Nhu Phúc Đế Cơ

Quyển 7 - Chương 9: Hưu phu



Ngang qua mai đường, trông thấy hoa mai đỏ thắm nở đầy sân, nộ khí lại ào ạt bốc lên. Cao Thế Vinh quay về phòng rút bội kiếm ra, xoay người không ngừng vung kiếm, cành cây gãy vụn, hoa lá tơi bời, rơi rụng đầy đất.

Mai đỏ chớm nở ngày hôm ấy thoáng chốc đã lụi tàn, cành lá run rẩy trút xuống như mưa, lướt qua sườn mặt y, đôi khi sắc nhọn khiến y cảm thấy đau.

Không còn một đóa hoa đỏ nào nữa, nhìn cành lá tơi tả dưới đất, y vẫn cảm thấy trong khoảng sân này vẫn còn một sắc đỏ nào đó, khiến y liên tưởng tới rất nhiều chuyện có liên quan tới màu đỏ: đóa hoa anh túc dưới áng mây chiều, vạt váy quét đất phía sau lớp rèm châu, bộ địch y mà nàng mặc trong ngày tân hôn ấy, nụ cười say đắm lòng người của nàng khi hoa mai nở... Cuối cùng là những vết thương chằng chịt trên cơ thể Hỉ Nhi.

Trước đây y chưa từng cho rằng vẻ đẹp diễm lệ của nàng lại liên quan tới màu đỏ.

Y vẫn tiếp tục phẫn nộ vung kiếm, cho tới khi những cây mai đã trơ trọi gốc, cho tới khi sức cùng lực kiệt mới quăng kiếm xuống đất, dựa vào lan can khẽ khàng thở dốc.

"Thu dọn những cành cây này sạch sẽ đi." Y nghe thấy có giọng nói vang lên, cảm giác thanh lạnh. Quay sang nhìn, là Nhu Phúc đang sai bảo những gia nô xung quanh.

Không biết nàng đã đứng đó bao lâu, thấy y trông thấy mình bèn khẽ hếch mặt: "Đem Hỉ Nhi chôn trong vườn này." Nàng đang ra lệnh cho gia nô, thế nhưng ánh mắt lại đậu trên khuôn mặt y.

Y sầm mặt cất bước rời đi. Động tác nhanh khiến không khí cũng lưu chuyển, khi đi lướt qua nàng khiến mấy lọn tóc con của nàng bay nhẹ lên, một nụ cười khẽ gợn bên môi.

Đêm đến, Cao Thế Vinh gọi thị nữ đã hầu hạ y bấy lâu nay là Thái Tinh tới thị tẩm. Y từ lâu đã biết nàng ta ái mộ mình, thế nhưng khi thành hôn với Nhu Phúc đã hạ quyết tâm cả đời không nạp thiếp, cũng không muốn nàng ta không danh không phận đi theo mình, bởi thế vẫn chưa từng chạm vào nàng ta. Mà hôm nay lửa giận ngút trời, y liền vứt bất chấp tất cả, sau khi Thái Tinh hầu hạ y tắm rửa liền giữ nàng ta ở lại trong phòng.

Không quá liên quan tới dục vọng, chỉ vì muốn tìm cách phát tiết nộ khí.

Ngày hôm sau từ bên ngoài trở về, y trước tiên về phòng tìm Thái Tinh.

Không thấy nàng ta đâu.

Chạy tới mai đường, quả nhiên phát hiện ra đất trong sân đã có dấu vết bị đào xới.

Đứng lặng hồi lâu, y phẫn nộ đi ra cửa, kiệu cũng không ngồi, tung mình lên lưng ngựa, quay ngược về phía hoàng cung.

Gặp được Triệu Cấu, y không quỳ xuống, không thỉnh an, thẳng thừng nói ra yêu cầu của mình: "Thân xuất thân thấp kém, tính tình ngu độn, hành sự lỗ mãng, không xứng kết đôi cùng Phúc Quốc trưởng công chúa. Xin bệ hạ khai ơn, tước đi chức quan Phò mã đô úy của thần, tìm cho công chúa một mối duyên lành khác."



Triệu Cấu kinh ngạc vô cùng. Lại trông thấy Cao Thế Vinh toàn thân bụi bặm, khuôn mặt đỏ rực, đôi mày cau chặt, cử chỉ hành động quên sạch lễ tiết, rõ ràng là chạy tới đây trong cơn tức giận. Thoáng ngẫm nghĩ, thầm biết ắt hẳn y đã bị Nhu Phúc chọc giận, bèn cười nhạt khuyên nhủ: "Phò mã đô úy đâu phải một chức quan thông thường, sao có thể nói tước là tước? Muội muội trẫm tính khí hơi nóng nảy, đôi khi sẽ bày trò tác quái, thế nhưng đâu tới mức phải hưu*? Muội ấy đã khiến phò mã chịu ấm ức gì, phò mã cứ nói hết ra với trẫm, đợi lát nữa trẫm sẽ trách phạt nàng."

(* Hưu thê, hưu phu: Bỏ vợ, bỏ chồng. Cách nói thời cổ đại.)

Lửa giận cháy bừng bừng trong mắt, Cao Thế Vinh nhìn thẳng vào Triệu Cấu, gắng nhẫn nhịn hồi lâu mới bật cười: "Thần nào dám hưu công chúa, nay chỉ xin bệ hạ thay công chúa hưu thần."

Triệu Cấu cau mày đáp: "Đây là lời gì vậy! Rốt cuộc muội ấy đã làm sai việc gì, khiến khanh bức xúc tới vậy?"

Cao Thế Vinh đáp: "Công chúa không sai, là thần sai, khiến hai thị nữ vô tội trong phủ bị liên lụy, oan ức bỏ mạng. Để tránh tiếp tục họa hại những người khác, thần xin bệ hạ hãy cho thần được rời khỏi công chúa."

Triệu Cấu lại tỉ mỉ hỏi rõ nguồn căn, song Cao Thế Vinh quật cường lắc đầu không chịu nói. Bởi thế Triệu Cấu liền lập tức hạ lệnh, triệu Phúc Quốc trưởng công chúa vào cung.

Nhu Phúc tới nơi, Triệu Cấu bèn bảo nàng tới cung của Anh Phất, sau đó chính mình cũng đi qua đó, cùng Anh Phất gặng hỏi hồi lâu, Nhu Phúc mới đáp: "Muội đã giết hai thị thiếp của hắn."

Triệu Cấu tức thì hiểu ra, nói với nàng: "Nếu muội đã không thích hắn, thì để hắn nạp vài người thiếp có làm sao?"

Nhu Phúc quay sang nhìn y: "Sao huynh biết là muội không thích hắn?"

Nụ cười trên khóe môi Triệu Cấu tắt lịm, lắc đầu đáp: "Chúng ta không cãi nhau về vấn đề này."

Anh Phất dịu giọng khuyên: "Công chúa, kì thực nam nhân năm thê bảy thiếp có là gì, nếu công chúa quả thực nhìn không vừa mắt thì đuổi hai thị thiếp đó ra khỏi phủ là được rồi, hoặc ban cho ai đó. Bọn họ cũng không phạm phải lỗi sai lớn nào, cho dù giết chết bọn họ, khiến phò mã đau lòng, thì tình cảm giữa vợ chồng cũng rạn nứt."

"Phải sai thế nào mới gọi là lỗi sai lớn?" Nhu Phúc lạnh lùng nói: "Ta đối xử với bọn họ không thể nói là không tốt, thế nhưng bọn họ lại quen thói cướp nam nhân của ta."

Lời này khiến Anh Phất lúng túng vô cùng, không nén được quay sang liếc Triệu Cấu, chẳng ngờ trông thấy Triệu Cấu cũng đang chuyển mắt nhìn mình, bốn mắt chạm nhau, lại vội vã quay đi.

Triệu Cấu bảo Anh Phất lựa lời khuyên nhủ Nhu Phúc, lại mệnh hai thị nữ đi cùng nàng theo mình vào thiên điện, sau đó hỏi bọn họ: "Trẫm thấy Cao Phò mã trước nay ôn hòa nhã nhặn, cũng không phải phường chơi bời háo sắc, vì sao nay lại đột nhiên thay đổi, liên tiếp nạp hai thị thiếp?"

Hai thị nữ đều cúi đầu thật sâu, đùn đẩy nhau nói không biết.

Triệu Cấu lại hỏi: "Có phải công chúa đã ngang ngược vô lý, khiến phò mã phiền chán chăng?"



Một thị nữ cẩn thận ngẫm nghĩ hồi lâu mới đáp: "Phò mã vẫn luôn yêu thương công chúa, công chúa ngày thường không thân thiện với ngài ngài cũng không để bụng. Là do công chúa không thích phò mã, từ khi hạ giáng tới nay, hai người vẫn luôn chia phòng ngủ..."

"Cái gì?" Triệu Cấu không chớp mắt nhìn nàng ta: "Ban nãy ngươi vừa nói cái gì?"

Thị nữ đó lặp lại lần nữa: "Từ khi công chúa hạ giáng tới nay, vẫn luôn cùng phò mã chia phòng ngủ."

Một ý cười nở rộ trong tim, song sắc mặt vẫn trấn tĩnh như thường. Triệu Cấu gật đầu nói: "Trẫm hiểu rồi, các ngươi quay về đi."

Quay trở về điện nơi có Cao Thế Vinh, Triệu Cấu nói với y: "Trẫm đã biết sự tình rồi. Việc này quả thực là Viện Viện không đúng, trẫm sẽ bắt nàng hối cải lỗi lầm, về sau sẽ không cho phép nàng mắc lại lỗi sai tương tự nữa, nếu không, trẫm nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc. Nếu các ngươi chịu thông cảm cho nhau một chút thì làm gì có chuyện bất hòa cãi vã? Về sau bất luận là chủ đề hưu thê hay hưu phu cũng không được phép nhắc tới nữa."

Cao Thế Vinh lắc đầu, chắp tay toan giải thích tiếp: "Bệ hạ..."

Triệu Cấu sầm mặt: "Một người đàn ông, nếu đã có can đảm nói với trẫm thứ mà hắn ta muốn, thì cũng phải có được dũng khí tương đương gánh chịu tất thảy hậu quả."

Cao Thế Vinh thoáng ngây ra, cuối cùng cũng bỏ cuộc, cười lạnh: "Lời của bệ hạ thần đã ghi nhớ rồi."

Sắc mặt Triệu Cấu hòa hoãn trở lại, lại ôn hòa khuyên bảo: "Phò mã nạp thiếp không có gì là sai, công chúa giết nhầm thị thiếp của ngươi, vậy để trẫm đền cho ngươi là được, không nên vì một hai nữ nhân mà bất hòa với công chúa." Sau đó liền đảo mắt nhìn hai thị nữ thân cận, gọi tên người có nhan sắc nổi trội hơn: "Ngưng Quang, ngươi theo Cao Phò mã quay về, về sau nhất định phải tận tâm hầu hạ phò mã."

Thị nữ tên Ngưng Quang nghe vậy kinh hãi, lập tức bước ra quỳ sụp xuống rơi lệ đáp: "Quan gia, nô tỳ nhập cung đã lâu, nếu giờ xuất cung quả thực không nỡ. Huống chi nô tỳ dốt nát vụng về, chỉ e sẽ phụ tấm lòng ưu ái của quan gia, không hầu hạ phò mã tốt được. Xin quan gia hãy ân chuẩn cho nô tỳ được ở lại cung!"

Cao Thế Vinh thấy nàng ta rõ ràng là không muốn vào phủ phò mã làm thiếp, bản thân cũng không có ý này, bởi thế cũng lên tiếng từ chối. Thế nhưng Triệu Cấu lại phất tay, nói: "Những lời trẫm nói ra không thể thu lại." Rồi mệnh Ngưng Quang quay về phòng thu dọn đồ đạc theo phò mã xuất cung.

Ngưng Quang biết ý Triệu Cấu đã quyết, việc này không cách nào vãn hồi, đành bất đắc dĩ đứng lên, vừa gạt lệ vừa chậm rãi bước ra khỏi điện.

Lời người dịch:

Là một người theo đạo Phật đã nhiều năm, cá nhân mình không ủng hộ việc đánh chết hai tỳ nữ của Nhu Phúc cho lắm TvT Dù đúng là Hỉ Nhi có sai, thế nhưng lỗi lầm cũng chưa nghiêm trọng đến mức phải tước đoạt tính mạng của nàng. Đó là quan điểm của mình =)) Tuy nhiên, chúng ta cũng hãy thông cảm cho Nhu Phúc. Vì sao nàng lại từ một công chúa ngây thơ lãng mạn, dịu dàng lương thiện biến thành Nhu Phúc thông minh lạnh lùng, cõi lòng trĩu nặng của ngày hôm này... Những uẩn khúc trong đó, sẽ từ từ được hé lộ. Sự phản bội đã để lại ám ảnh sâu sắc trong lòng nàng, khiến nàng quyết định đưa ra hình phạt khốc liệt nhất.

Ở đây tác giả có chú thích thêm. Khúc này được chị viết dựa trên một chi tiết có thật. Sau khi vụ án đế cơ thật đế cơ giả bại lộ, Triệu Cấu lệnh người khám xét phủ đệ bên ngoài thành Lâm An của nàng, phát hiện ra có mấy bộ hài cốt tỳ thiếp chôn trong hậu uyển, đều là người do nàng hạ lệnh giết chết. Nàng hạ giá lấy Cao Thế Vinh nhiều năm vẫn không có con, trong quá trình Nhu Phúc bị thẩm vấn, Cao Thế Vinh cũng không nói giúp nàng. Sau khi Nhu Phúc bị xử chết, Cao Thế Vinh vì "không biết chuyện" nên không bị liên lụy, chỉ bị tước đi chức quan. Có thể thấy giữa hai người không hề có tình cảm sâu đậm, thậm chí là một đôi oan gia là đằng khác. Tóm lại, đây chỉ là một tiểu thuyết phóng tác dựa trên lịch sử, ít nhiều gì vẫn có hư cấu. Chúng ta không cần quá nghiêm túc với từng chi tiết =))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv