Những Năm Ấy Tôi Làm Đại Thần

Chương 22: – Tầng 3 – 2



Chương thứ hai mươi hai



Đãi ngộ ở tầng ba của Giang Dịch Dịch, chỉ có thể dùng một câu để miêu tả – Né còn không kịp.

Phòng riêng, nơi tập trung trống rỗng, ba bữa đúng giờ được đưa tới phòng giam, ngăn chặn mọi khả năng Giang Dịch Dịch tiếp xúc với phạm nhân khác, thậm chí “khác” này còn bao gồm cả cai ngục.

Lâm Dị thực hiện đầy đủ trách nhiệm của người quan sát đặc biệt, trở thành nơi móc nối mọi hoạt động cung cầu hằng ngày của Giang Dịch Dịch, nói theo cách khác, cả ngày Giang Dịch Dịch chỉ nhìn thấy mặt Lâm Dị.

Cuộc sống đơn điệu buồn tẻ này rất hiếm ở tinh ngục Hán Bang, lý do có lẽ là khi xuống càng thấp thì mức độ nguy hiểm của phạm nhân càng cao, cho nên càng xuống dưới sẽ càng thêm náo nhiệt.

Vì đủ náo nhiệt sẽ bào mòn tinh lực và làm giảm xác suất gây chuyện của bọn họ, mà ở vài tầng nào đó, việc phạm nhân gây rối còn đáng sợ hơn cả cái chết và máu tanh.

“Xem ra cậu… đã quen rồi nhỉ?” Lâm Dị rốt cuộc nhịn hết nổi mà hỏi.

Giang Dịch Dịch dựa vào sofa, tư thế thoải mái cầm sách, vài ánh nắng chiều rơi trên người cậu tạo thành một vầng sáng ấm áp, nếu không phải trong địa điểm và hoàn cảnh ngục giam thì có thể coi như là ấm áp bình yên.

Tay lật sách của Giang Dịch Dịch hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Dị: “Xem ra anh đã bắt đầu nôn nóng.”

“Tôi tưởng cậu sẽ thấy chán.”

“Chán chứ.” Giang Dịch Dịch lật sách: “Lòng kiên nhẫn của anh còn kém hơn tôi nghĩ, như vậy không tốt đâu.”

Lâm Dị nhéo ấn đường: “Đối với tôi thì chả có chuyện gì tệ hơn là vớ phải cậu.”

Giang Dịch Dịch lật sách, phần lớn sự chú ý đều ở trên sách nên lời nói không hề để tâm: “Lời này rất bất lịch sự nha.”

Thái độ đọc sách của cậu rất nghiêm túc khiến Lâm Dị hơi tò mò, nheo mắt dòm bìa sách Giang Dịch Dịch đang cầm trên tay: ” ‘Chăm sóc sau kỳ sinh sản cho heo mẹ’, cậu đọc cái quái quỷ gì vậy?”

Giang Dịch Dịch nhìn kỹ năng nhân vật của mình, bên trên có thêm vài kỹ năng: Ủ rượu từ hoa (cấp bình thường), hộ lý heo mẹ (cấp bình thường), phân loại sách (cấp bình thường), búng tay (cấp bình thường), kỹ năng điện (cấp bình thường)…

Toàn là kỹ năng vô dụng, hơn nữa tất cả đều tới từ cái giá sách đầy ụ này. Đúng là khổ cho cai ngục nào, tìm được cái giá sách toàn sách vớ vẩn như vậy.

Chẳng qua, tuy những kỹ năng đó không có chỗ xài, thậm chí còn khiến người ta thấy dư thừa, nhưng là một player, thờ ơ với kỹ năng còn được tính là player sao?

Bất kể là có ích hay vô ích, cứ lấy đã rồi tính sau, ai mà biết được sau này đụng phải chuyện cần xài thì sao nà?

“Anh biết chăm sóc cho heo mẹ sau sinh không?”

Vẻ mặt Lâm Dị phức tạp, lắc đầu.

“Tôi cũng không biết nên…” Cậu tiếp tục lật: “Tôi đi nghiên cứu thì có gì lạ?”

Biết là thế, nhưng đó là chăm sóc cho heo mẹ sau sinh mà?!!!

Lâm Dị muốn nói lại thôi, cuối cùng chuyển về chủ đề chính: “Trước mắt cậu có dự tính gì không?”

“Có.” Giang Dịch Dịch khép lại ‘Chăm sóc cho heo mẹ sau sinh’.

Lâm Dị giật mình nhìn cậu.

Cậu mở ra cuốn ‘Từ điển tiếng nói của loài hoa’: “Anh chưa từng muốn đề cao các năng lực bản thân à?”

“Gì cơ?”

“Kiên nhẫn, ngụy trang, IQ gì đó…” Giang Dịch Dịch cầm sách nhìn anh ta một cái: “Đều rất tệ.”

Lâm Dị cau mày suy nghĩ, dứt khoát hỏi thẳng: “Tôi thấy cậu đang ám chỉ gì đó, là ảo giác của tôi sao?”

“Không. Như anh nghĩ, đối với nhiệm vụ thì với năng lực của anh vốn không thể hoàn thành.” Giang Dịch Dịch không thèm ngẩng đầu: “Thời gian trước bão táp, anh không muốn khiến nó có được hiệu quả và lợi ích tốt nhất hở?”

Mặc kệ Giang Dịch Dịch đang chỉ dạy hay đã biết tổng về nhiệm vụ, cũng đều khiến Lâm Dị cảm thấy hoang mang.

Anh ta cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ, lực quan sát, IQ, thậm chí là tố chất tâm lý đều bị đối phương đè ép.

“Cộc cộc cộc” tiếng bước chân truyền tới.

Giang Dịch Dịch ghé tai nghe vài giây.

Hai người, một người bước đi thong thả, một người bước đi nhẹ nhàng, người thong thả đi trước, người nhẹ nhàng đi sau.

Tiếng bước chân tới gần, trong đầu Giang Dịch Dịch hiện ra hình ảnh hai người đàn ông một trước một sau đi về phía cậu, Giang Dịch Dịch gập sách lại và đứng dậy, đi tới trước phòng giam, cách lan can cửa sổ nhìn về phía cuối hành lang.

Bóng người xuất hiện, cai ngục xa lạ không chút biểu cảm đi trước, phạm nhân cợt nhả đi sau, cảm nhận được tầm mắt Giang Dịch Dịch, hai người đồng thời liếc mắt nhìn.

Cai ngục quét qua cậu, né tránh tầm mắt.

Phạm nhân huýt sáo với cậu, đầy hứng thú lôi kéo làm quen: “Yo, anh em, đãi ngộ của cậu không tệ nha.”

Ánh mắt Giang Dịch Dịch dừng trên người hắn ta, trên đầu đối phương xuất hiện biệt danh.

“Người giám sát A”

Giang Dịch Dịch nhìn chằm chằm biệt danh vài giây.

Người giám sát A đi qua phòng giam của Giang Dịch Dịch, dòm cậu.

Trên người hắn đeo xích, từ cổ tay tới cổ chân, xiềng xích rườm rà tạo thành trói buộc chắc chắn, hạn chế động tác và ám chỉ sự nguy hiểm của hắn.

Giang Dịch Dịch im lặng, ngó sang người cai ngục xa lạ, vài giây sau trên người hắn cũng hiện lên biệt danh.

“Người giám sát B”

Giang Dịch Dịch nhìn chăm chú vào phòng giam bên tay trái mà người giám sát A đi vào, hắn lẩm bẩm gì đó, nhìn người giám sát B đang lạnh lùng đóng kỹ cửa phòng giam, sau đó dòm Giang Dịch Dịch.

Bọn họ nhìn nhau một cái.

“Ngoan ngoãn cho tôi.” Giám sát B mở miệng nói câu đầu tiên.

“Tôi đã vậy rồi còn làm được gì?” Người giám sát A tiếp lời: “Mấy người giúp tôi mở khóa trên tay đi, như này sao tôi đi vệ sinh được?”



Người giám sát B không thèm để ý, hắn nhìn chằm chằm Giang Dịch Dịch nói tiếp: “Người này rất nguy hiểm, đừng nói chuyện với hắn.”

“Ai nguy hiểm cơ? Cậu ta hay tôi? Anh đang nói chuyện với ai đấy?” Người giám sát A ở cách vách liên tục cằn nhằn, nghe có vẻ đầy sức sống.

Người giám sát B vẫn không để ý tới người giám B, hắn nói xong cũng dự đoán sẽ không có câu trả lời, lập tức xoay người rời khỏi.

“Này…” Người giám sát A hừ nhẹ, nói với Giang Dịch Dịch: “Cậu là gì?”

“Giang Dịch Dịch.” Giang Dịch Dịch ngó tường, hỏi lại: “Còn anh?”

“Sao lại nói tên chứ, nói tên thì ai biết cậu là ai?” Người giám sát A lẩm bẩm: “Xem ra cậu mới vào không lâu, chẳng biết quy tắc gì cả.”

“Tôi là Giáo Sư.” Người giám sát A huýt sáo, báo biệt danh cho cậu.

“Giáo Sư?” Giang Dịch Dịch lặp lại biệt danh này, có hơi quen tai, nếu không phải là trò chơi thì là từ ký ức trước khi xuyên qua.

Hình như trong quyển tiểu thuyết, bộ phim nổi tiếng nào đó có nhân vật này thì phải? Hơn nữa còn là nhân vật phản diện cực kỳ lợi hại?

“Cậu biết tôi à?” Người giám sát A có hơi ngạc nhiên: “Tôi đổi tạo hình rồi mà cậu cũng nhận ra hả?”

“Anh đã làm gì?” Giang Dịch Dịch không trả lời, tiếp tục hỏi.

“Này cậu không trả lời tôi.” Người giám sát A không vui: “Khách sáo rõ ràng thế, sao vậy? Cậu hứng thú với tôi?”

“Tôi chỉ tò mò thôi.” Giang Dịch Dịch ngồi lên sofa: “Biệt danh anh dùng có hơi điêu.”

Tiếng huýt sáo đột nhiên ngưng bặt.

“Cậu biết Giáo Sư?”

“Không biết.”

“Vậy cậu dựa vào đâu mà nói tôi không phải Giáo Sư?”

“Thế anh có phải không?”

Im lặng vài giây, tiếng nói lại vang lên.

“Vậy cậu nghĩ tôi là ai?”

“Người giám sát A.”

Cuộc nói chuyện lại rơi vào im lặng.

Giang Dịch Dịch kiên nhẫn đợi vài giây.

“Cậu biết tôi.” Người giám sát A bỏ giọng điệu cợt nhả, trở về dáng vẻ vốn có.

Biệt danh to lù lù trên đầu, không muốn biết cũng khó..Giang Dịch Dịch lật sách, tiếp tục phủ nhận: “Không biết.”

“Chẳng lẽ Bác Sĩ muốn nói là… cậu đoán?”

Bên phía người giám sát A có tiếng xiềng xích, động tĩnh rất lớn.

“Đáp án này rất quan trọng à?”

Người giám sát A im lặng, cách vách lại truyền tới tiếng xiềng xích.

Người giám sát A tháo xiềng xích, đầu nghiêng một bên, bộ đàm giấu bên tai truyền tới tiếng của B: “Tôi đề nghị anh tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, cậu ta nguy hiểm so với dự đoán của chúng ta.”

Người giám sát A nhìn vách tường một lúc, giống như có thể xuyên qua tường mà trông thấy Bác Sĩ đang nhàn nhã lật sách, không có ý muốn hành động.

Bộ dạng này hắn rất quen thuộc, phần lớn người giám sát đều quen thuộc, bọn họ từng gặp qua rất nhiều người như vậy ở tầng thấp nhất.

Người năng lực phần lớn là thiên tài và… kẻ điên, hai loại này kết hợp lại sẽ khiến người thường có thể tưởng tượng năng lực của bọn họ, cực kỳ nguy hiểm. Dù có bị vây trong tuyệt cảnh, chỉ cần hơi vô ý là bọn họ sẽ thay đổi thế cục trong chớp mắt.

Người giám sát A ngồi cạnh tường, giọng điệu bình tĩnh: “Bác Sĩ, cậu là người của ai?”

“Các anh vẫn chưa tra được sao?”

“Hồ sơ rất hoàn hảo.” Người giám sát A không nhìn được biểu cảm của Giang Dịch Dịch, nhưng hắn có thể thông qua thông báo của B mà biết được động thái của Giang Dịch Dịch lúc này, phòng giam tầng một tầng hai không có camera nhưng trong phòng giam ở tầng ba thì có, nó sẽ theo dõi mọi hoạt động của phạm nhân.

Giang Dịch Dịch lật sách, không ngẩng đầu: “Nếu không có vấn đề gì, có lẽ tôi chính là người đó?”

Giọng của người giám sát B vang lên bên tai người giám sát A: “Thật thật giả giả, mất trí nhớ hoặc mất một phần trí nhớ.”

Người giám sát A tiếp tục hỏi: “Vậy mục đích của Bác Sĩ tới tinh ngục là gì?”

Giang Dịch Dịch dừng động tác, cậu không thích cảm giác bị truy hỏi, càng không thích cảm giác bị nhìn trộm.

Giang Dịch Dịch cười khẽ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào camera đối diện.

Người giám sát B phút chốc chạm mắt với Giang Dịch Dịch ngay chính diện.

Đen thẳm như không thể nhìn thấu.

“Cảnh cáo, kiểm tra được trạng thái sinh lý dị thường, công năng tự vệ khởi động.”

Cảnh cáo vang lên bên tai người giám sát B, màn hình trước mắt hắn đột nhiên tối đen, tất cả thiết bị liên lạc với bên ngoài đều tự động tắt, trong phút chốc phòng khống chế của người giám sát B đen kịt, ngăn cách mọi liên lạc cũng như toàn bộ tầm mắt từ bên ngoài.

Người giám sát B cúi đầu, trong bóng đêm điều khiển lại hơi thở, bình ổn nhịp tim và huyết áp.

Thanh âm bên tai của người giám sát A đột nhiên biến mất, hắn nghiêng đầu, không nghe được câu trả lời.

Camera dưới ánh nhìn chăm chú của Giang Dịch Dịch hạ xuống.

Giang Dịch Dịch thu hồi tầm mắt, tiếp tục lật sách: “Trong tinh ngục không có thứ đáng để tôi vào à?”

Người giám sát A nhướng mày: “Xem ra Bác Sĩ cũng rõ ràng về chuyện cậu mất trí nhớ?”



“Việc này rất nguy hiểm.” Người giám sát A lại nghiêng đầu, vẫn không nghe được hồi âm, giọng điệu hắn không đổi, nói tiếp: “Xuống thêm mấy tầng, chỉ cần có nhược điểm là sẽ chết.”

“Trên thực tế, tôi không nghĩ là mình mất trí nhớ.” Giang Dịch Dịch thành thật: “Tôi chỉ là một bác sĩ ngoại khoa bình thường, không hơn không kém.”

“Một bác sĩ ngoại khoa bình thường không thể giống như Bác Sĩ, nhẹ nhàng khiến người khác đi tìm chết.”

“Người giám sát A, dù là ở tinh ngục, khi áp đặt tội danh cho người khác cũng cần chứng cứ.” Giang Dịch Dịch không nhanh không chậm nói: “Nhưng tôi chưa từng làm chuyện khiến người ta nhẹ nhàng tìm chết.”

Người giám sát A nhíu mày, bật cười vì suy nghĩ không cần thiết của đối phương.

“Đừng nói mấy câu vô nghĩa nữa, mọi người đều biết hung thủ ra tay với Độc Lang là ai mà.”

“Có vẻ như anh có địch ý với tôi nhỉ?” Giang Dịch Dịch nhúc nhích ngón tay, lưỡi dao xoay tròn trong tay cậu.

“Không, cậu hiểu lầm tôi rồi.” Người giám sát A dịu lại: “Ý tôi là Độc Lang chết thế nào không đáng nhắc tới, không ai vì gã mà định tội Bác Sĩ…”

“Là người quản lý trật tự, nói ra những lời này…”

Người giám sát A nghe được gì đó, như tiếng lưỡi dao chạm vào vật từ kim loại liên tục vang lên, tạo thành âm điệu kỳ dị, lét két vọng trên hành lang yên tĩnh.

“Rất thiếu trách nhiệm.”

Giang Dịch Dịch không để tâm ném dao, lưỡi dao đụng lên lan can cửa sổ rồi xoay tròn bay trở về trước mặt Giang Dịch Dịch, rơi trên đất.

Giang Dịch Dịch cúi người nhặt dao, tiếp tục ném đi.

“Tôi càng hy vọng mấy anh tìm được hung thủ, sau đó rửa sạch nỗi oan cho tôi…”

*Bon – bon – bon* Âm thanh lanh lảnh không ngừng.

Người giám sát A nghiêng đầu, nhìn về phía cách vách liên tục phát ra tiếng động.

“Chứ không phải giống như bây giờ, tự mình kết luận rồi định tội tôi.”

Người giám sát A đi tới trước cửa.

“A, dừng lại!” Thanh âm của người giám sát B lần nữa vang lên: “Lập tức rời khỏi nơi đó.”

Tiếng “bon – bon – bon” ngưng bặt.

Giang Dịch Dịch niết lưỡi dao, lần nữa nhìn về camera.

Trong phòng khống chế, người giám sát B tắt camera ở phòng Giang Dịch Dịch, nhìn chằm chằm hình ảnh trong phòng của người giám sát A, giọng điệu gấp gáp: “Tôi lặp lại lần nữa, lập tức rời đi!”

Người giám sát A đứng tại chỗ vài giây, thoát khỏi trạng thái kỳ dị, hắn nhìn cửa phòng giam cách vài bước, chìa khóa nằm ngay trong tay hắn.

Trong cơ thể vẫn còn vài cảm giác xa lạ, không giống sợ hãi càng không phải bình tĩnh, xa lạ rất khó dùng lời miêu tả, nhưng nếu phải miêu tả thì chắc là chỉ có…

Hắn nghiêng đầu nhìn nơi ở của Giang Dịch Dịch, muốn lại gần, muốn càng gần hơn nữa.

“A, lập tức! Lập tức! Rời khỏi đó!” B nhìn chằm chằm A không nhúc nhích trong camera, lớn giọng quát.

A lấy lại tinh thần, không nhìn nữa mà bước ra ngoài, khi ngang qua phòng của Giang Dịch Dịch, ánh mắt hắn theo bản năng ngó vào trong.

Giang Dịch Dịch thản nhiên nhìn hắn, nở nụ cười.

Người giám sát A bừng tỉnh vội vàng quay phắt đi, bước nhanh biến mất trong tầm mắt của Giang Dịch Dịch.

Giang Dịch Dịch rũ mắt, sau đó nhìn về phía camera, quả nhiên camera đã bị tắt.

“Tên đó…” Người giám sát A chạy thoát khỏi Giang Dịch Dịch, lúc này hắn mới cảm giác được cả người bị mồ hôi thấm ướt, quần áo lộ ra sức nặng.

“Năng lực của tên đó là ám thị tâm lý.”

“Sợ là không chỉ ám thị tâm lý.”

Người giám sát B tắt camera ở phòng giam Giang Dịch Dịch: “Chỉ dựa vào ám thị tâm lý thì không làm được tới mức này, chắc hẳn là người năng lực tinh thần và tâm lý, Tổ trưởng y tế tầng hai nói đúng, đừng tiếp xúc với cậu ta, càng gần sẽ càng nguy hiểm.”

“Giáo Sư sẽ thích hắn.”

Người giám sát A hít sâu: “Người năng lực đều ở tinh ngục, ở đâu nhảy ra một người năng lực mới vừa trẻ vừa mạnh như vậy chứ?”

“Ai mà biết…” Người giám sát B: “Cuộc săn lùng lúc trước xảy ra sai sót sao?”

“Không thể nào.” Người giám sát A lập tức phủ định: “Ngục trưởng tự mình dẫn đội, không thể có sai sót được.”

“Vậy xử lý cậu ta sao đây?”

“Báo cáo thôi, chờ cấp trên hạ lệnh.” Người giám sát A nhìn truyền tống trận: “Trực tiếp đưa người này tới gặp Giáo Sư đi, bất kể là ai chết đều xem như vì dân trừ hại.”

“Tôi vào truyền tống trận, chờ tôi về phòng khống chế rồi nói.”

Người giám sát A định vào truyền tống trận bỗng nhiên ngừng bước, một bộ cảnh phục quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn, đoàn người giám sát vũ trang hạng nặng im lặng nhìn hắn.

Hắn giơ tay, tùy ý họ tiến lên, khống chế.

Người giám sát A nghiêng đầu, nhìn người đứng đầu đoàn giám sát: “Điều lệnh đâu?”

Đối phương rạch hai đường trên tay, huyền phù hiện lên chữ viết.

“Loại nguy hiểm: Tiếp xúc với người năng lực loại tinh thần chưa rõ.

Cách xử lý: Cách ly, khai thông tâm lý, điều tra phản nguyên nhân.”

Dưới cùng là chữ ký của người phê duyệt: Thương Văn Đống.

______________

Tiêu Dao Thư Quán: Em Dịch là truyền nhân của Triệu Tước – Triệu mỹ nhân à =))

Hết chương thứ hai mươi hai

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv