Cách vài ngày, Phù Chỉ lại đến Dực Khôn cung thỉnh an Như Ý, ngay từ đầu nàng ta đã có kế hoạch với Như Ý, hiện tại nàng ta phát hiện ra mình kính phục Như Ý, thông qua mấy ngày sớm chiều bầu bạn, nàng ta nhận ra mình tựa hồ có điểm giống với hoàng hậu nương nương, sau đó lại hiểu được hoàng thượng cùng nàng ta nói chuyện luôn nói tính tình của nàng ta ngây thơ hồn nhiên, có thể là có vài phần đối với hắn hoàng hậu là người đặc biệt, hiện tại nàng ta cảm thấy ở cùng một chỗ với hoàng thượng rất thoải mái, từ sau lần kia hoàng thượng luôn nói những chuyện khác nhau với nàng ta ở Dưỡng Tâm điện, nàng cũng cảm thấy Như Ý nói không sai, hắn cũng là người đặc biệt, nàng còn muốn biết nhiều chuyện liên quan đến hoàng thượng hơn, giống như là động tâm với hắn.
Đến Dực Khôn cung, Như Ý tiếp đãi nàng ta nhiệt tình, Như Ý cảm thấy Phù Chỉ chính là một nữ tử có chút thờ ơ, lại ngây thơ, cũng cảm thấy tính tình của nàng ta, bộ dạng, bộ dạng, dung mạo đều tốt, coi như là tài mạo ong toàn, trong lòng thuần khiết.
Hai người tán ngẫu, Phù Chỉ nhớ ra chuyện liên quan đến hoàng thượng: "Hoàng hậu nương nương đã từng nghe qua ám hương thang? Ngày đó hoàng thượng đột nhiên nhắc đến canh ám hương thang, còn hỏi thần thiếp biết làm hay không, nhưng thần thiếp đọc sách hỏi qua người khác cũng không tìm được." Nói xong Trên mặt Phù Chỉ lộ ra nụ cười, ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Như Ý. Trong lòng Như Ý sửng sốt, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, nhưng điều duy nhất nàng thanh thản chính là suy nghĩ mấy ngày trước của mình đều chứng thực, vẫn như cũ cười muốn trả lời lời nàng ta, nhưng Dung Bội ở một bên lại nhanh miệng nói trước: "Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi." Như Ý quay sang nhìn nàng.
Phù Chỉ vừa nghe liền có chút ngượng ngùng, nàng ta đứng dậy hành lễ: "Quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của nương nương, thần thiếp thất lễ rồi, xin hoàng hậu nương nương thứ tội. Thân thể hoàng hậu nương nương không tốt, thần thiếp xin cáo lui, hôm khác sẽ đến thỉnh an nương nương." "Được, ngươi trở về đi, canh ám hương thang hôm khác bổn cung sẽ nói cho ngươi biết."
Cho đến khi Phù Chỉ ra khỏi Dực Khôn cung, Như Ý quay đầu hỏi Dung Bội: "Ngươi làm sao vậy? Sao lại đuổi người đi? Ngươi ngày càng làm càn!" Dung Bội ở một bên rót trà, Như Ý nhận lấy nhưng không uống: "Nương nương, nô tỳ nghe lời của người, người sẽ dạy nàng ta làm canh ám hương thang thật sao?" "Chỉ là một chén canh thôi, dạy bảo thì có làm sao?" Dung Bội ở một bên lẩm bẩm nói: "Nhưng đây là người và hoàng thượng.... không thể để cho người bên ngoài biết." Như Ý buông chén xuống nhìn nàng: "Để cho người khác biết thì như nào, đây là hoàng thượng muốn uống." Kỳ thật Như Ý cũng không biết phải thật hay không, nàng cảm thấy bối rối, bọn họ ly tâm nhiều năm như vậy, nàng thật sự đã lâu không nấu canh ám hương cho hắn, nhưng nàng cũng nghĩ không rõ vì sao hắn không nói với mình mà là nói với người khác. Tất nhiên trong cung này người biết làm món canh đó chính là nàng, hiện tại người trong cung cũng hầu như không ai biết hắn yêu thích ám hương thang. Hay là vì nàng có thai, hắn sợ nàng xuống bếp mệt nhọc? Nhưng canh ám hương, thích hợp uống vào mùa đông nhất... hắn. Trong lòng nàng thắt lại, ép mình không suy nghĩ lung tung nữa, nàng không biết vì sao lại như vậy, nàng không muốn suy nghĩ nữa, nàng chỉ nghĩ mình mang thai nên suy nghĩ nhiều mà thôi. Có lẽ hắn thật sự muốn uống canh ám hương thang.
Tối hôm đó hắn bồi nàng uống thuốc an thai, hắn và nàng đã mấy ngày không gặp nhau, hoàng thượng biết nàng khác với mọi ngày, để bát xuống, tay hắn áp lên tay nàng cười nói: "Mấy ngày nay bận rộn, không đến thăm nàng được, là lỗi sai của trẫm." Như Ý không phải bởi vì mang thai tâm trạng bất ổn mà là bởi vì chuyện kia, nàng trầm giọng mở miệng: "Chính sự quan trọng, thần thiếp hiểu." Trên mặt là một loại cảm giác mất mát, loại cảm giác này phảng phất trở lại mấy năm trước nhìn nhau chán ghét, dù sao hồi ức cũng không xóa được, ngẫu nhiên nhớ tới cũng khiến người ta cảm thấy đau lòng, ngữ khí cùng sắc mặt của nàng đều rõ ràng không được tự nhiên lại có vẻ bi thương. Hoàng thượng nhìn sắc mặt của nàng không khỏi rùng mình, hắn dùng sức trên tay ôm nàng vào lòng, Như Ý sửng sốt, bình phục lại nghe hắn nói: "Tháng năm đã tới, thời tiết cũng bắt đầu nóng, chúng ta liền dời đến Viên Minh Viên tránh nóng, để nàng an tâm dưỡng thai, cũng ít chạm mặt các phi tần. Đến lúc đó trẫm cùng nàng ở Cửu Châu Thanh Yến, trẫm liền có thể thời thời khắc khắc nhìn nàng, trong lòng cũng an tâm hơn một chút.
Khi nàng mang thai Cảnh Hủy, bọn họ cũng ở Viên Minh Viên tránh nóng, nàng sinh ra Cảnh Hủy ở đó. Trái tim nàng đau xót, nàng biết mình không khoan dung được: "Đa tạ hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo, thần thiếp vô cùng cảm kích." Hoàng thượng nghe vậy cũng lộ ra nụ cười, lặng lẽ buông lỏng bàn tay đang ôm nàng nhỏ giọng nói: "Như Ý, sao hôm nay nàng lại xa cách trẫm như vậy? Vậy trẫm đáp ứng..." Không đợi hắn nói xong nhìn Như Ý vuốt bụng dịch về phía giường, hắn thất vọng nhìn nàng, nửa câu sau mỗi ngày dành thời gian bồi nàng, bảy chữ sau không nói lên lời, ánh mắt nàng lạnh lẽo giống như kim đâm vào trong lòng hắn.
"Hoàng thượng, ý tốt của người thần thiếp xin nhận. Đêm khuya lạnh lẽo, người hãy đến chỗ khác." Lời này dĩ nhiên không còn nhiệt độ,lạnh lẽo tựa băng. Đây là đang đuổi hắn đi? Trong lòng hắn buồn bực, rốt cuộc nàng bị làm sao vậy? Hắn ra vẻ như như không có chuyện gì xảy ra, hắn cố gắng cười vui vẻ tiến lên ôm lấy nàng: "Trẫm không đi đâu, trẫm ở đây với nàng." Nói xong tay ôm lưng nàng, muốn xoa bóp lưng cho nàng, Như Ý cầm lấy tay hắn: "Để cho các phi tần trong cung chờ đợi, hoàng thượng không nên lãng phí thời gian này." Cuối cùng hắn lo lắng nhìn nàng: "Làm thế này là lãng phí thời gian? Hay đơn giản là nàng không muốn?"
"Đúng! Thần thiếp không muốn! Người mau đi đi!" Lời này thẳng thắn như vậy, hai mắt hắn không biết từ bao giờ đã phủ lên một tầng nước mắt, hắn gian nan đứng dậy trên người như bị một tảng đá lớn áp chế, dài đằng đẵng gian khổ. Như Ý đã sớm quay đầu đi không nhìn hắn nữa, một thanh âm thất vọng truyền đến: "Được, vậy theo nàng. Nàng nghỉ ngơi thật tốt, trẫm đi. Qua mấy ngày nữa trẫm lại đến." Bóng lưng màu vàng như ẩn như hiện trong ánh nến.
(Trích lời NY: Cút đi chơi với Phù Chỉ đê, chị chê nhá, còn đến đây nữa phang cho cây trâm giờ=)))
Đây không phải là lúc trước hai người dần xa cách nhau sao?
Hắn vẫn không hiểu sao mấy ngày không gặp nàng như biến thành người khác, hắn không tin nàng sẽ xa cách hắn khi gặp lại vào vài ngày tới, hắn nghĩ, có lẽ nàng có chuyện khác, nhưng đó là chuyện gì? Hắn căn bản cũng không giỏi mấy việc giải đố những tâm sự trong lòng.