Mấy ngày nay, hoàng thượng như cũ đến Dực Khôn cung bồi Như Ý, cho nàng uống thuốc cho nàng ăn, rằng hai người không có gì để nói, nhưng ít nhất nàng cũng không mở miệng đuổi hắn đi, yên lặng tiếp nhận tâm ý của hắn, hắn cũng coi như an tâm.
Đầu tháng 5 năm Càn Long thứ 31 hoàng thượng hạ lệnh sắc phong Uông thị làm phi tần, hai ngày nữa sẽ tiến hành lễ sắc phong.
Lại đến ngày thỉnh an lục cung, đây là lần cuối cùng lục cung thỉnh an đi Viên Minh viên tránh nóng, nàng làm hoàng hậu nên cần dặn dò phi tần. Hoàng thượng không muốn Như Ý vất vả, nhưng Như Ý kiên trì như vậy, làm sao hắn có thể cản nàng? thế không còn cách nào khác, chỉ có thể tùy ý nàng đi. Như Ý trước sau như một dặn dò ba ngày sau phải dời đến Viên Minh Viên tránh nóng nên cần chú ý, chúng phi đồng ý, sau đó Như Ý hỏi thăm tình hình của các hoàng tử trong cung, các phi tần đều nói tốt. Phù Chỉ mấy ngày trước phong phi mừng rỡ, trên trang phục lại càng diễm lệ. Nhưng nàng ta vẫn duy trì trang sức thanh lệ, nhưng so với trước nàng ta diễm lệ hơn rất nhiều. Khánh phi đang đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trong lòng nàng bất mãn, chỉ là tiến cung hơn một tháng cư nhiên đã cùng phi vị với nàng, trong lòng có chút bất mãn, phẫn nộ bất bình, trong ánh mắt nhìn nàng ta có chút hận ý. Tất cả mọi người đều vui vẻ vì có thể đi Viên Minh Viên tránh nóng mà không chú ý tới, Viên Minh Viên là một trong những khu vườn hoàng gia tinh xảo và phong cảnh rất đẹp. Khi phi tần thỉnh an xong, Hải Lan cùng Phù Chỉ ở lại, Lan như thường lệ hỏi thăm tình huống của Như Ý, Như Ý trả lời nàng. Như Ý nhìn Phù Chỉ ôn nhu hỏi: "Đôn phi, ngươi có chuyện gì sao?" Hải Lan vừa nghe liền nhìn nàng ta.
Phù Chỉ hai mắt ửng đỏ quỳ trên mặt đất: "Thần thiếp cho rằng mình không có công với giang sơn, hai là chuyện con cái vô năng, không nên được phong phi, phụ tình yêu thương của hoàng thượng và hoàng hậu nương nương." Hải Lan kinh ngạc: "Mỗi người phong phi đều vui mừng, vì sao ngươi lại từ chối?" "Hồi Du quý phi tỷ tỷ, thần thiếp sợ rằng mình không gánh vác nổi vị trí này." Hải Lan nghe vậy nhìn về phía Như Ý. Như Ý chỉ cười nói: "Làm sao lại không gánh vác nổi? Bá phụ ngươi Uông Thành ở trên triều là cánh tay phải của hoàng thượng, có công với giang sơn. Mấy ngày trước hoàng thượng lâm bệnh ngươi tận tình chăm sóc, cho nên phong phi cho ngươi là chuyện thường tình, ngươi không cần cảm thấy mình không gánh vác được." Phù Chỉ miễn cưỡng gật đầu: "Ngươi lui xuống đi, bổn cung có chuyện muốn nói với Du quý phi."
Hải Lan kinh ngạc: "Tỷ tỷ, Đôn phi này là làm sao vậy? Có lẽ là bởi vì lý do khác không muốn chấp nhận đi." "Không muốn bởi vì duyên phận với hoàng thượng đi." Hải Lan thở dài: "Cho dù nói thế nào, Đôn phi này cũng xem như là an phận đi." Trong Cảnh Dương cung, Tư Nhược khó hiểu hỏi: "Nương nương... hôm nay người vì cái gì?" Phù Chỉ thản nhiên mở miệng: "Hoàng thượng sắc phong là chuyện bình thường, có người bởi vì nhân tộc đắc lực trên triều mà sắc phong, cũng vì có hoàng tự mà được phong, nhưng bản cung muốn phong vì cái khác." Giống như hắn cố ý nghĩ đến nàng ta mà phong, nhưng chỉ là nàng ta nghĩ, nàng ta bất đắc dĩ cười. Tư Nhược cũng lắc đầu, ả ta cũng không rõ tâm tư hôm nay của chủ tử mình, chỉ là cảm thấy nàng ta gần đây rất khác, có thể là bởi vì hoàng thượng mấy ngày nay không đến thăm thăm nương nương, ngay cả phong phi cũng không đến gặp.
Ba ngày sau, hoàng thượng dẫn thái hậu, hoàng hậu cùng các phi tần đến Viên Minh Viên. Điểm khác lạ chính là, hoàng hậu đi cùng xe với hoàng thượng, cùng nhau đồng hành.