối phó được sao? Ta thế nhưng là đầu lĩnh một đội trong Hắc Phong trại! Mạnh Hùng gặp chó ăn thi càng ngày càng gần, lo lắng hô.
" Không! Ta lưu lại giúp ngươi! "Đạm Đài Sênh cũng giơ lên quạt xếp.
Ngô Phong chạy trước cũng ngừng lại, một màn này để hắn nhớ tới một cảnh trong một bộ phim truyền hình..
" Ngươi đi mau a! Đừng quản ta! "
" Không, muốn đi cùng đi! "
" Không còn kịp rồi, đi mau! "
" Không, chúng ta chết cũng muốn chết cùng một chỗ.. "
Loại kịch bản cẩu huyết này có thể kéo dài nửa tập thời gian.
Ngô Phong không thể chịu đựng được nữa, Mạnh Hùng phán đoán là đúng, có thể chạy một cái là khoẻ một cái, mặc dù người này có chút khuyết điểm là ngang ngược bạo lực, nhưng là hai lần hành động trung thành cứu chủ, ngược lại khiến người có chút lau mắt mà nhìn, là một người đàn ông có tình có nghĩa, làm theo mong muốn của hắn đi.
Nghĩ đến cái này Ngô Phong đi đến bên người Đạm Đài Sênh, đoạt lấy quạt xếp, trực tiếp đưa nàng khiêng lên vai, một chút đều không có chậm trễ, nhanh chân liền chạy.
Đạm Đài Sênh sửng sốt mấy giây, sau khi kịp phản ứng, điên cuồng đánh Ngô Phong lưng:" Ngươi muốn làm gì! Mau buông ta xuống! "
" Quả đấm nhỏ này đánh còn rất đau, nhờ ta có cơ bắp rắn chắc bảo vệ. "
Mặc nàng đánh như mưa xối xả, Ngô Phong không nói lời nào, nhưng nàng càng chống cự thì ôm càng chặt hơn.
Đạm Đài Sênh nức nở mắng:" Ta muốn giết ngươi! Không, giết ngươi quá tiện nghi, ta muốn lột da của ngươi! "
" Sư phụ, đa tạ! Tiểu thư, về sau nghe lời ông nội ngươi nhiều vào, đừng có lại tùy hứng! "Mạnh Hùng đối với nàng hô, ngữ khí rất ôn nhu, sau đó lại quay đầu nhìn hôn mê võ sĩ, tự lẩm bẩm:" Đại ca, huynh đệ ta cùng một chỗ có mười năm đi, có thể chết một chỗ cũng là ông trời ban ân, kiếp sau ta còn muốn làm huynh đệ!"
Liền vào lúc này, đã có hai đầu chó ăn thi hướng hắn đánh tới, thẳng đến cổ của hắn.
Mạnh Hùng hung hăng xoay tròn côn sắt, đầu tiên chọc vào bụng một con chó ăn thi, chọc nó rớt xuống, tiếp tục đưa côn đâm ngược lại đập vào đầu một con chó ăn thi khác, hất nó lên không trung.
Chó ăn thi bị đâm vào bụng, ngã trên mặt đất khẽ rên bốn chân cào loạn xạ, mà chó ăn thi đánh trúng đầu, bởi vì khối u máu cứng rắn, chỉ là lung lay đầu chó, nghỉ ngơi mấy giây, lại hướng Mạnh Hùng bổ nhào đi qua.
Ban đầu một con, Mạnh Hùng còn đối phó được, nhưng một đám đều xông tới, Mạnh Hùng đột nhiên toát mồ hôi hột.
Một anh hùng không thể đánh nổi nhiều người, một đầu sư tử không thể đánh bại một bầy linh cẩu.
Một con chó ăn thi như một bóng đen ở sau lưng hắn tìm đúng cơ hội nhào tới, hung hăng cắn vào bên trên bắp chân trái.
Mạnh Hùng kêu thảm một tiếng..