Sau sự kiện chấm công ngày đó, ngay hôm sau Lỗ Thuận Tâm lại chạm mặt Văn Gia Kỳ. Cô và anh bước ra từ hai thang máy cạnh nhau cùng lúc, cô nhìn thấy anh trước, sau đó Văn Gia Kỳ cũng liếc mắt nhìn thấy cô, bước chân anh dừng lại.
"Chào buổi sáng, Văn tổng." Lỗ Thuận Tâm vẫn chào hỏi anh như mọi khi, không chút e dè nào, thậm chí nét cười còn có vẻ ân cần hơn.
Điều này khiến Văn Gia Kỳ vô cùng khó chịu, anh không bận tâm đến việc che giấu sự chán ghét của mình nữa, anh nhìn cô một cái khinh thường, sau đó rời đi không đáp gì.
Lỗ Thuận Tâm đi đằng sau anh, cố ý đi thật chậm, ánh mắt nhìn theo gót chân Văn Gia Kỳ, đợi khi anh rẽ hướng khác cô mới ngẩng đầu lên.
Lúc cô tới văn phòng, mọi người đã có mặt đầy đủ, Lăng Hiểu Linh hỏi cô sao lại đến muộn như vậy, "Tôi tới sớm không thấy cô đâu còn thấy hơi lạ đấy." Bình thường Lỗ Thuận Tâm luôn là người đến đầu tiên.
Vương Chí ở một bên nói thêm: "Vừa đúng 9 giờ, Tiểu Hoàng đến rất chuẩn xác."
Lỗ Thuận Tâm chỉ nhìn anh ta rồi cười nhạt một cái.
Vương Chí nhìn thấy thái độ của cô lập tức khó chịu, cố ý hỏi: "Mua cà phê chưa?"
"Chút nữa đi mua."
"Tại sao chưa mua? Hôm qua tôi đã kêu cô mua rồi mà." Vương Chí nâng giọng.
Lỗ Thuận Tâm không nói gì, cô vẫn đang mò tay trong túi tìm kiếm gì đó.
Vương Chí vẫn đứng phàn nàn, nhưng cô không thèm đáp. Cô không biết anh ta làm chức vụ gì, cũng không biết có quyền sai khiến cô hay không. Văn phòng của Vương Chí ở tầng trên nhưng suốt ngày cứ chạy xuống đây, tìm Lăng Hiểu Linh hoặc người khác tán chuyện phiếm, nhìn qua còn nhàn rỗi hơn cả cô, thế nhưng lại ra vẻ cao ngạo hơn cô nhiều. Thậm chí còn gọi cô là Tiểu Hoàng, không biết là cố ý hay không nhớ được tên cô.
Lăng Hiểu Linh nghe Vương Chí lải nhải đến phiền, đành phải cắt ngang: "Hôm nay anh không bận gì sao?"
Vương Chí lập tức quay sang tươi cười với Lăng Hiểu Linh, thấy sắc mặt cô có vẻ không vui, anh ta lập tức thức thời đứng dậy: "Người đẹp nói anh bận thì đương nhiên anh bận rồi, anh đi đây." Sau đó anh ta còn gõ gõ bàn của Lỗ Thuận Tâm rồi mới nghênh ngang rời đi.
Cuối cùng Lỗ Thuận Tâm cũng ngẩng đầu lên, cô không hiểu nổi bộ dạng ngờ nghệch của Vương Chí. Lăng Hiểu Linh càng nổi nóng, anh ta càng vui vẻ đến bệnh hoạn. Nhưng nhìn nhan sắc của Lăng Hiểu Linh, cô chợt cảm thấy cũng dễ hiểu, Lăng Hiểu Linh lớn lên xinh đẹp như vậy, lúc lạnh lùng càng thêm khí chất. Hôm nay cô ấy còn mặc một bộ váy liền màu xanh dương, đeo hoa tai ngọc trai, móng tay sơn màu xanh nhạt, cả người toát đầy hương vị tươi mát, giống như một tảng băng mát lạnh giữa ngày trời oi ả, làm gì có ai không mê thích.
Lăng Hiểu Linh bỗng nhiên quay đầu sang nhìn cô, Lỗ Thuận Tâm vội vàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mấy món đồ quen thuộc trong túi.
"Muốn tôi dẫn cô đi mua cà phê không?" Lăng Hiểu Linh hỏi cô.
Lỗ Thuận Tâm nghe vậy liền ngẩng đầu, đôi hoa tai ngọc trai của Lăng Hiểu Linh đập vào tầm mắt cô, đong đưa nhẹ nhàng, khiến cô muốn duỗi tay chạm vào thử.
"Muốn, cảm ơn cô." Lỗ Thuận Tâm đồng ý, mỉm cười cảm kích, cô vô thức đưa tay sờ vành tai trống trơn của mình.
Trên đường đi, Lăng Hiểu Linh cho cô biết vì sao Vương Chí có thể nhàn hạ như vậy.
"Chú của anh ta là sếp ở một chi nhánh khác."
Hóa ra là có quan hệ, Lỗ Thuận Tâm hỏi lại: "Vậy sao anh ta không làm ở bên chi nhánh kia?"
Lăng Hiểu Linh nói: "Chi nhánh kia quy mô nhỏ, cơ sở vật chất dĩ nhiên không bằng chỗ này, hơn nữa nhân viên cũng ít, đưa người thân vào dễ có lời bàn tán, ảnh hưởng không tốt. Dù sao làm ở đâu cũng vậy thôi, Vương Chí đã sớm khoe khoang khắp nơi là mình có người chú làm sếp rồi."
Lỗ Thuận Tâm đột nhiên nghĩ, cô có nên khoe khoang về quan hệ giữa mình và Văn Gia Kỳ không? Nhưng giữa bọn họ có quan hệ gì đâu? Anh còn chán ghét cô như vậy. Lỗ Thuận Tâm có chút hoảng hốt, nếu Văn Gia Kỳ ghét cô, tại sao còn để cô ở trong tầm mắt của mình như vậy? Cho cô tới một chỗ nào khác không được sao? Anh chắc hẳn có thể làm được điều đó mà.
"Vậy chú của Vương Chí với Văn tổng thì ai giữ chức cao hơn nhỉ?" Cô lại hỏi.
Lăng Hiểu Linh kinh ngạc nói: "Cô không biết sao? Cha của Văn tổng là người sáng lập ra tập đoàn của chúng ta đó."
Lỗ Thuận Tâm bỗng nhớ tới hôm trước cô tìm được một người họ Văn trên website công ty, lúc ấy cô đoán rằng có quan hệ thân thích với Văn Gia Kỳ, nhưng không ngờ là thân tới mức này.
"Ồ, hóa ra là vậy." Lỗ Thuận Tâm bừng tỉnh, trong lòng vừa vui mừng vừa lo sợ. Vui vì ở đây không ai lớn hơn Văn Gia Kỳ nữa, nhưng cũng sợ vì nếu anh bảo cô cút, cô thật sự phải đi.
Lăng Hiểu Linh cười nói: "Thật ra trước đây những việc vặt vãnh như mua cà phê đều do tôi cùng một đồng nghiệp khác thay phiên làm. Từ lúc cô đến, chúng tôi nhẹ nhàng hơn nhiều, không còn bị Vương Chí sai chạy vặt nữa."
Lỗ Thuận Tâm chỉ cười gượng, lời của Lăng Hiểu Linh dĩ nhiên cô không tin, Vương Chí sao có thể sai một người xinh đẹp như vậy chạy việc vặt. Huống hồ, Lăng Hiểu Linh thông minh như thế, chắc hẳn đã sớm đoán được cô cũng giống như Vương Chí, mà không, cô thậm chí còn chẳng bằng anh ta, Văn Gia Kỳ đâu phải chú cô.
Nghĩ vậy, Lỗ Thuận Tâm thấy hơi uể oải. Cô nhìn Lăng Hiểu Linh bên cạnh, rồi âm thầm hạ quyết tâm. Cô sẽ tiếp tục làm việc ở đây, cho dù bị người khác coi rẻ, bị Văn Gia Kỳ khinh thường, cô vẫn sẽ ở lại ăn vạ. Cô tưởng tượng mình cùng Lăng Hiểu Linh trở thành bạn tốt, suốt ngày nói cười, dần dần, cô cũng sẽ trở nên xinh đẹp như cô ấy, có thể không cười vẫn khiến người khác mềm lòng. Lỗ Thuận Tâm vững tin, chỉ cần cô còn ở đây, sẽ có một ngày như vậy. Trong lòng cô sớm vui mừng vì ngày này.
Văn Gia Kỳ đã ngồi nửa ngày trong văn phòng, anh đứng dậy hoạt động tay chân. Anh đi tới bên cửa sổ, vừa nhìn lướt xuống bên dưới liền thấy cái đầu sư tử phiền phức kia. Anh nâng gọng kính, bước lại gần, cúi đầu quan sát cẩn thận, đến mức có thể nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, càng nhìn càng thấy ghét. Anh lạnh lùng khoanh tay nhìn xuống, hi vọng cô ngẩng đầu lên để thấy được dáng vẻ này của anh mà hoảng sợ. Đáng tiếc, Lỗ Thuận Tâm giống như cố ý đối nghịch anh, cô vẫn nói nói cười cười cùng người bên cạnh, đầu không hề ngẩng lên một lần.
Xem ra bài học hôm trước vẫn còn quá nhẹ nhàng với cô!
Văn Gia Kỳ đột nhiên muốn cầm cục đá ném xuống chỗ cô, lúc này anh bỗng hiểu được cảm giác của thầy cô khi cầm phấn ném học sinh.
Lười biếng, không nghiêm túc, không tập trung, cẩu thả, thái độ có vấn đề!
Biết bao nhiêu lý do để anh có thể ném đá xuống cô, rõ ràng hôm qua anh vừa mới nhắc nhở, thế nhưng cô không nghe được chữ nào, còn vui vẻ như vậy, giống như không có đầu óc! Hoặc vốn dĩ cô không coi lời nói của anh ra gì! Văn Gia Kỳ càng nghĩ càng thấy giận, người như cô còn dám khinh thường anh? Cô cho rằng anh không dám đuổi cô đi đúng không? Cho rằng cô nắm trong tay nhược điểm của anh? Anh thì có nhược điểm gì chứ? Văn Gia Kỳ tức tối nhìn người phía dưới, đúng, anh chán ghét cô, ghê tởm cô! Thì sao? Phạm vào điều nào trong luật? Chu Vi Quỳnh biết thì thế nào? Trách anh thì có làm sao? Trên đời này ai cấm đoán không thể vô cớ ghét một người? Huống hồ anh còn có lý do chính đáng! Là tại Lỗ Thuận Tâm từng xảo trá làm tiền anh!
"Khốn kiếp!" Văn Gia Kỳ hung hăng chửi một câu rồi xoay người đá một cú lên ghế. Lỗ Thuận Tâm lại phá hỏng tâm trạng tốt của anh.
"Hắt xì." Lỗ Thuận Tâm vừa bước vào thang máy đã hắt xì liền mấy cái, lông tơ của cô dựng hết lên, cô xoa xoa hai cánh tay. Lăng Hiểu Linh đưa cho cô một tờ khăn giấy, dặn dò: "Coi chừng bị cảm, ở đây lúc nào cũng mở điều hòa thấp. Giờ nghỉ trưa tôi luôn mặc thêm áo khoác, cô cũng nên mang theo áo khoác phòng hờ đi." Lỗ Thuận Tâm nhận khăn giấy, đang định đáp chuyện, thang máy đã "đinh" một tiếng, cửa mở ra.
Lỗ Thuận Tâm cầm khăn giấy che mũi, vừa ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Văn Gia Kỳ đứng bên ngoài, sắc mặt anh xanh mét, giống như vừa mới đánh nhau với ai, đã vậy còn đánh thua.
"Chào Văn tổng." Lăng Hiểu Linh thong thả bước ra chào hỏi, Lỗ Thuận Tâm buông tay khịt mũi một tiếng nhỏ như muỗi kêu.
"Ừ." Văn Gia Kỳ nhìn Lăng Hiểu Linh rồi hỏi: "Hai người đi ra ngoài làm gì vậy?" Anh không biết Lăng Hiểu Linh là ai, chỉ thấy hơi hơi quen mặt. Lỗ Thuận Tâm đi bên cạnh người như vậy chẳng khác gì một vai hề.
Lăng Hiểu Linh cười đáp: "Bọn em đi mua cà phê, cà phê trong phòng nghỉ hết sạch rồi, Vương Chí vẫn luôn giục bọn em đi mua."
Văn Gia Kỳ biết Vương Chí, nhưng chủ yếu là biết chú của anh ta.
Văn Gia Kỳ miễn cưỡng cười một cái, anh liếc mắt nhìn Lỗ Thuận Tâm, nhẫn nhịn nói: "Được, vậy các cô đi đi."
Nói xong anh liền bước vào thang máy, mặc dù chính anh cũng không rõ mình vào làm gì. Lăng Hiểu Linh mỉm cười đáp lễ rồi xoay người rời đi, Lỗ Thuận Tâm theo sát ở phía sau, giống như hận không thể dính lên người Lăng Hiểu Linh.
Chẳng khác gì con sâu, Văn Gia Kỳ nghĩ.
Lỗ Thuận Tâm chợt thấy sống lưng tê dại, cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn xem.
Nào ngờ cô vừa mới xoay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt thâm trầm của Văn Gia Kỳ, giống như đang đợi cô mắc bẫy.
Cô hoảng sợ đến mức lập tức xoay đầu lại, cả người cũng vọt lên phía trước Lăng Hiểu Linh.
"Đợi một chút!"
Lỗ Thuận Tâm dừng bước, trong lòng thầm than không ổn, Lăng Hiểu Linh liếc nhìn cô một cái rồi xoay người nhìn về cửa thang máy đang chậm rãi mở ra.
Văn Gia Kỳ bước tới, cười nói với Lăng Hiểu Linh: "Cô đi trước đi." Sau đó anh quay sang nói với Lỗ Thuận Tâm, giọng điệu cũng thay đổi: "Cô theo tôi vào phòng làm việc, tôi có một số việc cần hỏi."
Hỏi? Mắng cô thì có.
Phát hiện Lăng Hiểu Linh đang nhìn mình kỳ quái, Lỗ Thuận Tâm thu lại vẻ sợ sệt, cố tỏ ra phấn chấn, tinh thần phơi phới như chuẩn bị đi nhận thưởng, cô còn cười một cái với Lăng Hiểu Linh.
Văn Gia Kỳ nhấc chân rời đi, bước chân vừa nhanh vừa rộng, cô vẫn giả vờ bình tĩnh đi theo sau, đầu ngẩng cao lưng thẳng tắp.
Nhưng tới khi bước vào văn phòng của anh, cô cười không nổi nữa, chỉ hận không thể hóa thành hạt bụi bé xíu dính trên tường.
Cô nhìn Văn Gia Kỳ, không biết có nên mở miệng nói gì đó không, anh cũng chẳng để ý tới cô, chỉ ung dung kéo ghế ngồi xuống.
Về sau, qua mấy lần ăn mắng, Lỗ Thuận Tâm dần rút ra một quy luật: trước khi Văn Gia Kỳ đặt mông xuống ghế, anh sẽ không nói gì.
Lúc này, Văn Gia Kỳ không dài dòng cùng cô "tiên lễ hậu binh"(*), anh vừa mở miệng ra đã lập tức là "binh".
Dùng lễ nghĩa trước, không được thì mới dùng vũ lực.
Anh nói: "Lỗ Thuận Tâm, tại sao đi mua cà phê cô cũng nhờ người khác đi cùng? Cô không biết đường hay không quen tự thân vận động?"
Lỗ Thuận Tâm còn dám phản bác: "Tôi đi mua lần đầu, sợ mua không đúng."
Văn Gia Kỳ giống như nhìn thấy một kẻ ngu ngốc: "Cà phê mà cô cũng có thể mua sai được sao? Sai kiểu gì được? Chẳng lẽ cô mua thành nước tương?"
"Không phải, tôi sợ mình mua không đúng hãng."
"Vậy sao cô không hỏi người khác, hỏi xong thì nhớ, đầu óc không nhớ nổi thì ghi ra giấy đi chứ." Văn Gia Kỳ giờ mới phát hiện anh cũng có thiên phú đóng vai ác, anh nhìn chằm chằm Lỗ Thuận Tâm, đầu cô cúi gục như người phạm tội.
Cô có tội.
Lỗ Thuận Tâm giấu hai tay sau lưng, những ngón tay vò chặt quần áo: "Lần sau tôi sẽ nhớ kỹ." Cô cảm thấy anh hẳn đã soạn sẵn bản thảo để mắng cô.
Văn Gia Kỳ im lặng một lúc lâu.
Lỗ Thuận Tâm ngẩng đầu lên xem thử, có lẽ hôm nay ăn chửi nhiêu đây thôi.
Nhưng Văn Gia Kỳ đang chờ đợi thời khắc này, ánh mắt anh dánh giá cô, bộ dạng ưu nhã như thiên nga, nhưng lời thốt ra lại như rắn phun độc: "Việc của cô vốn đã đơn giản, như vậy mà còn nhờ người khác giúp, tôi kiến nghị cô nên đến bệnh viện kiểm tra một chút."
Lỗ Thuận Tâm không có lời nào để đáp trả, cô cũng chẳng muốn nói gì, cô chỉ phát hiện lần này mặt mình không nóng lên. Văn Gia Kỳ có chuẩn bị từ trước, cô cũng không còn giống như xưa.
"Đi ra ngoài đi." Văn Gia Kỳ mắng xong thì không muốn nhìn thấy cô nữa, làm gì có cái bao cát nào tiện như cô, Lỗ Thuận Tâm nghĩ lung tung. Bên tai cô còn văng vẳng lời anh nói, cả ánh mắt của anh, vẻ mặt của mặt, cô nghĩ thầm, được thôi, cô không rời đi đấy. Cứ xem như lời anh là cái rắm, xem như anh có bệnh, một chốc nữa cô sẽ quên hết.
Xung quanh giống như có mấy ánh mắt theo dõi, cô nghĩ tới Lăng Hiểu Linh, vai lưng cô thẳng lên, bắt chước cô ấy, chuyên tâm đi thẳng phía trước.
Sau khi Lỗ Thuận Tâm rời khỏi phòng, tính khí tồi tệ của Văn Gia Kỳ cũng biến mất, anh bĩnh tình lật xem tài liệu trên bàn, nhưng trong đầu chỉ toàn bộ dáng ban nãy của cô. Anh không nén được cơn buồn cười, tâm trạng vui vẻ như đứa trẻ chọc thủng được quả khí cầu.