Cuối cùng lúc đêm khuya yên tĩnh Phù Chỉ cũng gọi Tư Nhược, Tư Nhược dường như thấy mây mở ngắm trăng sáng, ả vội vàng bước vào quỳ xuống bên giường, nắm tay Phù Chỉ, có thể thấy rõ được nước mắt trên mặt: "Nương nương, cuối cùng người cũng chịu lên tiếng!" Phù Chỉ vẻ mặt vui mừng nhìn Tư Nhược, nàng ta lau đi nước mắt sắp rơi xuống trong hốc mắt ả: "Tư Nhược, mấy năm nay ngươi đi theo ta chịu khổ, từ nhỏ ngươi ở bên ta, cho dù là ta đau khổ, khó khăn ngươi đều luôn ở bên ta, cảm ơn ngươi." Tư Nhược lắc đầu: "Tư Nhược từ nhỏ đi theo người, người giống như tỷ tỷ chăm sóc nô tỳ, người không giống như người khác coi nô tỳ là nô tỳ, người không nói, nô tỳ cũng biết người coi nô tỳ như người nhà. Không chỉ vậy, nô tỳ còn nhớ khi nô tỳ còn nhỏ, nô tỳ lỡ tay làm vỡ bình hoa Phỉ Thúy Phượng Hoàng mà Uông đại nhân yêu quý nhất, người bảo vệ nô tỳ, liền nhận lỗi, Uông đại nhân có chút tức giận đem người nhốt vào phòng năm canh giờ, bởi vì người biết, một khi ngài ấy biết là nô tỳ, sẽ đánh chết nô tỳ, còn có người thường để nô tỳ ngồi xuống ăn cơm cùng người, đem đồ ăn ngon mặc đẹp cho nô tỳ, còn có rất nhiều, nô tỳ đều biết, nô tỳ là cô nhi, Hà Đức hà cớ gì có thể gặp ngài, đây là ân trạch lớn nhất của ông trời đối với nô tỳ." Tư Nhược rưng rưng nước mắt: "Nô tỳ còn biết, nương nương không vui là bởi vì hoàng thượng, đối với chuyện nam nữ, nô tỳ cảm thấy mình rất vô dụng không biết, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thương tâm khổ sở mình cũng không biết làm sao, người đừng khổ sở nữa." Phù Chỉ cười một chút gật đầu: "Đúng vậy, lúc trước ta nghĩ ở trong cung này tuy rằng vất vả, dù sao cũng có được một chút chân tâm, nhưng hôm nay mới biết chỉ là tuổi trẻ ước mơ mà thôi, hiện giờ ta chỉ là môht quân cò giữa hoàng thượng và hoàng hậu, thật sự là buồn cười, vô cùng buồn cười~" Tư Nhược khó hiểu nhìn nàng ta.
Phù Chỉ chậm rãi nói cho ả ta biết, ả ta vừa nghe vừa rơi nước mắt, nắm chặt tay Phù Chỉ, càng thêm đau lòng, Phù Chỉ nắm tay ả: "Tư Nhược, ngươi là chân tâm duy nhất bên cạnh ta, lúc trước là ta ngu ngốc, trong cung này làm sao có thể thật lòng."
"Cho dù như thế nào, nô tỳ nhất định sẽ đi theo người cả đời, cho dù như thế nào."
"Tư Nhược, nếu đã như vậy, chúng ta phải tự học cách bảo vệ bản thân, ta phải học cách đem người lợi dụng ta thành người để ta lợi dụng bọn họ." "Vậy sau này nương nương sẽ tính như thế nào?" Chỉ thấy ánh mắt Phù Chỉ kiên định: "Trước sau vẫn như một thân cận hoàng thượng, vẫn tôn kính hoàng hậu nương nương như trước, chỉ là không bao giờ như trước kia, những thứ này sẽ không phát ra từ trong lòng của ta nữa, nếu hoàng thượng để ý hoàng hậu như vậy, vì cô ta lợi dụng ta, mà bộ mặt thật của hoàng hậu, người khác không biết, lục cung chỉ làm cho ta ghê tởm vạn lần, ta không chiếm được người khác cũng đừng nghĩ đến, làm sao có thể để cho bọn họ dễ chịu, ta muốn lợi dụng hoàng thượng diệt trừ Tô Bân, cũng phải để hoàng hậu nếm thử tư vị bị người mình yêu thương tổn thương, hoàng thượng khi ở cùng cô ta lúc tức giận chỉ nghĩ đến phi tần khác, vậy sẽ khiến người khác bị lợi dụng như ta, để cho người khác làm quân cờ giữa hai bọn họ, vai diễn quân cờ này sẽ tiếp tục do ta diễn đi. Dù sao ngay từ đầu hai người bọn họ đã coi ta là quân cờ, nhưng khác với lúc trước, ta muốn làm quân cờ lâu dài, tuyệt đối không ngắn ngửi giống thời gian lúc trước, ta muốn làm lâu dài, phải làm cho họ khó có thể gặp nhau, không thể ở bên nhau lâu dài." Tư Nhược gật đầu: "Nương nương có thể suy nghĩ thông suốt, có thể nghĩ đến đem những tổn thương trên người nàng trả hết trên người bọn họ, nô tỳ cũng rất vui vẻ, nô tỳ cũng sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp người, cho dù phải từ bỏ cũng không hối tiếc."
Nàng ta nghĩ rằng, nếu ngay từ đầu đã bị coi là quân cờ, vậy thì vẫn im lặng cùng bọn họ diễn lâu dài đi, nàng ta yên lặng quyết định, nhất định không để bọn họ dễ chịu.
"Rải rác thành bùn nghiền thành bụi, chỉ có hương như cũ." Câu này nàng ta vẫn nhận định cho dù niềm tin không còn, ý định ban đầu như nàng ta mong muốn là vô ích, cho nên nàng ta cũng không kiên trì như hoa mai mình yêu thích trước kia, hơn nữa, hiện tại, nàng ta đã không thích hoa mai.
Cuối cùng là tan biến, một đi không trở lại.