Bùi Vân Xuyên đang lơ đãng tết cỏ dại nhổ được trong ngục, nghe Ôn Mẫn nói vậy, hắn cũng chẳng có thêm biểu cảm gì, chỉ thản nhiên đáp: "Ta vốn định c.h.ế.t cùng Hoắc Quyết. Dù sao triều mới vừa lập, Hoàng thượng ắt phải lấy những hoạn quan như chúng ta ra uy h.i.ế.p bá quan. Nhưng Hoắc Quyết không để ta yên, đến c.h.ế.t vẫn muốn kéo ta xuống nước. Chỉ vì Tống Ký Nhu lừa hắn, sự ủng hộ của Bạch Trạm và Tống gia đều là giả, hắn bèn tâu với Hoàng thượng rằng Tống Ký Nhu là dư nghiệt tiền triều. Hoàng thượng muốn g.i.ế.c nàng, cũng sẽ không dung tha cho ta. Người sẽ không để một công chúa tiền triều nắm giữ binh quyền, càng không dung thứ cho một tội thần như ta sống sót. Dù ta biết Tống Ký Nhu không phải dòng dõi hoàng tộc, nhưng sự việc đến nước này, những người biết chuyện này sớm đã bị g.i.ế.c c.h.ế.t từ triều trước, không có chứng cứ cũng khó mà biện minh. Hoàng thượng giữ lại mạng sống của ta để thử Tống Ký Nhu, ta cũng không lựa chọn c.h.ế.t ngay. Ta c.h.ế.t rồi, có vài chuyện vẫn không thể nói rõ. Suy đi tính lại, ta dường như là người duy nhất có thể cứu nàng."
Ôn Mẫn chưa từng nghĩ rằng Bùi Vân Xuyên có thể nhìn thấu tình thế như vậy, nhưng khi hắn nghĩ đến hai bức thư mà Bùi Vân Xuyên đưa ra, dường như cũng đã hiểu.
Bùi Vân Xuyên người này a, rất biết che giấu tài năng, giả ngốc giả ngu cứ thế lừa gạt cả thiên hạ.
"Ngươi dùng tính mạng của mình để đánh cược, đã từng nghĩ tới đánh cược thua sẽ có kết cục gì không?" Ôn Mẫn nhẹ giọng hỏi hắn.
Bùi Vân Xuyên chưa từng nghĩ tới, hắn hao tâm tổn trí tính toán tất cả mọi thứ, lại chưa từng nghĩ tới sẽ thua.
Nhưng mà Bùi Vân Xuyên nghe được lời này, dường như cũng thật sự suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói: "Nàng là cô nương ta bảo vệ nhiều năm như vậy, ta đem tính mạng của mình làm con bài, quyết không để mình thua. Hoàng thượng muốn xét xử ta trước mặt thiên hạ, vậy ta sẽ chứng minh thân phận cho nàng trước mặt thiên hạ. Ôn công tử, ta vốn là kẻ bị thiến, thân phận ti tiện, cả đời này không dám mong cầu có được kết cục tốt đẹp, ngay cả sau khi chết, địa ngục không thu nhận ta, hoàng tuyền cũng sẽ không đưa ta qua. Nàng không tin quỷ thần, chỉ nói kiếp này, vậy cả đời này ta cũng không có gì có thể làm, chẳng qua là nghiền nát thân xác tàn tạ của mình, cùng với hồn phách vốn đã định sẵn sẽ tan biến, tất cả đều đúc thành con đường để nàng an ổn giữa chốn phú quý."
Từ lúc Bùi Vân Xuyên gặp ta ở Lương Châu, hắn đã sắp đặt cho mình một sát cục lớn.
Ôn Mẫn nhất thời không nói nên lời, rõ ràng người trước mặt chỉ là một tên nô tài, nhưng hắn lại sinh ra một cảm giác xấu hổ khó tả trước mặt hắn ta.
Bùi Vân Xuyên cúi người phủi phủi y bào bẩn thỉu, chậm rãi chống đỡ đứng dậy, rõ ràng đã vào chỗ chết, lúc này hắn lại còn cười được, tay chắp trong tay áo, cười nói với Ôn Mẫn: "Ôn công tử, ta còn muốn gặp nàng ấy một lần nữa, chỉ là a, cô nương này cố chấp, không chừng còn đang nghĩ bảy ngày nay phải làm sao để cứu ta ra ngoài. Nàng ấy một khi lựa chọn cứu ta, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể, cho nên ta còn có một việc cuối cùng phải làm."
Còn có chuyện gì nữa?
Không gì khác ngoài hồn lìa khỏi xác, không cho mình một chút khả năng sống sót nào nữa.
Ôn Mẫn cau mày, đợi đến khi hắn phản ứng lại thì đột nhiên hét lớn: "Người đâu! Mau mở cửa lao ra! Mau!"
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Bùi Vân Xuyên từ trong tay áo lấy ra một miếng vàng thô nhét vào cổ họng.
Ngục tốt mở cửa, định tách miệng hắn móc miếng vàng ra, nhưng Bùi Vân Xuyên lại giãy giụa dữ dội.
Hắn cố nén đau đớn do miếng vàng cứa rách cổ họng, liên tục nuốt, cuối cùng cũng nuốt trôi khối dị vật đó xuống.
Miệng Bùi Vân Xuyên lúc này toàn là máu, nội tạng đau đớn khiến hắn không khỏi cúi gập người co rúm lại, nhưng vẫn cười nói: "Thế này, Tống Ký Nhu cả đời này cũng không cần phải lo lắng gì nữa rồi."
Thế gian này…kẻ si tình thật nhiều.
Ta nói Bùi Vân Xuyên là điểm mấu chốt cả đời này của ta, vậy mà Bùi Vân Xuyên rõ ràng là một người nhát gan như vậy, cuối cùng lại chọn một cái c.h.ế.t như thế này.