La Nhất Hải giúp cô đẩy xe nôi, hai người tìm quán cà phê để ngồi, nhìn đứa bé trai trong lòng cô, anh hỏi nhiêu tuổi rồi. Tống Văn Vũ nói chưa đến một tuổi, quậy gần chết.
Đứa bé trai bụ bẫm, ngậm núm vú giả, tò mò nhìn La Nhất Hải không dời mắt. Tống Văn Vũ ngồi xuống lấy hơi, sửa sang lại quần áo bị đứa con kéo rối, gọi ly đồ uống lạnh, một hơi uống hơn phân nửa, cười hỏi La Nhất Hải, “Ài, có phải là em mập hơn trước nhiều rồi không?”
Chưa đợi La Nhất Hải trả lời, cô đã tự nói, “Cũng là vì thằng nhóc con này nè, quần áo của em đều tăng thêm hai số!”
Tống Văn Vũ quả thực không còn thon thả như ngày xưa. Lúc yêu đương cô buộc tóc đuôi ngựa, bây giờ tóc có thể cố gắng buộc được một chút, còn bị con trai kéo đến rối bù cả lên; quần áo vừa nhìn đã biết là kiểu rộng rãi thoải mái tiện lợi, không trang điểm, mặt và cổ đầy mồ hôi; trong cái túi mẹ bỉm sữa nặng trình trịch, cô lục trái lục phải moi ra một bịch khăn ướt trẻ em, rồi cô lau tay cho con và cho mình.
Nhưng toàn thân cô tràn đầy ánh sáng hạnh phúc và thỏa mãn.
La Nhất Hải cười, khe khẽ hỏi cô, “Bây giờ em hẳn là tốt lắm nhỉ?”
Tống Văn Vũ chỉ gật đầu một cái, nhẹ nhàng nhưng kiên định, lại hỏi ngược lại anh, “Anh thì sao? Mấy năm nay thế nào?”
Tuy xảy ra không ít chuyện nhưng La Nhất Hải nghĩ nghĩ, hình như cũng chẳng chuyện gì đáng nói, “Y như ngày xưa, không có gì thay đổi.”
Tống Văn Vũ nhìn anh một hồi, dịu dàng mà ung dung rằng, “Anh vẫn không dễ dàng như vậy.” Tiếp đó lại hỏi, “Nhất Hải, chắc không phải anh vẫn một mình đấy chứ?”
La Nhất Hải gật đầu, “Cũng không muốn tìm lắm.”
Tống Văn Vũ khẽ thở dài một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nói một hồi chồng cô gọi điện đến đón cô, Tống Văn Vũ nhét cho La Nhất Hải một tờ danh thiếp, nói bây giờ vừa trông con vừa kinh doanh quán nhỏ, chẳng có kiểu văn hóa vừa cho con bú vừa thích cà phê, nên cứ làm chút cà phê sao rang thủ công xem thế nào.
La Nhất Hải nói vậy anh nhất định sẽ mua, thói quen uống cà phê của anh là do bị em ảnh hưởng đấy.
Đưa cô đến cửa thang máy, Tống Văn Vũ đột nhiên quay người lại nói: “Nhất Hải, hiện tại em rất tốt. Chồng em tuy là quen do coi mắt nhưng rất yêu em, sau khi kết hôn không bao lâu thì cũng có con, hiện tại một nhà ba người rất hạnh phúc.”
La Nhất Hải nói, “Ừm.”
Tống Văn Vũ lại nói, “Lúc chia tay em từng oán trách anh không đủ ích kỷ, nhưng em không hề hối hận mình từng quen anh, cho nên – Anh chưa từng làm lỡ em, em chưa từng có suy nghĩ này, anh cũng đừng nghĩ như thế nữa, được chứ?”
La Nhất Hải cúi đầu cười, nói, “Ừm.”
Thang máy đến, Tống Văn Vũ bước vào, “Nhất Hải, em hy vọng anh có thể sống thật tốt. Nếu như sau này gặp chuyện gì về tình cảm, anh hãy suy nghĩ nhiều cho mình hơn nhé, sẽ không ai trách anh đâu.”
Hồi lâu La Nhất Hải cũng không trả lời, có gì đó nghẹn ở cổ khiến anh không thể nói được, vành mắt nóng hổi. Cho đến khi bị cô hỏi dồn “Anh nghe thấy chưa” thì anh mới gật gật đầu.
Tống Văn Vũ cười, tựa như hồi thanh xuân ấy, sáng sủa rực rỡ. Cô nắm bàn tay nhỏ bé của đứa con vẫy tay với anh, nhân lúc cửa thang máy chưa đóng, cô nói với anh rằng, “Đừng có quên mua hạt cà phê nhà em nhé!”
La Nhất Hải mua về nhà một máy pha cà phê, lên mạng mua mấy gói cà phê hạt nhà Tống gia.
Rồi lại mang hai gói lên công ty, đặt bên cạnh máy pha cà phê ở phòng trà nước để mọi người cùng thưởng thức. Đợi khi Nhạc Nguy Nhiên đi làm, anh gõ cửa vào hỏi cậu ta bữa nào thì rảnh, hẹn đi kiểm tra tổng quát, kiểm tra xong để còn yên tâm. Anh cũng không để cho Nhạc Nguy Nhiên từ chối, nói cứ lần này đi, sau này sẽ không lo chuyện không liên quan đến mình nữa.
Nói xong đặt ly cà phê và đĩa sandwich sáng trên bàn cậu ta.
Nửa đêm hôm đó, La Nhất Hải đang nằm trong ổ chăn thì bị điện thoại của Nhạc Nguy Nhiên đánh thức, bắt máy thì hóa ra là lái xe thuê, hỏi có phải là người yêu của anh Nhạc không? Nói cậu ta say đến bất tỉnh nhân sự, bản thân cũng không biết cậu ta ở lầu mấy, có thể có người nào đến đón cậu ta chút không.
La Nhất Hải bị hai chữ “người yêu” làm kinh ngạc đến đỏ cả mặt, nói tôi là anh của cậu ta!
Anh vội vàng đến căn hộ của Nhạc Nguy Nhiên, cùng tài xế đưa người lên trên lầu. Nhạc Nguy Nhiên đến nhà liền mở mắt ra, muốn đi nôn, La Nhất Hải dìu cậu vào trong toilet nôn đến tối tăm mặt mày. Nôn xong còn đòi đi đánh răng, bọt kem đánh răng dính trên mép còn chưa lau sạch đã ngã ra đất.
La Nhất Hải dồn hết toàn lực lôi Nhạc Nguy Nhiên lên phòng ngủ lầu trên, miệng vết mổ vì dùng sức quá độ mà bắt đầu đau giần giật. Không khiêng lên giường được, anh đành để cậu ta dựa vào giường, kê chiếc gối dưới đầu, đắp chăn lên để cậu ngủ.
Anh ngồi nghỉ trên sofa một chút, dưới mông bị thứ gì đó cấn đến là đau, La Nhất Hải sờ thử, từ kẽ giữa hai lớp đệm lót mò ra được một lon bia, trên sofa còn mấy lon bia, quần áo thì chất đống.
Phóng mắt nhìn quanh, nhà của Nhạc Nguy Nhiên làm gì còn dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng nữa? Chén đũa ăn mì trong bồn nước chẳng ai rửa, rau trong tủ lạnh đã rữa hết, cầu thang thông lên lầu trên ném đầy áo sơ mi và cà vạt.
La Nhất Hải không biết là tức giận hay là đau lòng, xắn tay áo lên bắt đầu thu dọn.
Thu dọn được tương đối, anh nghe Nhạc Nguy Nhiên gọi anh, “La Nhất Hải, La Nhất Hải.” Đi đến lại phát hiện mắt cậu ta chưa mở, tự mình thì đã bò lên giường, hóa ra là đang nói mớ.
La Nhất Hải nói: “Cậu ngủ đi.”
Đắp chăn cho cậu xong, anh bị Nhạc Nguy Nhiên một phắt túm lấy tay, túm thật chặt, ú ớ cầu xin, “La Nhất Hải, anh đừng có bỏ mặc…”
La Nhất Hải không nghe rõ, tiến gần hỏi, “Cái gì?”
Bộ dạng của Nhạc Nguy Nhiên rất khó chịu, mày nhíu chặt, giống như than thở, lại như ai oán, “Cho dù là chuyện không liên quan, thì anh cũng hãy lo cho tôi đi.”