Như Mài Như Dũa

Chương 55



Tuy căn nhà tại Hải Nam cất nóc chưa bao lâu, nhưng tất cả người thân đều ở đây, bầu không khí quen thuộc thi thoảng vẫn khiến Trần Trác thảng thốt như mình còn đang học phổ thông. Khi đó Trần Khải Sinh và Tần Nghệ vẫn là bố mẹ “qua điện thoại”, sức khỏe của ông nội tốt hơn bây giờ, chỉ có bà nội là không thay đổi gì mấy.

Trần Trác đang nghĩ về những quyển sách mà Trần Khải Sinh nhắc tới. Cậu còn nhớ như in nỗi lo lắng vào lần đầu xem sách để xác định xu hướng tính dục của mình, và cả những đêm chiêm bao ly kỳ và mỹ miều ấy, thật nóng bỏng và đẹp đẽ làm sao. Mọi thứ khi đó đều mơ hồ và hỗn độn, sự thông hiểu của cậu với xu hướng tính dục cần phải có sự trợ giúp của sách vở và lý luận. Trần Trác hồi tưởng mới phát hiện ra một điều, Tống Lãng Huy vẫn luôn giúp cậu xác định bản thân, từ khi cậu bắt đầu có nhận thức mơ hồ về xu hướng tính dục và tình yêu thì Tống Lãng Huy chính là đối tượng cậu nhận thức ấy.

Mấy năm trước khi cậu mất ngủ nhiều khi sẽ day trở về nhân quả trong mối quan hệ này, rốt cuộc là vì xu hướng tính dục khác thường cho nên cậu mới để mắt tới Tống Lãng Huy, hay là vì Tống Lãng Huy nên cậu mới có xu hướng tính dục khác thường?

Cậu không trả lời được. Mười bảy tuổi bắt đầu yêu, hai mươi tuổi chia tay, quay qua quay lại tới tuổi hai bảy giành được cả ngôi vị ảnh đế, thế mà kinh nghiệm tình cảm của cậu chỉ xoay quanh duy nhất một mình Tống Lãng Huy. “Tống Lãng Huy” và “đồng tính” không phải trứng và gà, mà là hai mặt đồng xu.

Trần Trác muốn gặp Tống Lãng Huy, hồi trước hẹn hò rất ít khi cậu có xúc động mãnh liệt đến như vậy.

Tống Lãng Huy thường gửi ảnh tuyết miền bắc cho cậu trên WeChat. Mỗi khi gọi video cậu có thể nhìn rõ từng làn khói Tống Lãng Huy phà ra, lát sau anh lại quay ngược camera rê lên những bông tuyết đọng ở cửa sổ. Ở chỗ Trần Trác vẫn là mùa mặc áo tay ngắn, bà cậu mua rất nhiều rau câu dừa trữ trong tủ lạnh.

Trần Trác bảo:

– Em muốn tới tìm anh.

Xưa nay người nói những câu đường mật luôn là Tống Lãng Huy, nhưng hai từ “tìm anh” của Trần Trác làm Tống Lãng Huy khoái vô cùng. Camera xoay lại gương mặt đỏ ửng lên vì lạnh của anh, anh không hỏi nguyên do, chỉ cười nói:

– Được thôi, anh sẽ tới sân bay đón em.

Trần Trác mượn cơn kích động này tự đặt vé máy bay một mình tới trấn phim trường, đắn đo một hồi lại gọi cho Giả An An bảo cô liên hệ với báo chí thả tin cậu đang cân nhắc nhận phim mới. Truyền thông và người hâm mộ đều rất nhạy cảm, thấy thông tin chuyến bay của cậu là lại nhớ tới kế hoạch quay phim của cậu không có địa điểm phim trường đó, kiểu gì cũng sẽ đoán mò lung tung. Trần Trác không sợ chuyện của mình với Tống Lãng Huy bị phanh phui, nhưng cũng biết đây chưa phải thời cơ tốt. Cậu hy vọng mỗi một bước đi của hai đứa đều phải chắc chắn, vững vàng, suy tính kĩ càng cho tương lai lâu dài.

Nghe giọng Giả An An trong điện thoại hơi xoắn lên, tuy cô biết lần xuất hành này là Trần Trác đi gặp ai, gặm đường xong rồi thì vẫn phải nghĩ tới công việc:

– Sếp à, công ty cứ hối anh nhận phim mới hoài, giờ anh bay nhảy tứ phương như vậy thì có thể nào nhính thời gian ra chọn kịch bản được không? Anh Khâu gọi cho em nhiều cuộc lắm rồi đấy, bên giám sát dư luận cũng bảo gần đây bình luận trên mạng không như trước nữa, bọn họ không liên lạc với anh còn em sắp bít lỗ tai rồi đây này.

Lúc trước Khâu Khải đối xử tốt với cậu, tôn trọng ý kiến của cậu, sau này cậu giành được giải ảnh đế, có được quyền tự chủ, về mặt này Trần Trác rất thuận lợi, gần như cậu chưa từng bị công ty ép nhận những bộ phim cậu không thích. Cũng vì có quyền tự đưa ra ý kiến, sau khi Trần Trác đoạt giải trong một năm hơn cậu chỉ quay có đúng một bộ mà vừa đóng máy cách đây không lâu. Đến cả người hâm mộ còn thấy cậu hời hợt, thế mà báo chí cứ thích viết có bao nhiêu phim mới và đạo diễn tên tuổi có ý định hợp tác với ảnh đế trẻ tuổi nhưng cuối cùng không bàn bạc thành công. Giữa đống vàng thau lẫn lộn, tuy cũng có cái là để gạt fan nhưng người hâm mộ của cậu thật sự cho rằng Trần Trác đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội tốt.

Trần Trác đoạt giải nam diễn viên xuất sắc có cả nhân tố tình cờ nữa, bất kì một người nào đoạt giải đều có yếu tố tình cờ. Cậu còn trẻ tuổi, khác với những nam minh tinh trung niên từng đoạt giải trước đó, nhiều người cho rằng chẳng qua là nhờ may mắn chứ thực chất thì thực lực không xứng. Sau khi đoạt giải suốt một thời gian dài cậu không có tác phẩm mới nào ra mắt, mà tân ảnh đế năm nay nhân lúc còn hot đã tham gia một show truyền hình thực tế và ký hợp đồng đóng phim mới của đạo diễn lừng lẫy Tô Lịch. Đem hai ảnh đế ra so sánh thì Trần Trác thật sự cho người ta cảm giác như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, vì thế mà “ảnh đế” cũng trở thành một từ chế giễu mà những người qua đường không ưa cậu hay dùng.

Lòng nhiệt thành của Trần Trác đối với nghiệp diễn quả thật không bằng nhiều người trong giới, cậu nói với Khâu Khải muốn rút lui cũng chẳng phải nói chơi đâu, nhưng cậu không hề đối xử tùy hứng với sự nghiệp của bản thân, chỉ còn ở trong ngành này thì không thể qua loa rồi. Huống hồ tới ngày hôm nay cũng có ngần ấy người yêu thích cậu, bất kể thế nào thì cũng không nên phụ lòng họ.

Cậu hứa với Giả An An nhất định sẽ chọn xong kịch bản trước tết, tiện thể đồng ý tham gia mấy đêm tiệc và lễ trao giải tháng 12. Cậu đùa với Giả An An trong điện thoại:

– Em mà còn gửi cho anh mấy bộ về tình yêu nhăng nhít như lúc trước thì anh không nhận nữa đâu đấy.

Cậu bảo thế không phải là vì xem thường những bộ đó, mà là cậu biết tuổi tác và lối diễn xuất của mình không còn hợp để đóng sinh viên đại học trong thời kỳ yêu đương được nữa.

Cúp điện thoại xong cậu nhớ tới lúc cùng Tống Lãng Huy xem kịch bản ở trên núi, Tống Lãng Huy đọc lên những lời thoại sến sẩm, đúng là làm gì cùng người mình yêu cũng vui vẻ hạnh phúc cả, bảo sao những bộ phim giải trí lúc nào cũng ăn khách.

Trước đó Trần Trác chỉ nói với Tống Lãng Huy thời gian mình đến nơi, Tống Lãng Huy tra thông tin chuyến bay trên điện thoại mới đoán ra cậu bay từ phía nam tới. Bọn họ không thể như những cặp tình nhân bình thường khác, không thể có chuyện một người ôm bó hoa đứng ở ga đến đợi người còn lại, sau đó trao một cái ôm ấm nồng khi gặp được nhau.

Tống Lãng Huy đợi Trần Trác ở hầm giữ xe, bịt kín bằng khẩu trang và mũ, cũng may trời lạnh nên không ai lấy làm quái lạ. Anh suy nghĩ mãi về Hải Nam mới hiểu ra mấy ngày trước Trần Trác đã làm gì.

Tống Lãng Huy nhớ có lần Trần Trác từng kể cứ tới mùa thu là cả gia đình cậu đến Hải Nam ở nửa năm, rồi có một buổi tối nọ tự dưng hỏi anh chuyện come out ngày xưa sau đó không nói gì tiếp nữa. Sau khi móc nối các chuyện lại với nhau, nguyên nhân Trần Trác đến Hải Nam đã hai năm rõ mười. Tuy trong vô thức Tống Lãng Huy cảm thấy chuyện này đáng lẽ nên là hai người cùng nhau đối mặt, nhưng sau đó anh lại nghĩ khác, anh tin rằng quyết  định này đã được đưa ra dưới sự cân nhắc đầy lý trí và chín chắn của Trần Trác.

Trần Trác cũng kè kè khẩu trang và mũ, đi tìm biển số xe trong tầng hầm. Khi cậu đi tới một chiếc Land Rover thì cửa phụ lái được mở ra từ bên trong.

Tống Lãng Huy lái xe, Trần Trác ngồi ghế phụ lái cũng không phải ở tư thế thích hợp để ôm nhau. Tống Lãng Huy vừa quay xong là chạy ngay tới sân bay nên không kịp mua hoa. Anh không vội khởi động xe, tay phải nắm tay trái Trần Trác, lẳng lặng không nói gì, chỉ tăng nhiệt độ điều hòa.

Trần Trác ngả lưng ra ghế, cảm nhận được sự an ủi và tin cậy giữa không gian yên tĩnh và ấm áp này, đây là thứ mà Tống Lãng Huy tuổi đôi mươi đã không thể cho cậu. Thời gian và sự chia ly đều rất tàn khốc, nhưng cũng nhờ sự tồn tại tàn khốc này mà bọn họ mới thật sự trưởng thành.

Tống Lãng Huy vẫn chưa chịu buông tay Trần Trác ra, nhẹ giọng hỏi:

– Cô chú biết cả rồi à?

Trần Trác không định giấu anh, gật đầu:

– Suôn sẻ hơn em tưởng, nhưng suôn sẻ quá trái lại càng làm em bất an.

Hiện giờ Trần Trác rất sẵn lòng giãi bày tâm sự của mình cho anh nghe hơn trước, dù là chuyện yếu đuối hay tiêu cực đi nữa.

Tống Lãng Huy không nói gì, bản thân anh từng trải qua rồi, dù bây giờ Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ thật lòng vui cho hai người, nhưng anh cũng còn nhớ chướng ngại trong bữa cơm hôm đó và bầu không khí dị thường mùa têt, huống hồ dù đến hôm nay Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ cũng chưa biết anh đã nói chuyện này với bà nội của anh đang sống ở Úc.

Đương nhiên Tống Lãng Huy không còn ngây thơ như xưa, năm mười bảy tuổi bảo yêu là yêu luôn, chẳng lo lắng hay cân nhắc điều chi. Sau khi chia tay với Trần Trác anh mới biết thật ra con đường này rất gập ghềnh. Hồi phổ thông trong giới còn có đạo diễn quay phim đồng tính, tuy không thể công chiếu trong nước nhưng cũng chưa phải bị cấm hoàn toàn, nhưng bây giờ thì không còn tung tích kể cả một mép một góc. Anh cũng đang theo dõi cộng đồng này, biết được đủ các vấn đề về sinh lý, tâm lý sẽ xảy ra và mức độ chấp nhận của xã hội, và giờ anh cũng biết thêm một điều, Trần Trác và anh đều đang cố gắng.

Tống Lãng Huy ghé sang hôn Trần Trác, giữa người yêu với nhau còn gì dễ biểu đạt tình ý hơn là một nụ hôn nữa? Những tâm tư mà ngôn ngữ không thể miêu tả được đều được đúc kết trong cái hôn này. Trần Trác cũng nhẹ nhàng đáp lại chiếc môi hôn mang tính chất ủi an, ngoại trừ an ủi thì còn có cả nỗi lo lắng và buồn phiền chung. Tống Lãng Huy nghi Trần Trác chịu ảnh hưởng của non nước miền Nam mất rồi, môi âm ẩm mịn màng thế này làm anh chả dám ngấu nghiến đâu.

Hôn có thể minh chứng khoảnh khắc này hai người họ đang ở bên nhau. Môi lưỡi quấn quyện, khó khăn cực khổ gì cũng không phải sợ.

Trần Trác ở trong căn biệt thự gần trấn phim trường của Tống Lãng Huy. ở đó vắng vẻ yên tĩnh, là một địa điểm lý tưởng.

Lời Trần Trác nói với Giả An An không phải nói suông, lần này cậu đọc kịch bản cực kỳ nghiêm túc. Hai bộ lần này, một vai là đế vương trong phim cổ trang, phải diễn từ lúc đoạt vị đến tuổi trung niên; vai còn lại một người bình thường, phim kể về một công nhân nhà máy luyện thép ở thành phố hạng ba sau khi bị đuổi việc.

Trong mấy ngày cậu đọc kịch bản, công ty họp qua điện thoại với cậu mấy lần, cậu cũng bước đầu tiếp xúc với đạo diễn của hai bộ phim. Tuy bây giờ Khâu Khải đã mặt nặng mày nhẹ với cậu rồi nhưng chuyện gì cần trao đổi thì vẫn trao đổi:

– Bộ đầu tiên nhắm tới giải thưởng lớn, hơn nữa chắc chắn là phim xoay quanh nam chính, bộ thứ hai là phim văn nghệ kén người xem, nam chính chỉ là sợi dây móc nối các câu chuyện với nhau, cốt lõi không phải nói về người đó, đương nhiên nếu đóng tốt thì sẽ nhận được đánh giá tích cực trong giới.

Trong lòng Trần Trác hơi nghiêng về một bên, trước khi ngủ cậu vẫn muốn hỏi Tống Lãng Huy, nếu là anh thì anh sẽ chọn bộ nào. Tống Lãng Huy không hài lòng khi thấy cậu đem chuyện công việc lên giường, nơi mà đáng lẽ nên được chứng kiến những chuyện vui thú khác. Môi anh lần hồi bên cổ cậu, bàn tay cũng rờ rẫm lung tung. Tay anh mò từ trước ra sau, hơi thở của Trần Trác cũng mỗi lúc một nặng hơn.

Hoàng đế và người bình thường đều bị quẳng đi hết trơn hết trọi. Bây giờ trong mắt cậu, trong cơ thể cậu chỉ chứa được mỗi mình Tống Lãng Huy mà thôi.

Trên giường Tống Lãng Huy không trả lời, sáng hôm sau khi nướng bánh mì tự dưng lại ngâm nga hát mãi một câu:

– Anh và em đều là phàm phu tục tử. (*)

(*) Ca khúc “Phàm nhân ca” (Bài hát về người phàm) của Lý Tông Thịnh

Khi Trần Trác đưa ra quyết định, Giả An An có thất vọng tẹo teo. Hồi đi học cô mê Trần Trác là bởi một ánh mắt kinh diễm trong một bộ cổ trang nào đó Trần Trác đóng. Cả hai lựa chọn này đều ổn, chỉ cần Trần Trác sẵn lòng chọn thì công ty không ý kiến gì, Khâu Khải và những đồng nghiệp khác đều offline, Giả An An vẫn chưa chịu từ bỏ bèn hỏi:

– Sếp ơi, đóng hoàng đế không được ạ, ngoài đời không được làm hoàng đế đâu.

Trần Trác phì cười:

– Em cứ xem như do anh không muốn cạo trọc đầu đi.

Nói xong cậu lại nóng mặt. Tối qua ở trên giường Tống Lãng Huy cũng có trả lời cậu, khi Trần Trác thất thần vì lên cao trào, Tống Lãng Huy có dùng một tay ve vuốt phần tóc sau đầu cậu rồi tự dưng bảo:

– Thành hòa thượng rồi mà làm chuyện này thì không hay đâu.

Sau khi nhận phim xong, cậu nhận được một cuộc gọi từ một người không ngờ tới. Lần cuối Hứa Minh Kiến nói chuyện với cậu là tại một lễ trao giải nào đó. Khi ấy bộ phim tình cảm anh viết có ăn khách đến mấy thì anh vẫn thấy thất vọng, và trước lần cuối đó nữa là lúc anh chửi Trần Trác “đồ tồi”. Dường như anh hoàn toàn không để tâm đến những mất mát và khoảng trống thời gian qua, cậu vừa bắt máy là anh bảo luôn:

– Anh nói với lão Tôn là nhất định phải tìm em đóng, nếu không thì anh sẽ cóc cho ổng chuyển thể cuốn này đâu.

Trần Trác không biết Hứa Minh Kiến đã hoàn toàn từ biệt phim tình cảm nhăng nhít rồi, anh đã quay về thể loại ít được quan tâm mà anh yêu thích. Hứa Minh Kiến hỏi cậu:

– Anh nghe nói có một vai hoàng đế tìm đến em mà, còn được hợp tác cùng nữ diễn viên đang nổi nhất hiện giờ nữa, sao bộ của tụi anh vẫn lọt được vào mắt xanh của em thế?

Trần Trác không thể lấy lí do không muốn cạo đầu ra nữa, cậu đáp:

– Chưa ai từng nhìn thấy hoàng đế ngoài đời thật cả, anh có diễn thế nào thì khán giả cũng cho là đúng, dù sao thì mọi người cũng chỉ dựa vào tưởng tượng. Nhưng có rất nhiều người đều là lao động phổ thông, thật ra để vào vai một người bình thường mà khán giả ai cũng quen thuộc mới là khó.

Hứa Minh Kiến văng một tiếng chửi tục, rồi nói:

– Đờ mờ giác ngộ tới mức đó rồi mà còn cần anh viết kịch bản cho em nữa hả!

Trần Trác nghe câu chửi tục đậm chất “Hứa Minh Kiến”, khoảng thời gian ở đoàn kịch như lại quay về trong cõi nhớ. Đám thanh niên không biết trời cao đất dày chỉ làm việc vì nhiệt huyết. Bỗng dưng Trần Trác muốn nói cho Hứa Minh Kiến nghe chuyện mình và Tống Lãng Huy, như khi đó cả thế giới đều không biết nhưng cả đoàn kịch thì đều đi guốc trong bụng. Bỏ qua câu “đồ tồi” và khúc mắc nhiều năm qua, Trần Trác vẫn cảm thấy Hứa Minh Kiến là người có thể cùng cậu chia sẻ phút giây hạnh phúc này:

– Em và Tống Lãng Huy quay lại với nhau rồi.

Đương nhiên Hứa Minh Kiến vẫn chửi câu “Đờ mờ” đó, chưa kể là còn kéo dài hơn nãy. Anh lải nhải một tràng, “đờ mờ” trở thành một dấu hiệu ngắt câu.

Trần Trác cúp điện thoại, đi lục tủ đông. Giữa hai sự lựa chọn là thịt bò và tôm nõn cho bữa tối hôm nay, cậu quyết định chọn tôm.

Lịch trình quay phim của Tống Lãng Huy khá kín, nhưng mà anh muốn nhính thời gian ra để ở bên Trần Trác, y như mấy cậu thanh niên lần đầu hẹn hò vậy. Có hôm kia cảnh quay chiều và đêm chỉ cách nhau vài tiếng, Tống Lãng Huy vẫn nhất quyết lái xe về nhà ăn bữa cơm với Trần Trác.

Trần Trác sợ anh chạy đi chạy về mệt, còn ảnh hướng tới việc nhập vai, bèn khuyên:

– Nếu thời gian eo hẹp thì anh cứ ở lại đoàn đi, em ở đây có chạy đi đâu đâu mà lo, còn chẳng phải mới yêu lần đầu, cần gì phải tranh thủ từng phút từng giây thế.

Tống Lãng Huy không thèm nghe:

– Cứ mặc anh, đối với anh là mối tình đầu.

Nói thế hình như cũng không sai, chỉ là thời gian mối tình đầu này hơi bị lâu.

Hai người đều không thích bị làm phiền nên cũng không gọi người giúp việc, những lúc không có cảnh quay thì đương nhiên là phải phụ trách nấu cơm rồi. Tuy Trần Trác không có nhiều ngón nghề phức tạp như Tống Lãng Huy nhưng vẫn có thể làm được một bữa cơm đơn giản.

Chạo tôm bọc sả trong quán ăn Việt Nam phức tạp quá, trình độ của Trần Trác chỉ đủ làm tôm xào dưa leo thôi. Cậu tính sẵn thời gian Tống Lãng Huy về mới bắc chảo lên làm, tôm làm xong được bày biện vào đĩa đặt lên bàn ăn, Trần Trác vừa đợi vừa nhớ tới lời Hứa Minh Kiến nói trong điện thoại:

“Đờ mờ, hai đứa chia tay được mới lạ đấy. Anh thấu suốt từ đời tám hoánh rồi, một thằng kiêu ngạo vênh váo như Tống Lãng Huy mà ở trước mặt em cứ như thằng cù lần vậy. Ngày xưa có hôm kia cả đoàn kịch ăn ở quán trên lầu, em từ trường tới muộn, đờ mờ, thế mà nó cứ đòi giữ lại một cây chạo tôm cho em, ai ăn nhiều hơn một cây là nó cự, đờ mờ đây không phải cù lần thì là gì, một cây chạo tôm mà cũng lọt mắt nó chắc? Nó cứ nhìn chăm chăm cây chạo tôm đó, nằng nặc đòi chừa lại cho em mới chịu.”

Tống Lãng Huy rất thích cảm giác có Trần Trác đợi mình ở nhà, dù có chìa khóa thì anh vẫn kiên trì ấn chuông cửa. Hứa Minh Kiến mà biết kiểu gì cũng sẽ lại chửi “Đờ mờ”.

Khi chuông cửa vang lên, lúc ấy Trần Trác đang nhìn chằm chặp đĩa tôm mà nghĩ, làm hoàng đế chắc không có cơ hội được trải nghiệm niềm vui ngây ngô ngốc nghếch này đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv