"Huynh từng nói, có một hôm, muội ngồi chơi xích đu giữa màn mưa hoa Cấn Nhạc," nàng nói: "Thế nhưng, sau đó đã xảy ra chuyện gì, huynh lại không chịu nói cho muội."
"Muội biết rõ còn hỏi." Triệu Cấu nhắm mắt lại giữ nhẹ lấy tay nàng.
Nàng lại cười: "Muội muốn huynh đích thân nói cho muội đấy."
"Được, ta nói cho muội." Y phủ người xuống, lần nữa đặt một nụ hôn lên môi nàng. Nàng chậm rãi đáp lại, từng chút từng chút, giống như nụ hôn đầu hôm ấy.
Thật lâu sau, cuối cùng y cũng buông nàng ra. Sóng mắt nàng lấp lánh lưu chuyển trong sắc đêm: "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Nàng xém chút nữa đã khiến y vô tình phạm phải một sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Triệu Cấu lần nữa ý thức được hành vi hiện giờ của mình đang hoang đường tới mức nào, lập tức dịch người về một bên, kéo dãn khoảng cách với nàng: "Không có sau đó. Ngày hôm ấy, cuối cùng không xảy ra chuyện gì hết."
"Vậy thì," Nhu Phúc xích lại gần, ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt y: "Nếu có thể làm lại, huynh vẫn sẽ lựa chọn buông tay chứ?"
Bóng tối không gọt đi được sự sắc bén không cần che giấu của nàng, câu hỏi kia vẫn bức người hệt như ánh mắt nàng. Triệu Cấu thoáng ngây dại, nói: "Ta không thể làm chuyện trái với luân thường."
Nàng mỉm cười: "Nếu đất trời này chỉ có huynh và muội, thì còn có luân thường nữa hay chăng?"