Từng ngày trôi qua, hoàng thượng chỉ là nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện không đến hậu cung nửa bước, Như Ý ở Dực Khôn cung thường cùng Hải Lan và Dung phi, Dĩnh phi thêu thùa thưởng trà, hoặc là nhìn chậu cây khô héo.... Những ngày như vậy bao giờ mới kết thúc?
Đến mùng 6 tháng 3 sinh thần của Vĩnh Cơ, Như Ý chỉ muốn cùng Hải Lan và Vĩnh Kỳ ăn một bữa cơm, những thứ khác nàng không nghĩ tới nhiều như vậy, dù sao nàng cũng chỉ muốn hắn cả đời phẩm hạnh đoan chính, cả đời bình an thuận lợi. Như Ý may cho hắn một bộ y phục. Nhưng người làm a mã kia không chiều theo ý nàng.
Tối mùng 5 tháng 3, hoàng thượng gọi Vĩnh Cơ đến Dưỡng Tâm điện dùng bữa, cảnh tượng này vừa ấm áp vừa quen thuộc, mấy năm nay luôn là cảnh bốn người cùng ngồi dùng bữa. Lúc đó hoàng thượng luôn trêu ghẹo Như Ý, Cảnh Hủy luôn quấn lấy hoàng thượng, Như Ý luôn nhắc nhở nữ nhi không được làm vậy, hoàng thượng thấy vậy liền trêu ghẹo Như Ý, Như Ý không chiếm được cảm tình cỷa nữ nhi, không còn cách nào khác, ôm lấy Vĩnh Cơ ở bên cạnh.
Vĩnh Cơ tiến lên thỉnh an, phụ tử lâu ngày không gặp, hoàng thượng cũng vội vàng tiến lên đỡ hắn đứng dậy, hỏi thăm tình hình học tập, sức khỏe của Vĩnh Cơ dạo này thế nào.
Ở trên bàn ăn, hắn gắp thức ăn cho Vĩnh Cơ, Lý Ngọc ở một bên nói: "Thập nhị a ca, những thứ này đều là món mà người thích ăn, hoàng thượng đã phân phó chuẩn bị từ sớm, hoàng thượng vẫn rất quan tâm người."
Vĩnh Cơ nghe vậy, dừng đũa quỳ xuống hành lễ: "Nhi thần đa tạ hoàng a mã quan tâm." Hoàng thượng đỡ hắn dậy: "Chúng ta là cha con, không cần phải câu nệ như vậy." Hắn gật đầu, trong ánh mắt có một loại cảm giác hư vô mờ nhạt, cẩn thận ngẩng đầu: "Hoàng a mã, người và hoàng ngạch nương xa cách có phải bởi vì nhi thần không....."
Trong lòng hoàng thượng rất khó chịu, vuốt vai an ủi Vĩnh Cơ: "Đây không phải lỗi của con, hoàng a mã và ngạch nương...." Hắn dừng lại một chút mới nói: "Hoàng a mã đồng ý với con, trẫm cùng hoàng ngạch nương nhất định hòa hợp, con cũng đồng ý với hoàng a mã, không nghĩ đến chyện này, bằng không hoàng ngạch nương biết được sẽ đau lòng, được không?" Vĩnh Cơ rưng rưng nước mắt, trong lòng hoàng thượng cũng yên tâm, ởi vì cuối cùng hắn cũng gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng Vĩnh Cơ mấy năm qua, hắn bảo Vĩnh Cơ chăm chỉ học hành, đi thăm Như Ý nhiều một chút.
Phụ tử đối xử thẳng thắn với nhau, tối đó Dưỡng Tâm điện tràn ngập tiếng cười.
Trước khi Vĩnh Cơ ra khỏi Dưỡng Tâm điện, hoàng thượng mỉm cười: "Ngày mai là sinh thần của con, hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương chờ con ở Dực Khôn cung cùng nhau ăn một bữa cơm, tối nay con nghỉ ngơi sớm một chút giữ gìn sức khỏe." Vĩnh Cơ tràn đầy vui mừng rời đi.
Đêm nay, hắn tới Dực Khôn cung, Tam Bảo vốn định vào bẩm báo nhưng hoàng thượng ra lệnh cho hắn lui xuống.
Như Ý đang ở trong điện cẩn thận xem xét y phục mai cho Vĩnh Cơ, sợ mắt nàng không tốt sẽ để lại mảnh vải thừa, hắn mặc sẽ cảm thấy không thoải mái, Dung Bội ở một bên cười trêu ghẹo nói: "Nương nương, nô tỳ nhìn người nhìn chằm chằm bộ y phục này cả tối, nô tỳ nhìn muốn hoa cả mắt rồi."
Như Ý quay đầu trừng mắt nhìn nàng: "Được rồi, Dung Bội bây giờ cũng trêu ghẹo ta, trà nguội rồi ngươi mau đi đổi tách mới đi, bằng không ngươi đừng ở đây nữa." Dung Bội nghe ra Như Ý cũng đang trêu đùa: "Dạ nương nương, nô tỳ đi ngay." Dung Bội vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy hoàng thượng, đang định hành lễ, hoàng thượng phất tay bảo Dung Bội lui xuống, sau đó nở nụ cười đi vào trong điện.
Hắn thấy Như Ý ngồi trên ghế tập trung nhìn y phục, trong lòng hiểu được là may cho Vĩnh Cơ, hắn nhìn nàng một hồi lâu mới lên tiếng: "Có phần của trẫm không?" Như Ý ngẩn người rồi đứng dậy, muốn hành lễ với hắn, hắn nhanh mắt đi lên ngăn cản nàng, Như Ý không có cách nào dời đi mấy bước, hoàng thượng thấy vậy liền cười, cầm lấy bộ y phục lên xem.
"Hoàng hậu tâm tư khéo léo, sao không may cho trẫm một bộ?" Như Ý nghe xong lại lớn tiếng kêu Dung Bội dâng trà, có chút buồn cười, lấy cớ tránh đi vấn đề của hắn, nhưng hắn cũng không tức giận, lại tìm một niềm vui khác, nắm lấy tay nàng: "Nàng đang tính gọi người khác hầu hạ trẫm uống trà?" Hắn nhìn nàng với một ánh mắt giống như khiêu khích, lại âm thầm cười, Như Ý quay đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn.
Dung Bội mang trà lên nhìn thấy cảnh này có chút vui vẻ, rót trà rồi lui xuống.
Sau khi Dung Bội lui xuống, hắn kéo tay nàng đến bên cạnh ghế đỡ nàng ngồi xuống, hắn cầm tách trà lên uống vài ngụm: "Ngày mai là sinh nhật của Vĩnh Cơ, trẫm đồng ý với nàng ngày mai đến Dực Khôn cung dùng bữa, cho nên đến đây nói một tiếng, nàng nghĩ thế nào?"
"Hoàng thượng đồng ý vì hài tử, cũng là đồng ý vì Vĩnh Cơ, thần thiếp đa tạ hoàng thượng." Dứt lời lại muốn hành lễ, hoàng thượng có chút bất đắc dĩ, nhưng tiên trảm hậu tấu cũng tốt.
"Vậy tối mai trẫm đến đây, nàng hãy chuẩn bị thật tốt." Như Ý gật đầu, không còn cách nào khác, vù hài tử, nàng phải giả vờ, huống hồ Vĩnh Cơ cho rằng hai người cãi nhau là lỗi do nó, nàng rất đau lòng.