Hắn sớm đã không cần mặc y phục nội thị nữa.
Hắn mặc một thân cẩm bào ta chọn cho, mái tóc được búi gọn bằng trâm ngọc.
Có lẽ bởi vì thân hình gầy gò, nên khi khoác lên mình bộ y phục rộng thùng thình ấy, hắn lại vô tình toát ra phong thái nho nhã của một văn nhân mà chính bản thân hắn cũng không hề hay biết.
Thỉnh thoảng có những cô nương mặt đỏ ửng hồng e thẹn đến bắt chuyện, nhưng hắn chỉ lắc đầu, chẳng buồn để ý tới.
Nếu là mười mấy năm về trước, có lẽ hắn sẽ cảm thấy cảnh tượng này thật náo nhiệt và mới lạ.
Nhưng giờ đây, hắn chỉ cảm thấy xa lạ và hoang mang.
Ếch ngồi đáy giếng làm sao có thể nhảy lên bờ?
Khi đã tận mắt chứng kiến thế giới bên ngoài gấm hoa rực rỡ, làm sao còn muốn chui trở về cái giếng chật hẹp kia nữa?
Nhưng bờ của Bùi Vân Xuyên không phải cái gọi là tự do.
Trước kia, hắn sống dưới sự che chở của hoàng quyền, lâu dần đã trở nên sợ hãi sự tự do.
Giờ đây, hắn như một hồn ma lạc lõng, mất đi khả năng sinh tồn. Bờ bến duy nhất của hắn chính là ta.
Hiện tại, hắn chỉ có thể dựa vào ta mà sống.
Bùi Vân Xuyên cứ đi mãi, vừa đi vừa hỏi đường.
Giữa đường thì trời đổ tuyết. Hắn gặp một con ch.ó nhỏ bên vệ đường, bộ lông đen thui, chỉ có đôi mắt là tròn xoe, đang run cầm cập trốn trong bụi cỏ ven đường.
Nhìn con ch.ó nhỏ đáng thương ấy, Bùi Vân Xuyên chợt nhớ đến hình ảnh của chính mình mấy hôm trước, bị trói chặt bằng dây xích sắt, trần truồng không một mảnh vải che thân.
Cảnh tượng đó thật đáng thương, thật đáng buồn.
Hắn và con ch.ó nhỏ này, chẳng phải đều đáng thương như nhau hay sao?
Nghĩ vậy, hắn liền cúi người xuống, đưa tay về phía con ch.ó nhỏ.
Chó nhỏ thấy hơi ấm từ bàn tay hắn, chẳng chút do dự chạy đến, được hắn ôm vào lòng sưởi ấm.
Bùi Vân Xuyên tiếp tục đi, cho đến khi dừng chân trước Trích Tinh Lâu.
Đêm đó kỳ thực chẳng có lấy một ngôi sao, chỉ có tuyết rơi mãi không thôi.
Nhưng hắn cảm thấy ngoài nơi này ra, hắn cũng chẳng còn biết đi đâu nữa.
Mấy trăm bậc thang đá, trước kia ở trong cung hắn thường xuyên bị phạt quỳ, nên giờ chân cẳng không còn được linh hoạt, đi lâu sẽ đau nhức.
Nhưng gió tuyết cứ thổi mãi, thổi đến mức toàn thân hắn tê dại, chẳng còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Hắn cứ thế loạng choạng một mình bước lên lầu.
Trên cao, gió tuyết càng thêm lạnh lẽo.
Hắn lúc này mới chậm chạp nhận ra cái lạnh đang thấm dần vào da thịt.
Giữa khung cảnh tuyết trắng xóa bao phủ, hắn lại lấy ra một viên kẹo mạch nha, không ngậm trong miệng mà cứ thế nhai trơ ra.
Hắn cũng không quên bẻ một miếng nhỏ đưa cho con chó.
Một người một chó cứ thế co ro trong một góc lầu, đáng thương nhìn ra màn tuyết trắng xóa đang bao phủ khắp nơi.
Khi ta tìm đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, vừa đau lòng vừa thấy buồn cười.
Trên đường đi tìm hắn, ta đã tích tụ đầy một bụng giận dữ.
Nhưng khi nhìn thấy hắn rồi, ta lại chẳng thể nào nổi giận được nữa.
Hắn vốn hay khóc, ta không thể lại chọc cho hắn khóc.
Ta đang định tiến lên kéo Bùi Vân Xuyên về, thì hắn cũng nhìn thấy ta.
Hắn giờ đây tính khí rất lớn, không chỉ bỏ nhà ra đi, mà khi nhìn thấy ta, hắn còn đột nhiên đứng phắt dậy, chỉ tay vào ta run rẩy nói: "Ngươi đừng tới đây!"
Nói xong, không đợi ta kịp phản ứng, hắn đặt con ch.ó đen xuống, xoay người trèo lên ngồi trên lan can của Trích Tinh Lâu.
Nửa người hắn lập tức lơ lửng giữa không trung.
Nếu ngã xuống, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
“Bùi Vân Xuyên, ngươi làm gì vậy!" Ta sốt ruột, liền lớn tiếng quát.
Hắn quay đầu nhìn ta, mắt đã đỏ hoe, giọng nói cũng vì sợ hãi mà run rẩy: "Ta đáp ứng ngươi, hôn sự này ta sẽ thành, nhưng ngươi cũng phải đáp ứng ta một chuyện. Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay ta sẽ nhảy xuống từ đây."
Đây không phải chuyện đùa được.
Ta không tiến lên nữa, chỉ đứng tại chỗ, cố gắng dịu giọng hỏi: "Đáp ứng chuyện gì?"