Lần lượt có xe đua đến trạm, sự chú ý của đám người đều bị hấp dẫn, rìa bãi cỏ vốn là chệch hướng đường chính, lúc này càng không có ý chú ý.
Mặc dù như thế, lúc Thường Chu ôm lấy Tạ Tinh Lan cơ thể xụi lơ sa vào giấc ngủ, vẫn toát mồ hôi lạnh khắp người.
Y quay đầu để ý xung quanh, chẳng mấy chốc, một chiếc xe lặng yên không tiếng động lái đến ven đường, Thường Chu kéo Tạ Tinh Lan vào buồng sau xe.
Cửa xe đóng chặt, xe lại nhỏ tiếng rời đi.
Thường Chu lau mồ hôi lạnh trên trán, lo sợ nói: "Anh Hứa, thế này không tốt lắm đâu, này dù gì cũng là của Tạ gia..."
Trong buồng sau xe tối tăm, cơ thể cao lớn của Hứa Đỉnh ẩn núp trong bóng tối, hắn khinh miệt cười nhạo một tiếng: "Người của Tạ gia thì sao? Bỏ thuốc rồi còn không phải mặc cho người chơi như thường."
Thường Chu vẫn lo làm lớn chuyện: "Nếu không thì giáo huấn nhỏ nhỏ thôi, đừng có quá đáng..."
Đám con nhà giàu bất tài lại hoành hành bá đạo này đương nhiên không cố kỵ điều gì, chuyện bỏ thuốc người ưng ý rồi mang đi, sau đó cho khoản phí bịt miệng cũng không phải lần một lần hai, trước kia bọn họ ưng ý nam nữ bình thường, Thường Chu còn sẽ giúp đỡ đánh yểm trợ, nhưng lần này thế mà dính dáng đến cậu hai của Tạ gia... Nói cho cùng Thường Chu không có bối cảnh, thật sự sợ rước phiền sau đó bị Tạ gia trả thù.
"Mày sợ cái gì?" Hứa Đỉnh thò tay ra, bóp cằm Tạ Tinh Lan, bẻ mặt về phía mình, "Thuốc này là hàng Tây, có tác dụng quên đi, nó tỉnh lại căn bản không nhớ rõ là ai mê ngất nó, nói không chừng nó thích thú, không nỡ đi tố giác..."
Hiệu quả thuốc quá mạnh, Tạ Tinh Lan đã hoàn toàn mất đi ý thức, cằm bị Hứa Đỉnh bóp đến trắng bệch, ngay cả lông mi cũng không nhúc nhích một tí.
Hứa Đỉnh xích lại gần hơn, bàn tay vỗ vỗ má Tạ Tinh Lan: "Không phải mày rất kiêu ngạo sao? Hả? Còn không nhìn bố mày, thật sự cho rằng mọi người đều phải tán tụng mày?"
Thường Chu ngồi ở ghế phó lái, không nhìn nữa, chẳng bao lâu đã quay đầu lại nhìn chằm chằm đường cái.
Mấy phút trôi qua Tạ Tinh Lan vẫn chưa quay về, Lý Tiểu Bân tỉnh lại từ trong phấn khích thắng được Pagani, đi tìm Tạ Tinh Lan.
Vừa tìm vừa gọi điện thoại, điện thoại của Tạ Tinh Lan tắt máy rồi.
Lý Tiểu Bân chuyển hai vòng không thấy Tạ Tinh Lan, lúc này mới bắt đầu lo lắng, hỏi khắp nơi có nhìn thấy cậu hay không, không lâu sau, điện thoại bắt đầu đổ chuông.
"Alo, Giang Qua?"
Giang Qua: "Sao điện thoại của Chiêu không gọi được."
Lý Tiểu Bân vội la lên: "Không thấy Chiêu đâu cả! Vừa nãy vẫn đang nói chuyện với tôi, đột nhiên đã không thấy đâu..."
Vừa dứt lời, Lý Tiểu Bân đã thấy bóng dáng Giang Qua, đứng cách đó không xa, vẫn đeo cặp, mặc áo thun đen quần jean. Lý Tiểu Bân vội vàng chạy tới: "Tôi không tìm thấy nó!"
Giang Qua lặng lẽ nhìn đám người một cái: "Người ở đây, các cậu biết hết?"
Lý Tiểu Bân nói: "Rất nhiều người đều quen mắt... Ô đúng rồi, Hứa Đỉnh cũng ở đây... Bây giờ hình như cũng không thấy hắn."
Vừa nói xong, sắc mặt hai người cùng thay đổi. Biểu cảm của Giang Qua nháy mắt đóng băng, toàn thân tản ra lạnh lẽo thấu xương, Lý Tiểu Bân ý thức được có lẽ đã xảy ra chuyện, sốt ruột đến độ sắp hộc máu: "Tiêu rồi tiêu rồi, Hứa Đỉnh chướng mắt Chiêu từ lâu, có phải hắn muốn tìm người đánh Chiêu một trận không."
Giang Qua không nói chuyện, đường quai hàm hắn căng cứng, lấy điện thoại ra, ngón tay di chuyển nhanh chóng: "Tìm cho tôi chiếc xe."
Lý Tiểu Bân lập tức xách Pagani vừa thắng được ra, Giang Qua lên xe, Lý Tiểu Bân còn chưa kịp lên xe, Pagani đã gào thét lao ra ngoài.
Phong cảnh ngoài cửa sổ xe thụt lùi cực nhanh, Giang Qua nắm chặt vô-lăng, cho dù cơ thể đã sắp bị đủ loại cảm xúc âm u nóng nảy phá vỡ, lý trí lại vẫn duy trì một chút tỉnh táo cuối cùng, hai mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm điểm đỏ trên màn hình điện thoại.
Điểm đỏ vẫn đang di chuyển.
Từ một loại dục vọng kiểm soát khó hiểu nào đó, trước khi quen nhau Giang Qua đã cài phần mềm giám sát thời gian thực vào điện thoại Tạ Tinh Lan từ lâu, hoàn toàn ẩn giấu, sẽ không bị bất kỳ người nào phát hiện, nhưng chỉ cần hắn muốn, hắn thậm chí có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy màn hình điện thoại của Tạ Tinh Lan.
Chỉ có điều hắn vẫn luôn khống chế bản thân không lộ vẻ quỷ dị đáng sợ như vậy, chưa bao giờ mở giám sát ra, mà lúc này, hắn vô cùng vui mừng thậm chí cảm ơn tâm lý biến thái của mình.
Hắn không cách nào tưởng tượng được bây giờ Tạ Tinh Lan rơi vào tình huống gì, chỉ phác họa tình cảnh cậu bị thương, gặp phải nguy hiểm, hắn đã gần như sắp nổ điên sụp đổ.
Đêm khuya làn xe quận Lâm Giang vắng tanh, xuống cầu vượt, Hứa Đỉnh nói: "Đến phía trước tìm khách sạn."
Tài xế đáp một tiếng được, đột nhiên từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ gầm rú tiếp cận, đang lẩm bẩm kẻ có tiền đúng là coi thường quy tắc giao thông, lại phát hiện khoảng cách hai xe đã gần đến giới hạn an toàn, xe thể thao màu đỏ vẫn không có ý giảm tốc độ, thậm chí hung ác khác thường lao thẳng về phía bọn họ.
Da đầu tài xế sắp nổ, chửi tục một câu, vừa định đổi làn xe tránh khỏi cái tên điên này, đã bị xe thể thao màu đỏ đuổi kịp.
Xe thể thao cố sức gạt xe bọn họ ra, chen cho chiếc xe gia đình phổ thông này không chỗ để tránh, lốp xe phát ra tiếng ma sát chói tai, bọn tài xế và Thường Chu hoảng sợ hét ầm lên.
Tài xế đạp mạnh phanh lại, vẫn bị kéo và chen lái về phía trước hơn một trăm mét mới dừng lại, xe thể thao đỏ nghiêng lệch nằm ngang trước xe bọn họ.
Thường Chu chưa hoàn hồn, bị biến cố đột nhiên này dọa xanh mét mặt, ngực kịch liệt phập phồng.
Hứa Đỉnh không cài dây an toàn, trận xóc nảy vừa rồi, bị va chạm ngất ngây con gà tây, chửi ầm lên: "Có biết lái xe không?"
Tài xế và Thường Chu đều không nói gì, hai mắt trợn tròn, nhìn chằm chằm anh chàng bước xuống từ chiếc xe thể thao đỏ.
Vóc người Giang Qua rất cao, đặc biệt là sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt hung ác nham hiểm tràn ngập ác ý khát máu, giống như kẻ liều mạng liếm máu trên lưỡi dao.
Hứa Đỉnh trừng mắt không dám tin: "... Giang Qua?"
Giang Qua cách cửa kính nhìn thấy Tạ Tinh Lan mê man, trong mắt tràn đầy tơ máu, nhặt cục đá dưới đất lên, không nói một lời điên cuồng đập cửa sổ xe.
Người trong xe bị sức lực không muốn mạng của hắn dọa thét lên liên tục.
Bộ dáng của Giang Qua không khác Tu La địa ngục, khiến người trong xe đều rét run hốt hoảng từ đáy lòng, cho dù là loại người đã quen làm chuyện xấu không chớp mắt như Hứa Đỉnh, cũng luống cuống gào lên: "Đừng để hắn đập phá! Hắn đập về phía tao!"
Sức lực Giang Qua rất lớn, kính xe lại kiên cố hơn nữa cũng không chịu nổi sức lực liều lĩnh của hắn, lúc cửa sổ xe nát ra, tài xế tè ra quần chạy ra khỏi buồng lái, quay đầu liền chạy.
Mảnh kính bể và sỏi đá rạch cánh tay, lòng bàn tay Giang Qua máu me đầm đìa, dường như hắn không hề nhận ra, lôi Thường Chu bị dọa toàn thân xụi lơ từ ghế phó lái ra ngoài ném xuống đất, đạp một cước khiến y đau đớn cuộn người lại, trợn trắng mắt không ngừng nôn mửa.
Ánh mắt khát máu yên lặng của Giang Qua chuyển lên người Hứa Đỉnh, Hứa Đỉnh bình thường cũng là người lấy mạnh hiếp yếu, đánh nhau rất nhiều, nhưng trước mặt Giang Qua vào giờ phút này, hai chân hắn cũng khống chế không nổi mà run run.
Ánh mắt Giang Qua giống như đang nhìn người chết.
Hứa Đỉnh không hề nghi ngờ, nếu như bị Giang Qua bắt được, Giang Qua thật sự sẽ đánh chết hắn.
Tay hắn run run tự mở cửa xe ra, Tạ Tinh Lan dựa vào cửa xe thuận thế ngã nghiêng ra ngoài, ngã vào trong ngực Giang Qua.
Một giây trước Giang Qua còn như kẻ liều mạng, tay ôm lấy Tạ Tinh Lan lại khống chế không nổi run lên, cẩn thận từng li từng tí vòng quanh cơ thể cậu, đồng tử run rẩy dữ dội, tất cả lo lắng sợ hãi tức giận đồng loạt dâng lên trong lòng.
Mắt hắn đỏ ngầu, nhanh chóng quét mắt toàn thân Tạ Tinh Lan, xác nhận người không bị thương, chỉ ngủ mê man thôi, mới bế ngang cậu lên, đặt lên ghế phó lái của Pagani.
Hứa Đỉnh thở phào nhẹ nhõm, hai chân vẫn mềm ra, vốn tưởng rằng Giang Qua tha cho hắn, không ngờ Giang Qua lập tức quay lại, túm lấy tóc Hứa Đỉnh ném người ra khỏi xe.
Hứa Đỉnh ăn đau tiếng kêu như mổ lợn: "Giang Qua!! Mày dám đánh tao?!"
Giang Qua mặt không đổi sắc nắm đầu hắn đập lên thân xe, chưa đến lần thứ hai, Hứa Đỉnh đã tru lên không ngừng, hỗn hợp máu và nước mắt chảy đầy mặt mũi.
Giang Qua lại như không nghe thấy hắn cầu xin tha thứ, từng đấm đều đánh vào chỗ trí mạng, chưa được hai lần, Hứa Đỉnh đã chúi xuống đất, ngay cả kêu to cũng chỉ có thể thở hổn hển mà ra hơi.
Giang Qua ngồi xổm xuống, bóp cổ Hứa Đỉnh, mặt Hứa Đỉnh dần dần đỏ lên, nhãn cầu nổi lên, tràn đầy hoảng sợ và đau đớn.
Giang Qua nói khẽ: "Nếu không phải giết mày phải ngồi tù... Mày còn có mạng sống đến bây giờ?"
Khóe miệng Giang Qua nở một nụ cười vặn vẹo, khiến ánh mắt của hắn thoạt nhìn như ma quỷ hung ác nham hiểm đáng sợ, cố tình hắn nói chuyện lại hời hợt: "Bài đăng trên mạng là tao hack công ty của mày rồi đăng. Từ giờ trở đi bất kể mày trốn đến đâu, chạy trốn tới chỗ nào, tao đều có thể tìm được mày, cho dù mày đổi thân phận đổi quốc tịch... Tao muốn khiến mày sống không bằng chết còn đơn giản hơn bóp chết con kiến."
Lúc này Hứa Đỉnh mới thật sự ý thức được đối mặt mình là tên điên phát rồ như thế nào, đầu óc trống rỗng, ngay cả hít thở cũng giống như không biết.
"Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, mày tự nghĩ rõ ràng." Giang Qua ném Hứa Đỉnh xuống đất, hơi rũ mắt xuống, ung dung lau sạch sẽ vết bẩn trên tay lên quần áo của hắn, chậm rãi nói: "Dám đánh chủ ý lên đầu của cậu ấy, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị tao tra tấn đến chết."
Hứa Đỉnh đã không có phản ứng, đoán chừng đã ngất lịm đi trong sợ hãi tuyệt vọng.
Giang Qua không quản bọn họ nữa, quay người trở lại chiếc Pagani.
Trong xe chỉ có tiếng hít thở nặng nề của hắn, Tạ Tinh Lan hơi nghiêng người đang ngủ, mày nhíu lại, hình như trong mơ cũng không thoải mái, sắc mặt đỏ khác thường.
Giang Qua nín thở, nhẹ nhàng chạm vào mặt Tạ Tinh Lan, nóng hôi hổi.
Hắn ôm chặt lấy người, chóp mũi ngửi thấy mùi quen thuộc lại ấm áp, trái tim giày vò lặp đi lặp lại trong sợ hãi và đau khổ mới giống như dễ chịu hơn, Giang Qua thì thào nói: "May mà em không sao..."
Sau khi cảm xúc ổn định, Giang Qua gọi điện thoại cho Lý Tiểu Bân, nói câu Tạ Tinh Lan không sao, trước tiên không nên nói chuyện này cho người nhà của cậu. Lý Tiểu Bân vốn lo sốt ruột đến mức suýt báo cảnh sát, sau khi nghe được tin tức mới yên lòng.
Giang Qua lái xe về nhà trọ của mình, cõng Tạ Tinh Lan vào nhà.
Trước tiên đặt Tạ Tinh Lan lên giường, Giang Qua lấy khăn nóng để lau mặt cho cậu.
Nhìn những dấu môi đỏ kia, hắn cũng có thể tưởng tượng được những người đó hôn Tạ Tinh Lan như thế nào.
Mắt Giang Qua âm u, ngón tay nắm chặt khăn bông siết lại, lau đi từng chút một.
Sức lực lại không tự chủ được trở nên nặng hơn, Tạ Tinh Lan vô thức hừ một tiếng, lại không né tránh, mà nhẹ nhàng cọ ngón tay lạnh lẽo của Giang Qua.
Động tác của Giang Qua khựng lại.
Tạ Tinh Lan nửa tỉnh nửa mê hé mắt ra, đôi mắt vốn tươi đẹp xán lạn giờ phút này phủ một lớp nước mơ màng, mất đi tiêu cự không biết đang nhìn đâu. Đỏ hồng trên mặt ngày càng mập mờ, kéo theo đuôi mắt còn có bờ môi, cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Cậu như không thoải mái hơi cuộn tròn cơ thể, lại mở ra, tái diễn động tác này, xao động mà bất an.
Giang Qua ý thức được cậu rơi vào trạng thái gì, trong nháy mắt ác ý tăng vọt đến mức như muốn giết người.
Hắn biết Hứa Đỉnh có mưu đồ với Tạ Tinh Lan, nhưng không ngờ rằng hắn ta thế mà dùng thủ đoạn hạ lưu thế này.
Nếu không phải hắn kịp thời đuổi theo, nếu như hắn đến chậm một bước...
Nghĩ mà sợ ngập đầu gần như khiến Giang Qua ngạt thở, hắn cứng đờ mấy giây, cho đến khi môi Tạ Tinh Lan bắt đầu như gần như xa cọ cọ ngón tay hắn, Giang Qua bỗng nhiên siết chặt nắm đấm.
Tất cả tự chủ, đã quân lính tan rã* khi Tạ Tinh Lan lẩm bẩm tên của hắn.
(* gốc là 溃不成军=hội bất thành quân: bị đánh cho tan tác, không thể thành đội ngũ)