Chai Bắc Băng Dương đổi thành ly rượu, nhưng vẫn thấm đẫm cùng một tâm sự.
Trần Trác rút mình ra khỏi hồi ức, nâng ly lên nói thật tự nhiên:
– Sớm muộn gì chiếc cúp cũng sẽ là của anh thôi.
Rượu mơ nồng độ nhẹ nhưng tối nay cậu uống nhiều hơn bình thường. Câu nói này hoàn toàn xuất phát từ đáy lòng, dù bây giờ Tống Lãng Huy với mình là quan hệ gì đi nữa thì niềm tin của cậu dành cho nhiệt huyết và cần cù với nghiệp diễn của anh chưa bao giờ thay đổi.
Tống Lãng Huy chếnh choáng chạm ly với cậu, rượu mơ chua chua ngọt ngọt, anh cười bảo:
– Đương nhiên là anh biết chứ.
Trong mắt anh nửa là đắc ý, nửa là kiêu ngạo, vẫn là Tống Lãng Huy của ngày xưa.
Câu này mà để cánh báo chí nghe được chỉ sợ anh sẽ bị nói là ngông cuồng ngạo mạn, rõ ràng đến bây giờ vẫn chưa lấy được cái giải nào to mà còn tự tin đến thế. Bản thân Tống Lãng Huy cũng rõ, thời trẻ anh còn chưa biết trời cao đất dày, nhưng bây giờ ước mong muốn đoạt giải chỉ là cái để anh ăn nói với bản thân mình.
Khi Tống Lãng Huy đi thanh toán thì quản lý sảnh có nhắc anh là một người bạn của bố anh đang ở phòng riêng bên cạnh. Trong cái giới luôn phải dùng tới quan hệ, xuất phát từ lễ phép thì Tống Lãng Huy cũng nên đi chào hỏi, anh bèn hỏi Trần Trác:
– Đạo diễn Chiêm Lập Giang đang ở phòng bên cạnh, anh đi chào hỏi chú ấy cái, em có muốn đi cùng không?
Chiêm Lập Giang chủ yếu quay các bộ phim cổ đại, Trần Trác chưa từng hợp tác với ông bao giờ, cũng không thích những tình huống xã giao. Huống hồ gì cậu cũng đang ngà ngà say, giờ mà đi uống thêm ba ly nữa chắc lử cò bợ. Cậu lắc đầu:
– Em không đi đâu – Ngắt một lát lại nói tiếp – Em ở đây đợi anh.
Tống Lãng Huy đi ra đến tận hành lang vẫn còn cười toe cười toét.
Bên chỗ Chiêm Lập Giang cũng là bữa cơm riêng tư, không giữ Tống Lãng Huy ở lại lâu, hết ba ly là tha cho anh rồi.
Tống Lãng Huy về đến phòng mình thì gọi Trần Trác về, Trần Trác định gọi Giả An An tới đón, Tống Lãng Huy khuyên cậu đừng nên tốn thời gian làm gì, trong thị trấn phim trường chỉ có mấy cái khách sạn, tiện thể chở cậu về một đoạn đâu có phiền hà gì.
Tài xế của Tống Lãng Huy không phải người lắm chuyện, thấy sếp đi ra cùng “kẻ thù tin đồn” cũng không hỏi nhiều. Lên xe Tống Lãng Huy nghe một cuộc điện thoại, ở đầu dây bên kia trợ lý trao đổi với anh về chuyện quay phim ngày mai, Tống Lãng Huy ghi nhớ vài điểm quan trọng trong kịch bản. Cúp điện thoại, anh sợ bầu không khí lúng túng nên bảo tài xế mở nhạc, tài xế ngó gương chiếu hậu khẽ nhắc anh:
– Cậu Trần ngủ rồi ạ.
Giờ Tống Lãng Huy mới nghiêng đầu dòm người bên cạnh, đầu Trần Trác hơi ngoẹo ra ghế sau, đúng thật đã ngủ rồi. Nồng độ rượu mơ không đến mức đánh gục Trần Trác, có say thì cũng chỉ chun chút thôi, chắc là gần đây lịch trình quay sít sao và gấp rút nên mới mệt như vậy.
Xe chạy được một đoạn thì Tống Lãng Huy bảo tài xế:
– Chú xuống xe gọi taxi về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, để tôi lái được rồi.
Anh chuyển sang ghế lái, ngồi nghĩ một lúc chứ chưa khởi động. Khi gần kết thúc bữa cơm anh có nghe trợ lý của Trần Trác gọi tới xác nhận lịch quay sáng mai sẽ dời xuống ba giờ chiều. Lúc nãy Trần Trác có báo địa chỉ khách sạn cho anh, chỉ mất khoảng ba phút đi xe. Tống Lãng Huy không nỡ gọi Trần Trác dậy, nhưng lại tự giải thích với bản thân rằng chỉ vì mình muốn tránh lát nữa có phóng viên chầu chực ngoài khách sạn của Trần Trác lúc anh đưa người ta về hoặc là tránh cho cô bé trợ lý của Trần Trác kinh khiếp quá độ.
Tống Lãng Huy lái xe đến một thị trấn nhỏ gần đây, hơn hai mươi năm trước Chương Nhân Ỷ từng quay phim ở đây, khi đó vẫn chưa có khái niệm thị trấn phim trường hiện đại như bây giờ. Ở đây non xanh nước biếc lại rất yên tĩnh, Chương Nhân Ỷ khá thích nên Tống Cảnh đã mua một biệt thự gần đó. Tống Lãng Huy đi quay phim cũng toàn ở đây.
Quãng đường nửa tiếng mà Tống Lãng Huy lái mất bốn mươi lăm phút, Trần Trác ngồi phía sau thỉnh thoảng có ngoẹo cổ sang hướng khác nhưng vẫn chưa tỉnh. Tống Lãng Huy cũng làm ngành này nên hiểu được cái mệt của cậu. Đến nơi, tắt máy, anh lại vòng ra phía sau.
Tống Lãng Huy yên lặng ngắm nhìn chàng trai đang say giấc nồng dưới đèn xe mờ ảo. Dù làm diễn viên là phải chăm sóc da kĩ lưỡng hơn người bình thường rồi nhưng sau khi Trần Trác tẩy trang thì vẫn còn thấy nếp nhăn be bé ở khóe mắt, khi trang điểm lên cũng không thể trở lại cái tuổi thanh xuân được nữa.
Mỗi khi ở cạnh Trần Trác Tống Lãng Huy thường hay cảm thấy hai người chưa từng chia tay, cứ như vẫn đang nghỉ hè, mọi tình cảm và luyến lưu đều nối tiếp quá khứ. Nhưng những nếp nhăn thanh mảnh này lại đang nhắc nhở anh, đã trôi qua rất rất nhiều năm rồi, hai người vì đủ thứ nguyên nhân cả quan trọng lẫn không quan trọng mà lãng phí mất rất nhiều tháng ngày.
Tống Lãng Huy khẽ gọi Trần Trác, cậu cũng chẳng phản ứng gì.
Tống Lãng Huy bụng bảo dạ, mình đã gọi em ấy và nhận được lời ngầm đồng ý rồi, nên những chuyện diễn ra tiếp theo đây cũng không tính là bất lịch sự.
Anh bế Trần Trác ra khỏi xe rồi cõng lên lưng mình, với cơ thể của Trần Trác hiện giờ và sức khỏe của Tống Lãng Huy hiện giờ thì thật ra có hơi mệt. Tống Lãng Huy duỗi tay ra khóa xe rồi tiến vào nhà. Trần Trác nằm sấp trên bờ vai anh, vô thức dụi đầu vào hõm cổ anh, khẽ nỉ non:
– Lãng Lãng.
Tim Tống Lãng Huy nhũn ra như bùn ướt.
Anh cõng Trần Trác đi vào trong phòng ngủ, quãng đường từ cửa vào trong phòng làm anh thở hổn hển. Tống Lãng Huy nhớ lại lúc trước hai người thay vai đổi vế cho nhau, toàn là anh uống say về để Trần Trác phải chăm sóc. Lòng tín nhiệm của em dành cho mình vẫn y như trước, dám ngủ trên xe mình, nằm trên vai mình gọi tên cúng cơm của mình. Giấc ngủ này thật là vừa sâu vừa ngọt vị.
Tống Lãng Huy cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Trần Trác một cách triền miên.
Tống Lãng Huy đi ra phòng khách tối đèn, nghĩ ngày mai phải dạy dỗ lại cô trợ lý thiếu trách nhiệm kia của Trần Trác mới được. Sếp mình không về khách sạn thế mà không có cả một cuộc gọi đến để hỏi thăm tình hình.
Anh ngồi xuống sô pha, nhớ lại nụ hôn suýt soát môi lúc nãy, hình như hơi lạm quyền rồi thì phải. Anh muốn bắt đầu lại với Trần Trác, phải là một sự bắt đầu thật minh bạch rõ ràng. Nụ hôn này cứ xem như một cái bánh anh tự vẽ ra trên con đường về lại bên cạnh Trần Trác.
Mấy năm chia tay, Tống Lãng Huy gần như thấu triệt cuộc sống của Trần Trác, ngoài tin tình báo của Phương Dĩ Minh thì vốn dĩ Trần Trác đã là một người đơn thuần và trong sáng rồi. Còn Tống Lãng Huy một lần nữa đứng trước mặt Trần Trác thì giấu sau lưng rất nhiều bí mật và tâm sự.
Tống Lãng Huy cảm thấy, một năm nay mình từ Pháp về, vẻ trưởng thành anh tự nhận và cả một phút kích động chạy đến Kỳ Lạc tìm Trần Trác chẳng qua chỉ là do bản thân yếu đuối. Nếu như anh còn ở tuổi mười bảy, chắc chắn anh sẽ gọi Trần Trác dậy và hỏi “Muốn anh hôn em không”.
Nửa năm từ sau lần gặp ở buổi lễ trao giải tới nay, khoảng cách giữa anh và Trần Trác đang từ từ được kéo lại gần. Lần anh bộc bạch nỗi lòng ở Kỳ Lạc, sau này hai người vẫn giữ nguyên thân phận bạn bè, nhưng tối nay Trần Trác dựa vào vai anh gọi “Lãng Lãng”, thậm chí bây giờ còn đang ngủ trên chiếc giường anh ngủ hôm qua.
Nhưng khi Trần Trác nhắc đến chuyện cũ, ma xui quỷ khiến sao anh lại chẳng dám tiếp lời, đến cả nụ hôn vụng trộm cũng chỉ dám dừng ở khóe môi em, anh mới phát hiện sự hèn nhát của mình chỉ có hơn chứ không kém.
Ngày xưa muốn hẹn hò với Trần Trác, anh mặt dày kể cho cậu nghe mình sắp sửa hiến dâng nụ hôn đầu cho một nam minh tinh để Trần Trác “sập bẫy” sau đó đôi bên bày tỏ tình cảm. Lần này Phương Dĩ Minh chỉ nói rằng Trần Trác muốn hẹn hò thôi đã khiến anh kích động đến mức bỏ lại gút mắc mấy năm qua để đứng trước mặt Trần Trác. Mỗi ngày anh có thể thay đổi tài khoản theo dõi động thái của Trần Trác, mượn danh nghĩa bạn bè để gặp mặt cậu. Nhưng đột nhiên Tống Lãng Huy nhận ra, nếu muốn quay về bên Trần Trác, muốn tiến thêm bước nữa, thì không chỉ dừng lại ở tưởng tượng của mình, điều này có nghĩa là sớm muộn gì anh cũng phải phơi bày tất cả chuyện quá khứ cho Trần Trác biết, tất cả mọi thứ, cả tốt lẫn xấu. Sự trả giá và hậu quả sau đó, anh không chắc bản thân có chịu đựng được hay không.
Hóa ra những gì mình trải nghiệm ở Pháp chưa phải đáng sợ nhất, mà sự chùn bước và hèn nhát đột ngột kéo đến mới là thứ đả thương anh nghiêm trọng nhất.
Tống Lãng Huy tự nhủ bản thân, lúc trước mình không phải người như vậy.
Trần Trác nhuốm men say ngủ một giấc béo mắt không mộng mị gì, còn Tống Lãng Huy thì suốt đêm không chợp mắt nổi, điếu thuốc chưa châm lửa anh vò tới vo lui trên tay đã nhàu nhĩ. Mấy năm nay Trần Trác sống rất có quy luật, dù tối qua có say nhè nhẹ nhưng sáng cũng có thể dậy đúng theo đồng hồ sinh học. Cậu đi ra phòng khách, nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Tống Lãng Huy đứng bên giường, hình như hơi khác với cái người vô tư thoải mái hay nói đùa trên WeChat và cái người gào khóc đòi quay lại ngoài hiện thực.
Tống Lãng Huy quay người, lớp sơn cô đơn kia hình như lại biến mất rồi. Anh chào buổi sáng rồi gọi Trần Trác ăn sáng.
Một bữa sáng thật yên ắng làm sao, Trần Trác còn nghi ngờ tối qua trong lúc mình ngủ phải chăng đã xảy ra chuyện gì nên mới khiến Tống Lãng Huy im lặng như thế. Cậu chưa kịp mở miệng hỏi thì cuối cùng Tống Lãng Huy cũng chịu lên tiếng trước.
– Tối hôm qua em ngủ quên.
Trần Trác cũng không hề thấy ngại ngùng, cậu giải thích:
– Gần đây mệt quá, đã rước thêm phiền hà cho anh rồi.
Tống Lãng Huy bỏ ngoài tai, tiếp tục nói nốt:
– Khi anh cõng em về, em nằm trên lưng anh thủ thỉ bên tai anh gọi anh là “Lãng Lãng”.
Trần Trác uống hết ngụm sữa mới mở miệng:
– Tối qua anh ngủ không ngon à.
Điều Tống Lãng Huy muốn nói đương nhiên không phải là những câu trần thuật khách quan như thế này, Trần Trác cũng quá rõ ràng muốn dùng câu hỏi thay cho câu trả lời. Khi hai bên ngây ra chẳng ai chịu nói tiếp thì bên ngoài vọng lại tiếng gõ cửa.