Những kẻ từng hãm hại đều cầu xin tôi làm người.
Tác giả: Tiểu Miêu Bất Ái Khiếu
???
“……” Bà chủ lập tức trầm mặc.
Dù sao cũng là quán cơm mở trong thôn nhỏ, bình thường hay mua thực phẩm từ người trong thôn, người mang trứng gà đến thì rất nhiều, nhưng mang trứng vịt muối đến thì đây là người đầu tiên.
Bà chủ ngoài miệng thì cạn lời nhưng suy nghĩ đã chạy tám trăm vòng, một lúc sau vẫn dứt khoát mua lại.
Chủ yếu là do nể Dung Tử Hàm bây giờ đang làm bác sĩ thú y ở trạm chăn nuôi của thôn, nhà bà cũng đang nuôi hai con heo, một con trâu và không ít gà. Vì vậy, giữ quan hệ tốt với Dung Tử Hàm là rất quan trọng.
Có điều là phải thương lượng lại giá cả một chút, thôn nhỏ không thể so sánh với thành phố lớn, thôn bọn họ chủ yếu là nuôi vịt, trứng vịt muối đắt hơn trứng gà một chút, nhưng cũng không phải mặt hàng hiếm có gì. Quán ăn nhỏ này của bà, không biết Dung Tử Hàm còn muốn đến bán thêm mấy lần nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại, bà đưa ra một cái giá, “ Bác sĩ Tiểu Dung, cậu xem trước mắt bán một tệ một quả được không? Tôi cũng không ép giá, từ trước đến giờ quán tôi vẫn bán một tệ một quả, sau này buôn bán tốt, chúng ta lại thương lượng lại.”
Thứ như đồ ăn vặt này bình thường đều tính như vậy, nếu nhà ai gửi đồ ăn chín đến bán, lúc đầu sẽ bán giá rẻ, sau đó đợi mọi người nếm thử, dựa theo nhu cầu mà định giá.
Gia đình bà chủ đều là người tốt bụng, danh tiếng trong thôn cũng rất tốt. Trong lòng Dung Tử Hàm hiểu rõ, trực tiếp đồng ý với đề nghị này.
“Cảm ơn bác.” Dung Tử Hàm vừa nói lời cảm ơn, vừa cẩn thận xếp 30 tệ vào trong túi, sau đó quay về trạm chăn nuôi. (Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Trưởng thôn quả thật mang theo người sang thôn Tiểu Vương nói lí lẽ, nhưng công việc của Dung Tử Hàm còn chưa xong. Ăn xong bữa trưa, cậu còn phải tách lấy máu của mấy con vịt bị bệnh, đo lường để làm kết quả xét nghiệm cuối cùng.
Dung Tử Hàm thật sự rất ung dung, sau về trạm chăn nuôi, liền rửa tay định đi ăn cơm trưa. Nhưng hệ thống lại nhịn không nổi mà than thở.
Đây là rút thăm trúng thưởng của Thiên Đạo đấy! Kết quả 30 lần liên tiếp chỉ đổi được 30 tệ, loại cảm giác cả rẻ mạt này làm hệ thống càng thêm tuyệt vọng. Thậm chí nó còn nghi ngờ chính bản thân cũng không phải là bàn tay vàng Thiên Đạo trao cho Dung Tử Hàm, mà chỉ là một trò đùa nhảm mà thôi.
Hệ thống: Tôi có thể chỉ là thứ phế vật.
Dung Tử Hàm an ủi nó: Đừng đau lòng, 30 tệ cũng là tiền! Chúng ta có thể trả nợ.
Vừa nói, tay Dung Tử Hàm vừa nhanh chóng nhấn chuyển 30 tệ qua Alipay cho bọn vay nặng lãi, còn ghi chú thêm: Trả nợ.
Nửa phút sau, Dung Tử Hàm thu về một thông báo【 giá trị phẫn nộ của nhóm cho vay nặng lãi +1000】.
Dung Tử Hàm: Tuổi còn trẻ sao nóng nảy thế.
Hệ thống thật sự cạn lời, cảm giác một lúc nữa Dung Tử Hàm còn có thể nhận được cả chửi rủa của đám cho vay nặng lãi.
Nhưng mà ngoài dự kiến của nó, cái đám bình thường không có việc gì làm là lại gửi tin nhắn uy hiếp đến Dung Tử Hàm, lần này đợi nửa ngày cũng không có phản ứng. Rõ ràng đã bị chọc tức đến mức tay chân bủn rủn, từ ngữ nghèo nàn, không nghĩ ra cách nào để chửi đổng.
Rốt cuộc, bọn chúng làm nghề nhiều năm như vậy rồi, cũng chưa gặp tên thần kinh nào như Dung Tử Hàm. Nợ đến hai mươi vạn, lần đầu trả nợ chỉ chuyển 30 tệ. Cho ăn xin cũng nhiều hơn chỗ này!
Còn chuyện không gọi điện chửi đổng, là vì Dung Tử Hàm luôn rất cẩn trọng, bọn cho vay nặng lãi cũng không dám tùy tiện nói chuyện với cậu, sợ bị ghi âm, sơ ý lưu lại chứng cứ. Đây cũng là nguyên nhân từ trước đến giờ chúng chỉ có thể dùng hình thức tin nhắn tự động xoá để uy hiếp.
Nghĩ đến đây, tên cho vay nặng lãi kia lại tiếp tục cung cấp cho Dung Tử Hàm 500 điểm giá trị phẫn nộ.
Hệ thống cũng bị thao tác này của Dung Tử Hàm làm cho ngây người. Cậu lại rất thản nhiên, thuận tay sử dụng một nghìn đồng vàng của bọn cho vay nặng lãi cung cấp, coi như hoà nhau được một trận. Một quả trứng vịt muối xuất hiện trong lòng bàn tay phải của cậu. Dung Tử Hàm mở hộp cơm giữ nhiệt mang theo bên mình, bên trong là một bát cơm chiên trứng.
Dung Tử Hàm đập vỡ quả trứng vịt muối, chọc xuyên qua lòng trắng, lòng đỏ trứng muối thơm ngon lập tức chảy ra. Dung Tử Hàm dùng toàn bộ lòng đỏ, phết lên trên cơm chiên trứng, ăn vào một miếng, hương vị ngập tràn khoang miệng, vô cùng thích hợp để ăn với cơm.
Cùng lúc đó, giá trị phẫn nộ của bọn cho vay nặng lãi liên tục gửi về, khiến cậu ăn càng ngon miệng. Cảm thấy thật ra hệ thống đổi thưởng này cũng không tồi.
Đám cho vay nặng lãi kia ngày ngày quấy rầy cậu, trước khi tìm ra chân tướng, chúng cũng nên cung cấp những giá trị này cho cậu coi như là trả lãi.
Đúng vậy, chính là Dung Tử Hàm cố ý.
Cùng lúc này, quán ăn bên kia cũng đón tiếp những vị khách đầu tiên đến ăn cơm trưa.
Lúc ăn cơm, người trong thôn đều thích buôn chuyện, chủ đề chính hôm nay đương nhiên là sự kiện dịch bệnh ở vịt của thôn Tiểu Vương kia.
“Ây, sao trưởng thôn cùng mọi người còn chưa quay lại. Không phải buổi sáng hôm nay tôi còn bận việc, nếu không cũng đi theo xem náo nhiệt.”
“Tôi cũng vậy! Cũng là đồng hương, đều dựa vào trồng trọt chăn nuôi, cố ý lây bệnh dịch cho thôn chúng ta, đúng là súc sinh!”
Tất cả những người không thể đi theo trưởng thôn đến thôn Tiểu Vương, giờ cùng ghé đầu suy đoán xem bên kia đang xảy ra chuyện gì.
Nói qua nói lại, lại nói đến chuyện vịt mắc bệnh, ánh mắt mọi người vô tình dừng lại ở rổ trứng vịt muối đặt trên bàn.
“Tôi nói này bà chủ, vịt đang có dịch, bà còn dám bán trứng vịt à!”
“Yên tâm đi! Đây là của bác sĩ Tiểu Dung gửi bán.” Bà chủ cười vui vẻ đáp lại, có Dung Tử Hàm bảo đảm, bà không nghi ngờ độ an toàn của rổ trứng vịt muối này chút nào. Người đầu tiên phát hiện vịt mang bệnh chính là Dung Tử Hàm đấy.
Trứng vịt muối đích thân bác sĩ thú y cung cấp, sao mà có bệnh được!
Hiển nhiên là người trong thôn tính cách thật thà, nghĩ không khác bà chủ là mấy.
Người vừa hỏi thuận tay lấy một quả trứng vịt muối, “ Bán cho tôi một quả! Hôm nay có dịp, nhất định phải nếm thử, trứng vịt muối của bác sĩ thú y chắc chắn không tầm thường.”
Người này vừa nói, vừa đập vỡ vỏ trứng, thấy lòng đỏ chảy ra, lập tức đưa lên miệng hút một ngụm, vị giác lập tức bị hương vị thơm ngon bùng nổ trên đầu lưỡi thu phục. Người nọ sửng sốt một chút, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Mùi vị của trứng vịt muối này vừa thơm vừa tươi ngon không giống trong quán cơm vẫn bán. Lại nồng nàn hương vị gia đình, làm hắn bất chợt nhớ đến bà ngoại của mình.
Thế hệ bọn họ đã trải qua nạn đói kéo dài ba năm, sau đó là cải cách mở cửa nhưng họ vẫn sống trong thôn, khi còn nhỏ, mọi người đều được nuôi thả.
Thời đó cuộc sống không quá dư dả, chỉ đến tết mới được ăn thịt. Ngày thường mà có một quả trứng vịt muối để ăn thì phải thi cử đạt điểm tốt, bà ngoại vui vẻ liền lấy từ trong bình ra cho một quả.
Dùng nước giếng mát lạnh vo gạo thổi cơm, ăn kèm với một quả trứng vịt muối lòng đỏ chảy. Mỗi một miếng đều thấy hạnh phúc tột cùng, đó còn là sự nuông chiều thuần túy của người lớn tuổi đối với trẻ con trong nhà.
Chỉ tiếc, hương vị tuyệt vời như vậy, rất lâu rồi không được ăn qua.
Nghĩ đến đây, khoé mắt của người nọ liền đỏ lên, trầm mặc ăn xong bát cơm lập tức đi tìm bà chủ định mua thêm mười quả trứng vịt muối mang về.
Trứng vịt muối thực sự không phải là thứ gì mới mẻ, từng nhà lâu lâu lại muối một đợt, không đến mức ăn rồi còn muốn ăn nữa.
Nhưng hành động của người này lại khiến rất nhiều người trong quán ngạc nhiên.
Nháy mắt thấy rổ trứng vịt muối chỉ còn lại một nửa, có người tò mò cũng nhanh chóng mua một quả, ăn vào lập tức bị hương vị của nó làm cho kinh ngạc.
“Tay nghề của bác sĩ Tiểu Dung cũng tốt quá rồi!”
“Bà ngoại tôi làm cũng không ngon được như này!
“Chưa kể, thời tiết bây giờ nóng như vậy, ăn trứng vịt muối này với cơm xong, cả người cảm thấy thoải mái, không thấy bức bối nữa.”
Dung Tử Hàm mang đến 30 quả, mấy người này muốn mua hết.
Cuối cùng bà chủ trông thấy bộ dáng quá khoa trương của mọi người, vội vàng giữ lại được một quả duy nhất.
(Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)
Bên này mọi người đang dùng cơm trưa, bên kia trưởng thôn cũng dẫn mọi người trở lại. Chồng của bà chủ vừa bước vào cửa, thấy vợ mình cố sống cố chết giữ lại quả trứng vịt muối cuối cùng, nhịn không được bật cười.
“ Bảo bối gì mà bà giữ kĩ thế?” Chồng bà chủ trêu bà một câu.
Vợ ông đẩy ông một cái, “Đừng cười, bác sĩ Tiểu Dung mang đến đấy. Trưa hôm nay khách hàng tranh nhau, ai ăn xong cũng muốn mua về.”
“ Thật hay đùa vậy?” Chồng bà nghe xong cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Đúng lúc ông đi cùng trưởng thôn một trận, quay về cũng đói bụng, đơn giản xuống bếp xới bát cơm, cùng vợ chia nhau quả trứng vịt muối này.
Đúng là mùi vị thơm ngon khó quên. Quan trọng là ăn vào, cơ thể cảm giác rất thư thái, phảng phất như muộn phiền nào cũng có thể tiêu tan.
Thời điểm nóng nực nhất của mùa hè, được ăn một quả, còn thoải mái hơn so với ngồi trong phòng bật điều hòa ăn kem.
“Tôi bảo bà này, nếu chúng ta nhanh chóng bán loại trứng vịt muối này vào bữa sáng trên huyện, bà nói xem buôn bán có thể...”
“ Vậy chắc chắn sẽ rất tốt!” Ánh mắt bà chủ sáng ngời, cảm thấy đề nghị của chồng mình rất khả quan. Quan trọng là bán trên huyện, một quả trứng vịt muối có thể bán hai tệ!”
Huyện thành khác thôn nhỏ, số lượng người thường xuyên đi làm rất lớn, cho nên lượng người ăn sáng cũng nhiều. Ngày thường vào sớm, hai vợ chồng đều dậy sớm đẩy xe lên huyện bán đồ ăn sáng. Chẳng qua gần đây, khách hàng quen đều kéo sang quầy khác.
Vì vậy, sau khi nếm thử trứng vịt muối của Dung Tử Hàm, hai vợ chồng đều muốn bàn bạc hợp tác với Dung Tử Hàm.
Do vậy, buổi tối hai người đi tìm Dung Tử Hàm.
Dung Tử Hàm cũng vừa bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Có việc gì sao?”
Hai người nói ra ý định của mình.
Dung Tử Ẩn lập tức trầm mặc. Không phải việc buôn bán này có vấn đề, chủ yếu là loại trứng vịt muối này không phải muốn là có.
“Bác sĩ Tiểu Dung, không phải cậu chỉ có một rổ trứng vịt muối thôi đấy chứ?” Hai vợ chồng lập tức hơi sốt ruột.
“Cũng không phải không có.” Chỉ là muốn rút thăm được phải có đồng vàng, Dung Tử Hàm nghĩ đến nguồn cung ổn định của việc này.
“!!!” Giá trị khẩn cấp của hai vợ chồng lập tức đạt 1000. Dung Tử Hàm thuận tay rút từ trong túi ra một quả trứng vịt.
Dung Tử Hàm vô thức đưa quả trứng vịt cho hai người họ, “ Chủ yếu là bây giờ tôi chỉ thừa một quả.”
“……” Bà chủ ngây người cầm lấy quả trứng vịt muối, cảnh tượng này nhất thời vô cùng gượng gạo.
Đúng lúc này hệ thống hiện lên một thông báo nhắc nhở【 giá trị tức giận của bọn cho vay nặng lãi +17】.
Không nhìn ra tên này còn thù dai như vậy, hết một ngày rồi vẫn chưa hết tức.
Dung Tử Hàm không nhịn được, bật cười một tiếng.
Hai vợ chồng kia nhìn nhau rồi cũng bật cười theo, “ Bác sĩ Tiểu Dung đúng là thích nói đùa.”
Cuối cùng ba người bàn bạc một lúc, Dung Tử Hàm đồng ý khi nào ướp xong sẽ trực tiếp mang qua cho họ. Lần này thống nhất mua với giá hai tệ một quả.
Ông chủ này cũng là người khôn khéo, trước khi về còn đưa thêm cho Dung Tử Hàm 30 tệ, ý là gửi thêm cho lần trước.
Nếu là một người nhạy cảm, khả năng cao sẽ tự hỏi có phải ông chủ đang chửi thầm mình không. Nhưng Dung Tử Hàm lại thoải mái hào phóng nhận lấy.
Hệ thống: Ký chủ giỏi ghê, bình thường muốn kết giao lâu dài không nên cự tuyệt bằng hữu đúng không?
Dung Tử Hàm bình tĩnh trả lời: Tôi cho rằng mua bán chỉ là giao dịch tiền bạc đơn thuần mà thôi.
Hảo đạo lý, không có cách nào phản bác. Hệ thống lại rơi vào trầm mặc lần nữa, trơ mắt nhìn Dung Tử Hàm mở di động, chuyển tiền qua Alipay, trả nợ thêm 30 tệ.
【 giá trị phẫn nộ của đám người cho vay nặng lãi + 2000】
Được rồi, lần này Dung Tử Hàm xác định được chính cậu làm tên cho vay nặng lãi này tức điên rồi.
Vì vậy, mang theo tâm tình thoải mái, Dung Tử Hàm lại mặc đồng phục thí nghiệm lên, định quay về phòng thí nghiệm, tiếp tục quan sát sự phát triển của virus.
Trong lúc đó, tâm trạng của tên cho vay nặng lãi kia sắp bùng nổ.
Tại một quán xiên nướng ở Yến Kinh, sau khi tên cho vay nặng lãi kia nhận được thông báo của Alipay, cầm chai bia, rầm một phát đứng bật dậy.
“Tao đệch con mịe cái thằng tạp chủng, tao mà bắt gặp, tao đập chết nó!”
(Bản edit chính chủ nhanh nhất chỉ đăng trên Wattpad @xiaoninghui)