Đồng Khê Khê nói không sai, dù có là chuyện rúng động đất trời đi nữa thì dăm ba bữa sau là tuột khỏi bảng xếp hạng tìm kiếm rồi, ánh mắt của công chúng lúc nào cũng truy đuổi những điều mới mẻ.
Và cho dù không có chuyện mới thì họ cũng sẽ tự sáng tạo ra chuyện mới. Tin tức Phương Dĩ Minh qua đêm ở nhà nữ minh tinh đình đám nào đó dự đoán chuẩn bị bước vào cung điện hôn nhân lần hai đã kịp thời hòa tan cơn sốt “tam giác tình yêu”.
Tuy độ hot của cả Trần Trác và Tống Lãng Huy đều cao, nhưng chuyện này về bản chất chẳng qua cũng chỉ là anh theo dõi tôi tôi theo dõi anh quay qua quay lại giữa những minh tinh độc thân thôi, không vượt qua giới hạn đạo đức, cũng chẳng có video hay hình ảnh gì quá mức cho phép. Ngoại trừ những người hâm mộ vẫn còn muốn làm rõ quan hệ nhập nhằng bên trong thì người qua đường chỉ liếc cái rồi cho qua. Nhưng Phương Dĩ Minh đã không còn là nghệ sĩ nữa, hắn nắm tiền tài trong tay lại còn có tiếng nói, tin tức của những người như thế này mới được quan tâm nhất, hắn chỉ nắm tay một cô minh tinh nào đó thì các báo lá cải đã gán ngay cái mác “giao dịch tình – sắc” rồi viết ra một bản tin đầy diễm tình.
Từ khi Phương Dĩ Minh ly hôn tới nay đã lâu lắm rồi không bị lên mặt báo, lần này tất tần tật mọi chi tiết trong câu chuyện đều bị tung ra. Cô sao nữ kia cởi sạch chỉ còn lại đồ lót, còn Phương Dĩ Minh thì vẫn quần áo chỉnh tề, trong ảnh chỉ chụp được cảnh hắn đi tới sau lưng cô nàng, nhiều hơn thì không tiện công khai.
Quần chúng vừa quan tâm đến nội y của sao nữ vừa xuýt xoa cảm thán ngoại hình Phương Dĩ Minh đúng là bô giai. Hình ảnh mơ hồ bị phóng to từ ống kính tiêu cự dài cũng không làm hỏng được tí ti khí chất gì của hắn, tiếc là đã chuyển sang hậu trường từ lâu, không có quá nhiều tác phẩm.
Buổi tối mà tin tức vừa bị tung ra thì Tống Lãng Huy gọi ngay cho Phương Dĩ Minh để cảm ơn, anh còn nhớ mùng Ba mấy năm trước Tống Cảnh và Chương Nhân Ỷ đã thết đãi người trong giới vì anh, cũng biết nếu như mấy năm qua không có những người chú người bác như Phương Dĩ Minh chiếu cố thì chuyện của anh và Trần Trác không thể nào được giấu kĩ thế được.
Rõ ràng năm xưa mọi cửa ải đều đã được hanh thông để tạo ra một con đường bằng phẳng cho hai đứa, thế mà hai đứa lại chia đôi ngả.
Phương Dĩ Minh ngủ một mình suốt hai ngày liên tiếp, nỗi buồn bực trong lòng đang sầu chưa có chỗ trút thì Tống Lãng Huy đã tự vác xác tới.
Phương Dĩ Minh còn chả thèm đếm xỉa tới tiếng gọi “chú Phương” hơn hớn của anh, vừa mở miệng đã nạt:
– Tống Lãng Lãng ơi là Tống Lãng Lãng, chú mày vẫn còn hai mươi tuổi đầu come out với cha mẹ ngày ba mươi tết à? Theo đuổi người ta mà rầm rầm rộ rộ như thế, mà vốn hình tượng bất hòa của hai đứa bây mấy năm nay đã ăn sâu vào tâm trí dân chúng rồi, nhìn dân mạng đi truy nguyên ngọn nguồn chuyện quá khứ của hai đứa mày vui lắm phải không? Nếu ngày xưa tao không nhận ly rượu của bố mày thì còn khuya tao mới đi diễn cái trò khuấy đục nước này.
Tống Lãng Huy biết bản thân Phương Dĩ Minh không phải người quan tâm đến tin lá cải, hồi hắn mới thành lập Kỳ Lạc trong tay chả có tài nguyên gì, vì để bảo vệ nghệ sĩ dưới trướng mà sẵn sàng hắt tất cả nước bẩn vào người mình, chuyện kết hôn cũng vì thế mà ra. Tống Lãng Huy biết được điểm yếu của Phương Dĩ Minh nên nắn đúng gân:
– Chú Phương à, chuyện lần này em xin lỗi thật mà. Cậu thiếu gia nhà chú không dỗi chú chứ?
Vừa nhắc tới người quan trọng là ngọn lửa bừng bừng của Phương Dĩ Minh chuyển sang thở dài:
– Gọi bậy gọi bạ, tiểu thiếu gia đâu ra? Ẻm giận thì anh mày cũng chấp nhận, anh chỉ lo cho bệnh tim của người ta thôi – Ở đầu bên kia điện thoại Phương Dĩ Minh nguôi khuây rồi nói tiếp – Anh nói thật đấy Lãng Lãng à, chú mày cũng phải thông cảm cho bố mẹ với mấy chú bác khác đi, mấy năm nay họ cũng bị mày hù tổn thọ lắm. Bản thân mày cũng có sung sướng gì đâu.
Tống Lãng Huy biết con người Phương Dĩ Minh bình thường bất cần đời, chứ thật ra là người hiểu chuyện và trọng tình nghĩa, giọng điệu anh cũng hết sức chân thành:
– Em biết rồi. Lần này em thật sự không ngờ mọi người lại phản ứng dữ thế, nhưng em không muốn để mọi người cảm thấy em với em ấy là Du với Lượng nữa đâu. Phương Dĩ Minh, lần này, và cả lần trước và nhiều nhiều lần trước nữa, em rất cảm ơn anh.
Phương Dĩ Minh chỉ lớn hơn Tống Lãng Huy vài tuổi, nhưng cũng có thể nói là quan sát Tống Lãng Huy trưởng thành, tận mắt chứng kiến một người từ lúc thuận buồm xuôi gió trước hai mươi tuổi cho đến khi tự ăn quả đắng chính tay mình trồng sau tuổi đôi mươi. Thỉnh thoảng Phương Dĩ Minh cũng gặp được Trần Trác ở những buổi hội họp công việc, một người lúc nào cũng hững hờ, trông như vô hại, Phương Dĩ Minh quan sát cậu rất lâu mà vẫn không hiểu được tại sao cậu lại có thể đâm Tống Lãng Huy nát bấy như thế.
Dù sao thì báo cũng đã đăng tin rồi, thái độ của Tống Lãng Huy cũng nhún nhường như vậy, cuối cùng Phương Dĩ Minh vẫn mủi lòng, nghĩ một hồi rồi hỏi anh:
– Chú mày đã xác định bao nhiêu năm nay cũng chỉ chọn một người thôi à?
Tống Lãng Huy trả lời:
– Luôn là em ấy.
Phương Dĩ Minh đành phải nhắc nhở:
– Con đường phía trước của hai đứa sẽ chông gai lắm đấy.
– Em biết ạ.
Tống Lãng Huy cúp điện thoại, lên WeChat tìm Trần Trác, suy tới tính lui cũng chỉ gửi một câu dặn dò cậu trời lạnh rồi nhớ mặc thêm áo.
Bộ phim điện ảnh của Tống Lãng Huy quay khá chậm, có hôm cả ngày trời cũng chỉ có một cảnh quay. Anh nhớ tới lời hẹn cuối tháng của Trần Trác, không dám làm phiền cậu trước thời gian đó, nếu hôm nào rỗi rãi quá thì đi sang những phim trường khác thăm chơi. Trấn phim trường nhỏ xíu, anh từng đụng mặt Trang Phi Dư một lần, dòm mặt nó như có điều muốn nói, như muốn tới chào hỏi, còn Tống Lãng Huy thì không có bất kì biểu cảm dư thừa nào, quay ngoắt đầu bỏ đi.
Anh với Trang Phi Dư không làm bạn bè từ lâu lắm rồi. Trang Phi Dư từng hỏi anh có phải không thể tha thứ cho nó hay không, Tống Lãng Huy không cách nào trả lời được. Khi nó hỏi câu này, anh có hàng tấn thời gian không có chuyện gì làm, chỉ ngồi thẫn thờ. Anh nhớ lại rất nhiều chuyện, nhớ tới hồi ba tuổi đã quen biết Trang Phi Dư, nhớ tới thời thiếu niên từng quàng vai bá cổ nhau nghịch phá, nhớ cả những lúc đánh nhau, những lúc cùng đóng phim, Trang Phi Dư còn từng dạy anh uống rượu trắng. Sau đó anh nhớ tới Trần Trác đứng dưới trời tuyết, nhớ xâu chìa khóa và miếng ngọc mà cậu để lại, nhớ tới làn tóc mai bạc trắng của Tống Cảnh.
Đến cuối cùng thì đúng hay sai cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng Tống Lãng Huy thật sự không muốn cho Trang Phi Dư dù là một câu chào.
Tống Lãng Huy buồn chán nhẩm đếm từng phút từng giây đến cuối tháng, lịch quay của Trần Trác thì lại kín mít.
Đạo diễn khen cậu và Đồng Khê Khê làm việc rất chuyên nghiệp, ông cũng có nghe nói tin lá cải lúc trước nhưng lười tìm hiểu thật giả. Ông chỉ cho rằng giữa ba người chắc cũng có dây mơ rễ má tình cảm gì đó, nhưng không ngờ chỉ cần vừa giơ máy quay là Đồng Khê Khê và Trần Trác vẫn làm chuyện mình nên làm, cảm xúc không hề bị ảnh hưởng.
Đồng Khê Khê xuất thân sao nhí, cũng xem như là lõi đời, chẳng lạ gì mấy tin tức vớ vẩn, nhưng lần này lại khá tò mò về hướng đi của câu chuyện. Tống Lãng Huy theo dõi Trần Trác làm tin đồn tình cảm giữa cô và Trần Trác nhạt dần, ngay lúc mọi thứ rối tung rối mù thì Phương Dĩ Minh lại đích thân ra trận hút hết mọi sự chú ý.
Khi nghỉ giữa giờ cô len lén thả tầm mắt mình vào chỗ Trần Trác, Đồng Khê Khê tự nhận mối quan hệ giữa mình với Trần Trác và Tống Lãng Huy khá thân thiết, mấy khi được làm quần chúng “bà tám”. Cô quen Tống Lãng Huy từ nhỏ, cũng biết anh và Trang Phi Dư là bạn thân, nhưng trước khi Trần Trác kể hai người là bạn học cấp ba thì cô lại chưa từng nghe Tống Lãng Huy nói anh quen biết Trần Trác. Làm sao Trần Trác có thể lay động được tên Tống Lãng Huy thần thánh này chuyển dời hướng gió của tin đồn được nhỉ, lại còn kéo được cả Phương Dĩ Minh ngay lúc tình thế hỗn loạn.
Cô tiến lại gần Trần Trác, cậu cảm nhận được ánh mắt của cô nên chủ động hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Đồng Khê Khê vẫn còn đang tìm kiếm ký ức phân mảnh của mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện rất nhỏ rồi “Á” lên một tiếng như vừa tỉnh ngộ, hỏi Trần Trác:
– Cậu là người bạn học cấp ba cực kỳ ghê gớm đó phải không?
Một câu không đầu không đuôi, Trần Trác nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu. Đủ thứ chuyện được xâu chuỗi lại trong đầu Đồng Khê Khê, cô nhớ ra rồi, lúc trước quả thật Tống Lãng Huy chưa từng nhắc Trần Trác bằng cái tên cụ thể, bèn giải thích:
– Hồi Tống Lãng Huy học cấp ba có quay phim chung với mình đúng không, cậu ta đóng vai một nam sinh hoàn hảo, vừa đẹp trai vừa học giỏi lại có tính cách tốt, ngày nào cũng có nữ sinh lớp khác giả vờ đi ngang qua phòng học để ngắm cậu ta. Khi đó đám diễn viên nhí tụi mình thường tụ tập lại với nhau, cười chê biên kịch Mary Sue quá, bảo là ngoài đời thật chưa bao giờ có nam sinh nào như thế. Vậy mà Tống Lãng Huy lại phản bác tụi mình, bảo cậu ta từng quen một người như thế, học vật lý cực kỳ giỏi, sau này sẽ trở thành Nobel thứ hai, không những thế còn đẹp trai đến nỗi có thể vào được giới giải trí, khi đó tụi mình còn cười cậu ta tự chế. Mình nhớ từng có bài báo nói cậu từng đoạt giải học sinh giỏi vật lý, cái người mà Tống Lãng Huy nói có phải là cậu không?
Nhất thời Trần Trác im bặt. Bộ phim mà Tống Lãng Huy và Đồng Khê Khê đóng đã từ đời thuở nào rồi, khi đó cậu vẫn chưa thân thiết với anh, thậm chí lần đầu học nhóm cậu còn bị Tống Lãng Huy cho leo cây cả buổi chiều.
Cậu không hề biết khi đó Tống Lãng Huy lại có lòng tín nhiệm ngây thơ với cậu như vậy, thậm chí giờ nghe còn cảm thấy hoang đường, nhưng Trần Trác tin chắc rằng mỗi một câu một chữ khi đó của Tống Lãng Huy đều xuất phát từ chân tình.
Trần Trác đứng dậy tính đi tẩy trang, cười nói với Đồng Khê Khê:
– Mình còn cách Nobel một trăm tám chục nghìn dặm lận.
Ngày 31, Trần Trác dùng hết nửa ngày nghỉ ngơi để xem điện thoại. Đến cả Giả An An cũng nhận ra được cậu đang sốt ruột, tự giác kiềm chế sự om sòm thường ngày của mình. Sau bữa trưa, micro thu âm của đoàn phim xảy ra vấn đề, cảnh cuối cùng lại bị dời xuống, Giả An An chắc chắn mình đã nghe thấy Trần Trác thở dài trong phòng nghỉ.
Điện thoại của Tống Lãng Huy đến vào lúc chập tối như đã hẹn.
Nghe không ra bất kỳ lo lắng hay ưu phiền nào trong giọng nói anh, anh vẫn thong dong hỏi:
– Sao rồi, nghe theo số trời, bên em đã quay xong chưa?
Trần Trác ngồi trong phòng nghỉ, mặt đối diện với một loạt tấm gương, dường như soi rõ cả tâm sự trong lòng cậu. Cậu nói:
– Trùng hợp thật, cảnh quay của em vừa kết thúc, em tan làm rồi.
Tống Lãng Huy bắt đầu lải nhải là đặt chuyến bay nào, nên mang theo quần áo nào, bỗng nhiên Giả An An đẩy phòng phòng nghỉ hớt hải chạy vào nói với Trần Trác:
– Sếp ơi! Đạo diễn nói mười lăm nữa bắt đầu quay, thợ trang điểm chuẩn bị tới rồi đấy.
Giọng Giả An An oang oang như lệnh vỡ, dù Trần Trác có che micro điện thoại thì chắc người bên kia cũng đã nghe thấy rồi.
Trần Trác nhất thời hoảng loạn, đứng dậy ra dấu tay cho Giả An An, ngữ điệu gấp rút:
– Vậy hẹn gặp anh ngày mai.
Tống Lãng Huy không vạch trần cậu, nhưng giọng nói thì hớn hở phát sợ:
– Hẹn gặp em ngày mai.