Lời của Bùi Vân Xuyên nói ra khiến người ta kinh hãi, hắn vừa nói vừa dâng lên hai bức thư.
Triều đình bỗng chốc im lặng, mọi người đều cho rằng hai bức thư này chính là bằng chứng ta tư thông với triều thần.
Thế nhưng Hoàng đế sau khi xem xong nội dung hai bức thư, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lùng, hung hăng ném thư vào mặt Bùi Vân Xuyên.
Hắn bị ném cho run rẩy, nội thị bên cạnh Hoàng đế vội vàng nhặt thư lên, cùng các triều thần khác đọc.
Hai bức thư này đều chưa được gửi đi, một bức gửi cho Binh bộ Thượng thư đương triều, bức còn lại gửi cho Thừa tướng, bức thư trước là muốn giao toàn bộ đường dây vũ khí trong tay cho triều đình, bức thư sau lại viết rõ ý định muốn lui về ở ẩn.
Bức thư này nào phải là bằng chứng tư thông với triều thần, rõ ràng là ta biết Hoàng thượng lo lắng, nên muốn buông bỏ quyền lực đang nắm giữ.
Trước kia trong cung, ta từng để Bùi Vân Xuyên chịu không ít khổ sở, về sau chỉ muốn bảo vệ hắn, không để hắn bị kẻ khác ức h.i.ế.p nữa, cho nên mới luôn muốn nắm giữ quyền hành trong tay.
Ta quyết sẽ không viết hai bức thư này.
Nhưng nét chữ trên thư rõ ràng là của ta.
Chữ ta vốn đã đẹp, bút pháp cũng rất khó bắt chước, nhưng người viết thư, từ cách hạ bút, thu bút cho đến văn phong đều giống hệt như ta.
Ôn Mẫn xưa nay không được phép bước vào thư phòng của ta nửa bước, người ngày ngày ở trong thư phòng xem xét sổ sách của ta chỉ còn lại một người.
“Không phải..." Ta rốt cuộc đã nhận ra Bùi Vân Xuyên muốn làm gì.
Ngay khi ta vừa mở miệng, hắn ta làm bộ muốn đứng dậy, lại loạng choạng ngã dúi đầu vào bậc thềm bạch ngọc, m.á.u chảy ra ngay lập tức.
Hắn ta đưa tay quệt m.á.u rồi bất chấp tất cả, liều mạng túm lấy vạt áo ta, để lại trên đó một vết m.á.u đỏ chói.
Mọi người đều thấy tên nô tài kia như một con hề nhảy nhót muốn hãm hại ta, lại tự chuốc lấy thất bại, còn ngã dúi dụi ngay trên điện, m.á.u me be bét.
Hắn ta gần như phát điên nói với ta: "Có phải ngươi đã đánh tráo hai bức thư này không? Ngươi sớm đã biết mục đích của ta, biết ta không biết chữ, cố tình viết hai bức thư này trước mặt ta, để ta đưa cho người đưa thư trong phủ gửi đi, chính là muốn dụ ta mắc câu, có phải không?"
Bùi Vân Xuyên cố tình làm vậy, hắn ta tự làm mình bị thương trước mặt ta, không cho ta bất cứ cơ hội nào để mở miệng.
Máu làm mờ mắt, hắn ta cũng mặc kệ, chỉ nói: "Cho dù có đánh tráo thư thì ngươi cũng là công chúa tiền triều, dù thế nào thì ngươi cũng sẽ..."
"Quận chúa không phải là người của hoàng tộc tiền triều!" Giọng nói của Ôn Mẫn đột nhiên vang lên từ ngoài điện, hắn ta mặc quan phục, tay cầm quyển sổ ghi chép của cung.
Nói xong, hắn ta bước vào điện hành lễ, rồi mới chậm rãi đứng dậy, dâng quyển sổ lên: "Nàng ấy vốn là người Lương Châu, nhập cung vào năm Cảnh Chiêu thứ mười ba, sau đó bệnh nặng sắp c.h.ế.t bị vứt bỏ, cũng vì vậy mà bị xóa tên, chắc hẳn Quận chúa đã được Bùi Vân Xuyên nhặt về lúc đó."
Quyển sổ ghi chép này đã có từ nhiều năm trước, giấy đã cũ, nhưng con dấu của cung trên đó thì không thể làm giả.
Tình thế lúc này đã rõ ràng, các quan viên khi lên tiếng đều hướng về phía Bùi Vân Xuyên, bọn họ mắng hắn là tên hoạn quan, chỉ trích hắn là bè đảng cũ của Hoắc Quyết, đáng lẽ phải bị lăng trì xử tử ở nơi chợ búa giống như Hoắc Quyết, sống đến bây giờ lại còn dám hãm hại khai quốc công thần.
Bùi Vân Xuyên dưới những lời mắng chửi như vậy, dường như biết rõ mình đã hết cách.
Ban đầu hắn ta không thể tin được, bò lên trước vài bước muốn đưa tay cướp lấy quyển sổ, lại một lần nữa bị người ta hung hăng đá xuống từ bậc thềm ngọc, chỉ còn biết nằm sấp dưới đất khóc lóc nói: “Hoàng thượng, nô tài biết tội, Lục công chúa của tiền triều hai mươi năm trước đã rơi xuống hồ c.h.ế.t đuối, t.h.i t.h.ể là do nô tài tự tay vớt lên, chiếc khóa bình an đeo trên cổ nàng cũng là do nô tài tư giấu. Quận chúa và Lục công chúa tuổi tác tương đương, dung mạo cũng có vài phần giống nhau, nô tài liền nảy lòng tham, giấu Quận chúa bên mình, muốn sau này nàng ấy sẽ mượn chiếc khóa bình an này để giả mạo thân phận công chúa. Quận chúa không đồng ý, còn xảy ra mâu thuẫn với nô tài, nàng ấy cho rằng mình là người đã c.h.ế.t trong sổ sách của cung, nên đã lén trốn ra khỏi cung. Nô tài vẫn luôn ghi hận trong lòng, mãi đến sau này khi nước mất nhà tan, nô tài biết mình khó thoát tội chết, nên mới toan tính gán cho Quận chúa cái danh tàn dư tiền triều để đổi lấy mạng sống."