“Chúc mừng nha, tráng sĩ.” Triệu Quân Linh bày ra vẻ mặt nghiêm túc chính trực: “Là hỉ mạch.”
“….”Quỷ Ảnh xoay chén trà trong tay, mặc dù không nói chuyện nhưng lại có ý bảo “Ngươi nói thêm câu nữa ta liền quất ngươi.”
Nhớ đến trải nghiệm hai ngày trước bị đánh tơi bời, đạo sĩ rùng mình, chân chó nịnh nọt cười nói: “Ta không phải là đùa chút thôi sao ~ mạch tượng vững vàng, khí huyết thông thuận, thân thể đại nhân tốt lắm.” Ngón tay đạo sĩ thuận theo cổ tay sờ soạng hai lần, còn nói: “Đại nhân trước kia từng bị trọng thương sao, là loại suýt chút nữa chết?”
Nếu như Quỷ Ảnh không đổi hồn, chắc là sẽ cảm thấy y thuật của Triệu Quân Linh rất tốt.
Nhưng y thuật của Triệu Quân Linh không phải tốt đến mức có thể nhìn ra bệnh nan y hay là huyết khí hỗn loạn, đơn thuần là thể chất đặc biệt của hắn, có thể trông thấy số mệnh trên người yêu quỷ tiên qua qua mức độ màu sắc đậm nhạt, lúc này ở trong mắt Triệu Quân Linh, trên người Quỷ Ảnh là một hào quang màu vàng nhạt, khí đen pha lẫn trong đó, mặc dù không rõ ràng nhưng lại đủ để giúp hắn đoán chính xác.
Nhân giới có câu nói như thế này, Nho môn xuất mỹ nhân, Đạo môn xuất lưu manh, Phật môn lại xuất ra lắm kẻ bạo lực…..Càng đừng nói kẻ còn là một người lão luyện trong giới đạo sĩ này, lừa người quả thật là sở trường của hắn, vẻ mặt chân thành nhìn xuống, phất trần trên vai lại vung một cái, tay áo bay bay, rất có dáng dấp cao nhân tiên phong đạo cốt.
Quỷ Ảnh thản nhiên nói: “Sờ xong rồi thì lấy tay ra….” Hắn ngước mắt nhìn Triệu Quân Linh: “Ngươi cứ nói thẳng vọng khí(*) đi, ta sẽ không đánh ngươi.”
(*) thuật ngữ trong phong thủy học, dùng mắt nhìn được màu sắc trong huyệt đạo và kinh mạch….như màu đỏ thì may mắn khỏe mạnh, màu đen thì có tai họa, màu tím thì đại phú đại quý….
Áu, ta vừa hoa mắt rồi, ta thấy Quỷ Ảnh nở nụ cười …..
Vẻ mặt Triệu Quân Linh có chút kinh hãi. Quỷ Ảnh trêu chọc hắn đủ rồi, liền bắt đầu nói vào chuyện chính.
“Ngươi muốn đi nhân giới?” Triệu Quân Linh suy nghĩ một chút, vẻ mặt lại càng kinh hãi, chỉ chỉ bản thân: “Đi với tiểu đạo?”
Quỷ Ảnh lẳng lặng mà nhìn hắn, không nói câu nào.
Triệu Quân Linh cúi đầu tóm chặt hai cọng lông mao trên phất trần, một lát sau ngẩng đầu nhìn hắn, vô cùng đáng thương mà nói: “Xây xích kia có thể tháo ra sao?”
Hắn chỉ chính là sợi dây xích trên người mà Ma tôn dùng để phong bế toàn bộ bốn đường chân khí của hắn, Quỷ Ảnh vừa nhìn, luôn có một loại cảm giác là con chó nhỏ đang dùng đôi mắt mong đợi mừng rỡ khi được ra ngoài.
Quỷ Ảnh hơi suy nghĩ một chút, “Hai cái”, Hắn dừng một chút: “Xem biểu hiện của ngươi.”
“Ồ.” Triệu Quân Linh đột nhiên nói: “Nếu như tiểu đạo không đồng ý thì sao?”
Lúc hắn hỏi câu này, vẻ mặt lạnh nhạt, khí thế đột ngột thay đổi, hoàn toàn khác với bộ dạng cợt nhả hai ngày nay.
“Ngươi có thể cân nhắc.” Quỷ Ảnh nói: “Trong Tử Chi các của Ma cung, ngươi có thể lấy ba thứ ngươi muốn.”
Triệu Quân Linh đột nhiên sầu não: “Sao ngài biết tiểu đạo muốn cái gì?”
“…..”Quỷ Ảnh đứng dậy, nước trà vẫn còn ấm, hắn lại uống một ngụm, nghĩ đến khả năng bản thân vĩnh viễn không thể quay về, “Ngươi không biết” Quỷ Ảnh nói: “Mính Yên là theo sắp xếp của đại nhân bắt ngươi đến đây, mà ta biết người của đạo môn sẽ đến, chỉ không biết là ngươi mà thôi.”
Lúc thân ảnh Quỷ Ảnh biến mất, còn nghe được một giọng nỉ non bên tai: “Ngươi là ai?”
Ai cũng không phải.
Hắn nhắm mắt lại, thầm nghĩ, một cô hồn mà thôi.
—————–
Người nọ thò tay xuống, lau đi vết máu bên môi Luật Tàn Thanh, giọng nói tùy tiện mà càn quấy: “Mới bao lâu không gặp, đường đường là cảnh giới Ma tôn lại rơi vào Ma Đạo Tiên Thiên, không mất mặt sao?”
Bế quan lúc độc phát lại bị cưỡng ép cắt ngang, độc vất vả lắm mới khống chế được lúc này đang phản phệ, Luật Tàn Thanh bị thương không nhẹ. Thực lực của y trong bảy Ma tôn chỉ xếp thứ ba, vị đang ở trước mặt y lại giỏi về dùng độc dùng cổ, trò vặt vãnh không đủ tư cách cũng có thể biến thành xuất thần nhập hóa. Luật Tàn Thanh đánh nhau với gã nhiều năm, chỉ riêng kịch độc cũng có bảy tám loại, nhưng tổn thương y sâu nhất không phải là độc.
Là cổ trùng. Tình cổ.
Một khi động tâm liền rơi vào vạn kiếp bất phục.
“Ai cho phép ngươi động vào y.” Theo giọng nói này, hồng quang lóe lên, đao kiếm va chạm bắn ra tia lửa, giống như kim thạch va vào nhau, trong chốc lát đã không dưới trăm chiêu, Ma tôn dùng độc kia bị ép vào trong góc điện, Quỷ Ảnh vẫn không dám thả lỏng, chợt thấy cổ tay cầm đao tê rần, Luật Tàn Thanh bên kia rên lên một tiếng, che ngực, khóe môi chảy xuống một dòng máu đen.
“Đồng mệnh chú! Ngươi thế mà hạ đồng mệnh chú với hắn! thậm chí vì hắn mà rơi xuống cảnh giới như vậy!” Ma tôn kia nhìn về phía Quỷ Ảnh, kiếm trên tay trong khoảnh khắc phát lực, trong lúc đao kiếm giao nhau, bên trong đồng tử đỏ sậm có một tia yêu dị: “Y động tình vì ngươi, vốn có thể giết ngươi để bảo vệ tính mạng, nhưng lại hạ đồng mệnh chú cho ngươi, muốn làm một đôi uyên ương đồng mệnh với ngươi, thực sự là…..”
Một cái kim ấn xoay tròn bay tới áp xuống, thân hình Ma tôn kia hóa thành phi trùng tiêu tán, chỉ là một thế thân. Triệu Quân Linh thu lại lá bùa vào trong tay áo, nhướn mày nhìn hắn: “Không có chân khí cũng có thể khởi động, đạo môn nghiên cứu chế tạo, phòng hỏa chống trộm, chuẩn bị ở nhà.”
“….Đa tạ.”
“Thuộc hạ tới chậm, xin đại nhân thứ tội.” Quỷ Ảnh đỡ Luật Tàn Thanh dậy, sau đó lại phát hiện y dính chặt vào trên người mình như cục kẹo đường vậy.
“Đại nhân…..”
Luật Tàn Thanh khép hờ mắt, thấp giọng nói: “Ngươi nghe thấy rồi?”
“Vâng.”
“Lam Cẩm Sắt có tin vui….” Luật Tàn Thanh buồn buồn nói: “Ngươi biết mà, không phải của ta.”
Cục kẹo đường này cũng đáng yêu đấy chứ…. đáng yêu hơn trước đây.
“Thuộc hạ tin đại nhân.”
“……Chuyện cuối cùng, Quỷ Ảnh, ngươi có biết cách giải tình cổ không?”
Quỷ Ảnh yên lặng lắc đầu, mặc dù hắn là tác giả nhưng cũng không biết thế giới này tự động bù đắp nhiều chi tiết nhỏ như vậy.
Sau đó phát hiện cục kẹo đường buồn bực quay mặt, không lên tiếng.
Quỷ Ảnh nhớ đến đồng nhân văn của 《Vãn Thiên Hà》, trong đó có khoảng 50% là bàn về Ma tôn là công hay thụ, nhưng rõ ràng chọn hắn là thụ nhiều hơn một chút, bởi vì giai đoạn sau thực lực Triệu Họa Lân cường đại, một chọi một thậm chí còn chiếm thế thượng phong, lại thêm thể chất vẫn mê hoặc của Ma tôn….
Không không không, nhưng hắn là một tác giả tốt, chưa bao giờ tổ lái.
Nhưng hắn cảm thấy, với loại tính tình kia của Luật Tàn Thanh, có lẽ chết cũng không chịu làm cái loại ở bên dưới kia.
“Đại nhân biết được cách giải tình cổ?” Quỷ Ảnh hỏi.
Bóng đèn lớn Triệu Quân Linh vẫn luôn theo ở phía sau làm phông nền lại tìm đường chết, vô cùng tìm đường chết mà nói: “Thực ra rất đơn giản.”
“???”
Hắn vô cùng chân thành nói: “Chỉ cần ngươi để hắn thượng một hồi là được chứ gì.”
Năm tháng nào đó, đại đệ tử Đạo môn Triệu Quân Linh, chết——
Đường phân cách phiền muộn của cục kẹo đường.
Sự thực chứng minh, người tình trong mắt hóa Tây Thi. Tựa như Ma tôn trong mắt Quỷ Ảnh nhà hắn chính là một cục kẹo đường đáng yêu, Triệu Quân Linh dán tới lại giống như một miếng cao da chó quăng không được bóc cũng không xong. Triệu Quân Linh tỏ vẻ vô cùng oan ức với sự thực mà mình nói ra mà còn bị đánh, thấy Quỷ Ảnh không để ý tới hắn càng tủi thân, trốn đến một góc giả làm cây nấm, trên đầu lềnh bềnh đám mây nhỏ màu đen.
Mính Yên tò mò hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quỷ ảnh trầm mặc chốc lát, cảm thấy tình huống có hơi phức tạp, nhất thời nói không rõ ràng. Hắn còn chưa nghĩ nên giải quyết chuyện tốt thế nào, tiểu nữ vương đã xách theo roi đi chọc chọc cây nấm: “Này, hỏi ngươi đấy, xảy ra chuyện gì đấy?”
Triệu Quân Linh không biết nghĩ thông suốt cái gì, bóng đèn trên đầu ‘đinh’ một cái sáng lên, tâm trạng đột nhiên chuyển tốt. Quỷ Ảnh thấy hắn lại hấp tấp lại đây, hơi giương mắt: “Lại sao nữa?”
Vẻ mặt Triệu Quân Linh hưng phấn nói: “Tới làm hướng dẫn kỹ thuật sinh hoạt tình dục hài hòa cho các ngươi a!”
Quỷ Ảnh: tâm tư và sức lực lao lực quá độ.