Sau nhiều ngày di chuyển, cuối cùng cũng đến Viên Minh Viên, mấy ngày nay Như Ý được hoàng thượng chăm sóc rất tốt, thái độ của Như Ý đối với hắn cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Vừa đến nơi, hoàng thượng dặn dò Du quý phi sắp xếp chỗ ở của phi tần, bản thân hắn trực tiếp đưa Như Ý đến Thanh Yến Cửu Châu, Như Ý liền buông tay hắn ra, hắn không hiểu vì sao. Nàng không hài lòng nói: "Nào có ai ở cạnh hoàng thượng khi ra ngoài?" Hắn vừa nghe liền lo lắng: "Nàng là hoàng hậu cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của trẫm, có gì không được?"
Nàng đi theo hắn nói: "Hoàng hậu mỗi ngày đều độc chiếm hoàng thượng, thần thiếp còn đang mang thai hài tử, đến lúc đó mang tội danh khiến các muội muội trong cung không vui....." Hắn trừng mắt nhìn nàng, nàng cũng không tiếp tục nói nữa. Kỳ thật hắn cũng hiểu tâm tư của nàng, sợ người ta ghen tị với việc nàng có hài tử, hắn nắm tay nàng ôn nhu nói: "Được rồi, trẫm biết người ta ghen tị từ đó có hại cho đứa bé, nếu đã như vậy trẫm phải giữ nàng ở bên cạnh hết lòng chăm sóc mới được. Nàng đừng từ chối nữa, nếu không trẫm sẽ đau lòng." Nói xong hắn nhìn thấy Như Ý mím môi cười trộm. "Nếu đã lo lắng cho bọn họ, vậy người nghĩ thế nào? Thần thiếp cũng không có khả năng độc chiếm Thanh Yến Cửu Châu, để thần thiếp ngủ ở chỗ khác đi!"
Những lời này của hắn khiến nàng im lặng, liên tục lắc đầu bỏ qua.
Hắn cười, lui về phía sau một bước: "Như vậy đi, để cho các nàng yên tâm, buổi trưa trẫm cùng các nàng ta ăn cơm, buổi tối dùng bữa bùng nàng, như vậy cũng hợp tâm ý nàng, cũng sẽ không có người đổ tội cho nàng." Nàng cười gật đầu, để hắn chọc tay vào trán nàng, "Nàng thật vô lương tâm, chỉ muốn đuổi trẫm đi." Như Ý không nói gì, hắn đỡ nàng ngồi xuống rót cho nàng một cốc nước, nàng uống nước trong tay hắn.
"Đi nhiều ngày như vậy, nàng cảm giác thế nào? Có chóng mặt không? Có mệt không? Cần phải nghỉ ngơi không?" Nàng lắc đầu: "Vậy trẫm truyền Giang Dữ Bân?" Nàng không kiên nhẫn nói: "Thần thiếp thật sự không sao!" Hắn vừa nghe liền cảm thấy an tâm một chút, lẳng lặng ôm lấy nàng.
Như Ý nghĩ tới cái gì, nàng ngồi dậy nhìn hắn: "Hoàng thượng không phải nói dùng bữa trưa cùng các muội muội sao? Còn không mau phái Lý Ngọc đi bẩm báo với ai, để nàng ta còn chuẩn bị." Trong ánh mắt nàng đầy mong chờ, hắn nhìn không hiểu gì. Hắn rời khỏi nàng lại thoải mái như vậy? Hắn cảm thấy không nói kên lời bóp mặt nàng: "Trẫm sẽ ở bên nàng vào ngày đầu tiên, bọn họ không thể so sánh được." Như Ý vừa nghe liền lật sổ cũ: "Vậy Hương Kiến thì sao?" Hắn nhất thời im lặng, tìm cớ nói: "Trẫm khát nước, trẫm đi rót trà, mùa mưa thích hợp uống trà long tĩnh nhất." Nàng nhìn bóng dáng của hắn có chút bất đắc dĩ, cho nên nàng cũng không có ý định buông tha cho hắn: "Hoàng thượng, không phải người thích uống trà táo tàu nhất sao?" Trong nháy mắt hắn nghẹn lại, ho khan vài tiếng, Như Ý ngồi đó cười rất hả dạ.
Hắn ngừng lại, trừng mắt nhìn nàng: "Nàng cố ý xem lại sổ cũ!" Vẻ mặt nàng cười xấu xa: "Vậy thì sao? Hoàng thượng làm được, thần thiếp cũng làm được." Đầu óc hắn trống rỗng, hắn không thể làm gì nàng, chỉ âm thầm ghi nợ nàng.
Mấy ngày nay hoàng thượng giống như những gì hắn nói, nàng thích trêu ghẹo.
Khi hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương ở điện Thuân Hiền, Lý Ngọc vào điện bẩm báo: "Hoàng thượng, trong cung truyền đến tin Vệ thị không chịu được dày vò đau đớn, tối hôm qua nhân lúc cung nhân nghỉ ngơi đã cắt cổ tự sát." Hoàng thượng ném bút xuống lạnh lùng nói: "Ả thật vui vẻ, cũng xem như là tiện nghi cho ả." Lý Ngọc ở một bên cười. "Nô tài cũng cảm thấy tiện nghi cho ả. Vậy hoàng thượng, nên xử trí thế nào?"
"Chuyện này tuyệt đối không được để cho hoàng hậu biết, tránh nàng cảm thấy ghê sợ. Vệ thị lấy thân phận thứ nhân đưa đi chôn cất, rừ nay về sau Tử Cấm Thành coi như không có người này, sau khi hồi cung phân phó các phi tần không được nhắc đến ả trước mặt hoàng tử và công chúa." Lý Ngọc lĩnh chỉ lui ra ngoài. Hắn có chút nản lòng, hắn nhớ đến Vĩnh Chương, Vĩnh Cơ và Như Ý, tay hắn nắm chặt vạt áo, trên tay nổi đầy gân xanh.
Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, bỏ đi, đến lúc đó lại nói chuyện với Như Ý