Nửa cuối năm có nhiều ngày nghỉ, vừa khai giảng một tháng thì có nghỉ Trung thu và nghỉ Quốc khánh liên tiếp.
Đầu tháng mười ở Áo có phân trạm thi đấu F1, Tạ Tinh Lan đã nói trước với Tạ Mân là cùng nhau đến xem, kết quả trong nhà có việc, không đi được.
Tạ Mân bận bịu đầu óc rối mù ở công ty, rút thời gian gọi điện thoại cho Tạ Tinh Lan: "Không đến Áo được rồi, nếu không đến trận chung kết của tháng mười hai đi, ở Pháp, anh bảo trợ lý đặt vé vào cửa trước."
Tạ Tinh Lan nói: "Được thôi, xem anh."
Tạ Mân: "Đừng để ba biết, ba không thích anh dẫn em ra ngoài xem thi đấu, bị ba biết được anh lại phải bị mắng."
Tạ Tinh Lan lơ đễnh nói: "Thật ra thì em đi một mình cũng không sao, em đã bao lớn rồi còn phải đi theo?"
Tạ Mân cười nhạo một tiếng: "Nếu điểm thi của em không thảm hại như thế, ba cũng sẽ không quản em nghiêm vậy đâu. Anh vẫn luôn rất thắc mắc, bài thi một trăm điểm phải khó thành dạng gì, mới có thể khiến em nhiều lần đều khống chế ở ba mươi điểm trở xuống?"
"Xí." Tạ Tinh Lan nói: "Rõ ràng ba lo lắng một học sinh nam cấp ba đơn thuần đáng yêu là em ra ngoài một mình sẽ bị người khác lừa."
Tạ Mân: "Được được được, em làm gì cũng có lý, lần sau họp phụ huynh đừng gọi anh."
Tạ Tinh Lan lập tức không cần tôn nghiêm: "Anh ơi, anh hai tốt của em à..."
Tạ Mân cúp điện thánh cái rụp, không cho Tạ Tinh Lan bất kỳ cơ hội phát huy nào.
Về sau không biết tính sao, chuyện hai anh em muốn ra nước ngoài xem trận đấu chung kết bị Tạ Hạo Bằng biết được.
Tạ Hạo Bằng quan niệm cũ kỹ, lại bảo thủ, ông vẫn cảm thấy thành tích Tạ Tinh Lan không tốt đều là xe đua hại, một học sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi, không lo học hành cho giỏi, xem xe đua mê muội mất cả ý chí? Trước kia bởi vì Tạ Mân luôn bao che giúp Tạ Tinh Lan, Tạ Hạo Bằng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua cho cậu, nhưng học kỳ trước thi phân khoa Tạ Tinh Lan lại vững vàng lót đáy, Tạ Hạo Bằng hạ quyết tâm phải quản thật tốt đứa con nhỏ ngày thường buông thả đến độ không đoan chính.
"Con muốn đi xem thi đấu, có thể, nhưng thi cuối kỳ phải thi được top ba mươi của lớp."
Lớp bọn họ tổng cộng có bốn mươi người, thi được top ba mươi, yêu cầu này thật ra không hề hà khắc chút nào.
Nhưng Tạ Tinh Lan nghĩ ngợi, cảm thấy không được cho lắm.
Xét cho cùng mọi người đều dựa vào thực lực để thi vào, cậu vốn đã không với tới điểm số của Tam trung, trong hơn hai tháng muốn thi lọt top ba mươi thú thực rất khó khăn.
Tạ Tinh Lan thở dài trong lòng, hộ chiếu của cậu đã bị ba cậu giam cầm chứ, chuồn êm không làm được, vẫn nên trung thực thôi.
Bắt đầu từ ngày đó, bạn cùng lớp kinh hãi phát hiện, Tạ Tinh Lan thế mà bắt đầu nghe giảng bài.
Trước kia Tạ Tinh Lan không phải ngủ thì là nằm sấp chơi điện thoại, hiếm có như bây giờ, đàng hoàng nhìn bảng đen nghe giảng, Lý Tiểu Bân và Hứa Như ngồi trước mặt cậu ánh mắt nhìn cậu như thể thấy ma nhập vào người bình thường, liên tục quay đầu quan sát cậu.
Nghỉ giữa tiết, Tạ Tinh Lan buồn ngủ díp cả mắt, nằm xuống, Lý Tiểu Bân quay đầu lại hỏi cậu: "Tình huống gì, lãng tử hồi đầu, lạc đường biết quay lại, dừng cương trước bờ vực?"
Tạ Tinh Lan không buồn ngẩng đầu, bởi vì cơn buồn ngủ, giọng nói có vẻ lười nhác: "Đúng vậy không sai, tao phải học thật giỏi, mày có sợ không."
Lý Tiểu Bân đúng là rất sợ: "Mày muốn bay vậy tao phải làm sao? Tao ở địa điểm thi cuối cùng sắp đưa mắt nhìn không thấy ai thân thuộc rồi?"
Trong mấy đứa bạn chơi thân của họ, Giang Qua Cố Lãng ở trên bàn thờ, Hứa Như vững vàng trong top năm mươi của khối, chỉ có Tạ Tinh Lan và Lý Tiểu Bân ở sau cùng tương thân tương ái không rời không bỏ.
Tạ Tinh Lan chậm rì rì nói: "Tao sẽ dùng thực lực nói với mày, thành tích của tao kém là không muốn học, thành tích của mày kém là học không giỏi. Hai cái này có bản chất khác nhau."
Hứa Như cười, giúp đỡ Lý Tiểu Bân công phu miệng vĩnh vĩnh bại bởi Tạ Tinh Lan: "Tinh Tinh cậu đừng nói mạnh miệng, đến lúc đó bẽ mặt thì làm sao bây giờ?"
Tạ Tinh Lan không ngủ nữa, mí mắt rũ xuống, đuôi mắt hơi vểnh lúc cặp mắt hoa đào híp lại nhìn người khác có một loại cảm giác mông lung như tỉnh như mơ, khóe miệng cậu khẽ cong, nói: "Hai người bạn cùng phòng của tôi đều mạnh đến độ không hợp thói thường, tôi còn sợ thi không lọt top ba mươi?"
Hứa Như bị nụ cười này của cậu làm cho mặt đỏ tới mang tai, bụm mặt nói: "Không được Tinh Tinh cậu đừng rù quến tớ, tớ không có định lực, nếu tớ vứt bỏ chó Bân, chó Bân sống tiếp bằng cách nào!"
Lý Tiểu Bân vẻ mặt chết lặng: "..."
Không sao, bọn em coi như anh đã chết đi.
Tạ Tinh Lan cười càng sâu, quay đầu đi tìm Giang Qua cứu tinh của mình.
Cậu căn bản không trông cậy vào Cố Lãng có kiên nhẫn dạy kèm cho mình.
Giang Qua không ngồi ở chỗ ngồi, Tạ Tinh Lan cho là hắn đi vệ sinh, lúc quay đầu thoáng thấy hắn đứng ở chỗ bảng đen sau phòng học, dán phiếu báo danh đại hội thể dục thể thao.
Bóng lưng thiếu niên tuấn tú thẳng tắp, vai rộng chân dài, nữ sinh đứng bên cạnh hắn thì nhỏ nhắn xinh đẹp, tay để sau lưng nghịch mái tóc dài, là Khương Tuyết Lê.
Hình như hai người đang nói gì đó, Tạ Tinh Lan có thể nhìn thấy bên mặt cười cong mắt của Khương Tuyết Lê.
!
Hứa Như chống cằm, rõ ràng cũng đang nhìn, cô nhỏ giọng buôn chuyện: "Hình như Khương Tuyết Lê có ý với Giang Qua à? Tớ đã thấy nó chủ động tìm Giang Qua mấy lần."
Tạ Tinh Lan liếc nhìn, thân trên của Khương Tuyết Lê hơi nghiêng về phía Giang Qua, rõ ràng có thiện cảm.
"Nhưng mà Giang Qua lạnh lùng thật, " Hứa Như cảm khái nói, "Loại hình như Khương Tuyết Lê này hẳn là kiểu con trai các cậu khó chống đỡ nhất nhỉ? Nó cũng lấy lòng rồi Giang Qua thế mà không có phản ứng. Bọn tớ bí mật nói, có thể cự tuyệt Khương Tuyết Lê không phải gay thì là cái kia không được ấy."
Tính cách Khương Tuyết Lê dịu dàng không có tính công kích, tướng mạo đẹp mà không diêm dúa, mắt ngọc mày ngài dáng vẻ hoàn mỹ phù hợp với ảo tưởng của nam sinh về nữ thần học đường, vào cấp ba đến nay đã có người theo đuổi đếm không hết, chỉ có điều cô chưa từng qua lại với ai, vẫn luôn lấy lý do chuyên tâm học tập để từ chối.
Tạ Tinh Lan không nói gì.
Đúng lúc này, Giang Qua dán giấy xong, quay đầu lại, bất ngờ không kịp phòng bị, liếc mắt một cái với Tạ Tinh Lan.
Tạ Tinh Lan nhướng mày, liếc qua liếc lại giữa hắn và Khương Tuyết Lê như cười nhạo, Giang Qua khẽ mím khóe miệng, ánh mắt trầm xuống, quay về chỗ ngồi của mình.
Khương Tuyết Lê theo hai bước, giọng nhẹ nhàng nói: "Lớp trường, chuyện lễ ra sân..."
Giọng hắn trầm thấp, hoàn toàn không còn che giấu sự lạnh lùng khiến sắc mặt Khương Tuyết Lê thay đổi, cô hơi miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng: "Ây... thế có thời gian rảnh tớ lại đến thương lượng với cậu nhé."
Tạ Tinh Lan đưa mắt nhìn Khương Tuyết Lê rời đi, trong lòng chậc chậc chậc, không kìm lòng được đập mặt bàn Giang Qua: "Sao cậu hung dữ với nhỏ thế?"
Giang Qua giương mắt nhìn cậu, hai mắt Tạ Tinh Lan trong veo, giống ngọc lưu ly màu cà phê nhạt.
Hắn bình tĩnh nói: "Cậu muốn tôi nói chuyện với cô ấy như thế nào?"
Tạ Tinh Lan tự nhủ trong lòng, cậu thế này khi nào với theo đuổi được Khương Tuyết Lê, hục hặc cái gì chứ, cậu nói: "Hơi dịu dàng một tí. Cậu cứ lạnh như băng thế, có em gái thích cậu cũng không dám nói."
Giang Qua nhìn ý cười trêu chọc tản mạn trên mặt cậu, máu trong người lại lạnh ngắt, hắn rũ mắt, giọng nói không tự chủ được trở nên trầm hơn: "Tôi không cần."
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Tạ Tinh Lan vẫn chưa kịp nói chuyện chính với hắn mà, đành phải quay đầu trước.
Tiết này là tiết vật lý chết người nhất!
Tạ Tinh Lan thực sự không gánh được công lực thôi miên của giáo viên vật lý, nghe được một nửa bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Chuông tan học vang lên, cậu bừng tỉnh, cảm giác mình đã bỏ lỡ toàn bộ kiến thức, lúc này Lâm Lâm nhỏ giọng nói với cậu: "Chuyện là, tớ thấy cậu ngủ rồi, đã giúp cậu chép lại... cậu muốn xem không?"
Lâm Lâm ghi lại kiến thức quan trọng trong tiết học vào quyển vở nhỏ, nhẹ nhàng đẩy về phía bên tay Tạ Tinh Lan, Tạ Tinh Lan nhận lấy liếc một cái, chữ viết của Lâm Lâm thanh tú ngay ngắn, có nhiều chỗ sợ cậu xem không hiểu, còn đặc biệt dùng bút đỏ chú thích.
Lâm Lâm được cậu khen một cái, hơi mất tự nhiên, mặt không biết làm sao ửng hồng.
Ngồi cùng bàn với Tạ Tinh Lan được một tháng, cậu đã không mấy sợ Tạ Tinh Lan, trái lại, cậu cảm thấy Tạ Tinh Lan và dáng vẻ cậu tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau.
Tạ Tinh Lan nhiều bạn bè, thường xuyên cười, chưa bao giờ bắt nạt cậu, còn sẽ mang đồ ăn vặt cho cậu.
Cho nên cậu cũng muốn giúp Tạ Tinh Lan một chút.
Tạ Tinh Lan cong mắt nói được.
Lâm Lâm có bệnh tự kỷ rất nhỏ từ một tháng trước, đến bây giờ có thể thuận lợi nói vài câu với bạn bên cạnh, cậu thật sự rất vui.
Lúc này, bàn sau vang lên một tiếng "rắc".
Tạ Tinh Lan quay đầu nhìn, trong tay Giang Qua cầm một cây bút chì đã gãy đôi.
Sắc mặt Giang Qua như thường, ném đi bút chì đã gãy đôi, tìm cây bút khác.
Tạ Tinh Lan thuận thế cằn nhằn với hắn rằng ba cậu không cho cậu đi xem thi đấu, không chú ý tới Giang Qua im lặng khác thường, cậu đặt cằm lên bàn Giang Qua nói: "Cậu giúp tôi sắp xếp trọng điểm thi được không?"
Giang Qua dừng một lát, ngón tay nắm bút chì lại bắt đầu vô thức dùng sức.
"Không phải cậu có Lâm Lâm giúp rồi sao? Còn cần tôi?"
Giọng nói lạnh cứng vô cùng giống như máy móc, hoàn toàn vô thức ra khỏi miệng, sau khi nói xong, tim Giang qua siết chặt, ngước mắt nhìn Tạ Tinh Lan, mắt đen kịt.
Tạ Tinh Lan ngẩn tò te.
Cậu căn bản không ngờ Giang Qua sẽ từ chối cậu.
Có lẽ từ nhỏ đến lớn, Giang Qua đều muốn gì cứ lấy, chưa bao giờ nói một chữ "Không" với cậu, lần này bỗng dưng bị đối xử lạnh lùng, Tạ Tinh Lan dường như nghẹn họng, trong lòng hơi khó chịu không nói được. Lại đột nhiên nghĩ đến bóng dáng Giang Qua và Khương Tuyết Lê đứng chung một chỗ, cậu càng không thoải mái hơn.
Có ý gì, thấy sắc quên bạn?
Mặc dù về lý trí cậu biết Giang Qua không có nghĩa vụ giúp cậu, nhưng mà bực bội không thoải mái trong lòng dựa vào lý trí không ép xuống được.
Tạ Tinh Lan vốn chính là Tiểu Bá Vương quen sống trong nhung lụa, từ nhỏ đều là người khác thuận theo cậu.
Máu toàn thân Giang Qua giống như đông lại, Tạ Tinh Lan nói xong cũng quay lại, hắn nhìn ót Tạ Tinh Lan, mắt chậm rãi nổi lên tơ máu.
Bầu không khí ngột ngạt vẫn luôn kéo dài đến tiết tự học tối.
Ngay cả Lý Tiểu Bân cũng phát hiện hai người bọn họ có gì đó không đúng.
Bình thường luôn dính với nhau, ngay cả đi vệ sinh cũng là đi hai người, cả ngày hôm nay chưa hề nói chuyện, thực sự kỳ lạ.
Trên đường đến nhà vệ sinh, cậu ta không nhịn được hỏi Tạ Tinh Lan.
Sau một ngày, thật ra trong lòng Tạ Tinh Lan đã hết giận rồi.
Cậu phát cáu cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Suy nghĩ kỹ một chút, Giang Qua đã không phải là thằng cu khi còn bé, bây giờ cũng đã mười bảy tuổi, đã có chủ kiến của mình, sao cậu vẫn có thể xem Giang Qua như đứa trẻ chứ.
Không muốn giúp cậu học bù thì thôi đi, cùng lắm thì cậu đi nghiền ép Cố Lãng.
Nhưng Tạ Tinh Lan là tên sĩ diện, nhất là loại chuyện chiến tranh lạnh này, quyết không thể cúi đầu trước.
Lý Tiểu Bân nghe cậu nói đầu đuôi câu chuyện, bùi ngùi lần nữa: "Hai bây rất giống người yêu."
Tạ Tinh Lan: "??"
Lý Tiểu Bân lại lấy chính bản thân mình để thuyết phục người khác: "Lý do tao với Hứa Như cãi nhau, có năm mươi phần trăm là vì cô ấy đến hỏi bài thằng khác, không hỏi tao."
Tạ Tinh Lan lườm một cái: "Với cái năng lực đó của mày, nó hỏi mày không phải lãng phí thời gian."
Lý Tiểu Bân sờ mũi một cái: "Tuy lý lẽ là thế, nhưng nhìn thấy cô ấy kề gần với người khác, cũng sẽ rất khó chịu, sau đó cố ý nói ngược với lòng trêu tức cô ấy... bây giờ ngẫm nghĩ có chút."
Đúng lúc hai người đi đến cửa lớp, Tạ Tinh Lan vừa ngước mắt đã thấy Giang Qua đứng ở cửa.
Màu tròng mắt Giang Qua rất đậm, gần như hòa vào làm một với bóng đêm, hắn thâm trầm nhìn Tạ Tinh Lan, cứng đờ giống như một pho tượng.
***
Bưởi: Chương này có vài chỗ hình như tác giả viết bị thiếu