Hà Khiêm là một lão già nham hiểm, độc ác, Bùi Vân Xuyên sống dưới trướng hắn, bị đánh đập, phạt quỳ là chuyện thường ngày.
Bùi Vân Xuyên từ nhỏ đã luôn tìm cách để thăng tiến.
Thế nhưng, hắn ở trong cung trọn bảy năm, hầu hạ đám phi tần bị thất sủng ở lãnh cung, lại thêm Hà Khiêm gây khó dễ, nên chẳng kiếm được chút lợi lộc nào.
Một đứa trẻ mười ba tuổi ngày ngày chỉ toàn nghĩ mưu hèn kế bẩn, lại còn ghi thù rất dai.
Thế nhưng, ngoài việc ngấm ngầm giở trò, hắn cũng chẳng thể làm gì để trả thù, bởi còn bị Hà Khiêm đè nén.
Bùi tiểu công công khi ấy rất hay bắt nạt kẻ yếu, hễ bị ức hiếp, chịu khổ là lại tìm cách trút giận lên người khác.
Và lần đầu tiên hắn kiếm chuyện, chính là với ta.
Lúc đó ta là lục công chúa, cũng không phải tên là Tống Ký Nhu, mà theo họ của phụ hoàng, tên là Bạch Uẩn Nghi.
Ta là con gái út của Tống tiệp dư. Từ khi Tống tiệp dư bị đày vào lãnh cung, cuộc sống của ta cũng chẳng dễ dàng gì.
Vào một ngày mưa, ta mặc cung trang, lặng lẽ vào lãnh cung.
Bùi Vân Xuyên tưởng ta là tiểu cung nữ bị lạc đường.
Lúc đó ta mới tám tuổi, một đứa bé nhỏ xíu.
Bùi Vân Xuyên làm xong việc trở về, gặp mưa to, lại không mang ô, thấy một tiểu cung nữ không biết từ đâu đến, trông có vẻ dễ bắt nạt.
Nói rồi hắn giật lấy chiếc ô giấy của ta, còn không quên mắng nhiếc ta một trận.
Ta bị Bùi Vân Xuyên bắt nạt cũng không khóc, chỉ kéo lấy vạt áo hắn không cho hắn đi.
Ta hỏi hắn Tống tiệp dư ở điện nào, hắn tỏ vẻ mất kiên nhẫn, xách cổ áo ta ném ra hành lang: "Hôm nay công công ta mượn ô của ngươi, đoán chừng ngươi cũng chẳng tìm được đường về. Ngươi cứ ở đây trốn mưa một đêm, kẻo bị ướt, bị cảm lạnh lại trách ta."
Bùi Vân Xuyên tuy thích bắt nạt người khác, nhưng cũng có chút lương tâm.
Thấy ta nhìn hắn chằm chằm, không có ý định để hắn đi, hắn cũng mềm lòng, thở dài một tiếng.
Nhìn thấy mưa to như trút nước, cuối cùng hắn cũng làm việc tốt, ôm ta vào một căn phòng trực trống, cho ta nghỉ ngơi qua đêm.
Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh.
Ngoài t.h.i t.h.ể tím tái của Tống tiệp dư được khiêng ra, còn có ta với gương mặt không chút cảm xúc được cung nhân dẫn ra ngoài.
Bùi Vân Xuyên lúc này mới biết tối qua mình đã đắc tội với một vị quý nhân.
Trong lòng sợ hãi, hắn cố ý cúi gằm mặt xuống, quỳ rạp trên mặt đất như những thái giám, cung nữ khác.
Tống tiệp dư bị người ta siết cổ chết. Bùi Vân Xuyên không biết hung thủ là ai, hắn chỉ biết hôm qua ta muốn vào gặp mẹ, nhưng đã bị hắn ngăn cản.
Thái giám tổng quản bên cạnh hoàng đế muốn ta chỉ ra hung thủ.
Ta im lặng, nhìn chằm chằm vào Bùi Vân Xuyên.
Trong cung này, chủ tử muốn g.i.ế.c một tên nô tài thì nào cần lý do.
Bùi Vân Xuyên không nghĩ ta nhìn thấy hung thủ, nhưng đám cung nhân đang quỳ đầy đất kia, nhất định sẽ có kẻ bị lôi ra làm vật tế thần.
Hắn vừa sợ hãi vừa hối hận, định mở miệng cầu xin, nhưng ta lại đưa tay chỉ thẳng vào bên cạnh hắn.
Một tên thái giám đứng bên cạnh Bùi Vân Xuyên bị lôi ra ngoài đánh chết.
Lúc sắp rời đi, ta tiến về phía Bùi Vân Xuyên, ánh mắt thoáng hiện lên một nụ cười.
Ta đưa tay nâng cằm hắn lên, ghé sát vào tai hắn nói: "Vị công công này, ngươi cướp của ta một chiếc ô, giờ lại nợ ta một mạng người, sau này đều phải trả."
Bùi Vân Xuyên lúc này không nói nên lời.
Trải qua một phen sống chết, cái miệng trước kia khéo ăn khéo nói giờ đây không thốt ra được tiếng nào.
Hồi lâu sau hắn mới ngây ngốc đáp: "Nô tài tuân mệnh."
Ta khẽ cười, không thèm nhìn hắn thêm lần nào nữa, xoay người để cung nhân dẫn đi.
Bùi Vân Xuyên nghĩ rằng mình chỉ là một tên thái giám ở lãnh cung, sẽ không còn dính dáng gì đến ta nữa.
Cho đến một tháng sau, giữa mùa đông lạnh giá...
Hôm đó, Bùi Vân Xuyên đi ngang qua hồ sen, đúng lúc thấy ta đang vùng vẫy trong nước.
Ta run rẩy, chỉ kịp nhìn hắn một cái rồi ngất lịm đi.
Lúc đó, ta đã gần như tắt thở.