Type-er: Thống
“Thiếu Đình, anh dẫn em đi đâu thế?” Nhan Khai Thần nhận ra đây là hướng đi về phủ họ Khang, quả nhiên Khang Thiếu Đình đang muốn dẫn nàng về nhà.
“Giờ không thể ở tiếp phố Đông Đại được nữa, lúc nào cũng nơm nớp đề phòngVương Kình Vũ, chi bằng sắp xếp cho em một chỗ an toàn hơn. Tính đi tính lại, chỉ có mỗi phủ họ Khang.” Khang Thiếu Đình suy nghĩ rất lâu mớiđưa ra quyết định này, vì bổng dưng dắt một cô gái về nhà, chưa bàn đếnchuyện cha mẹ sẽ chỉ trích thế nào, chỉ riêng việc đối diện với HoàiBích cũng đủ khiến anh đau đầu. Huống hồ, cô vừa về nhà mẹ để, anh đãdẫn người phụ nữ khác về nhà, làm vậy cũng thật quá đáng. Nhưng anhkhông muốn để kẻ khác nắm đằng chuôi để tha hồ sai khiến mình, nên giờchỉ còn các đâm lao phải cố theo lao mà thôi.
Tất nhiên Nhan Khai Thần mong được vào phủ họ Khang từ lâu rồi, như vậy hành động càngthuận tiện, nhưng đi chuyến này e không dễ. Nàng vội vàng hỏi: “Thế emvào phủ họ Khang ở với danh nghĩa gì? Anh đã nghĩ đến chuyện này chưa?”
“Chuyện này…” Khang Thiếu Đình ngớ người.
“Anh đúng là xốc nổi quá! Một người con gái theo anh về, đừng nói cha mẹanh sẽ nghĩ thế nào, ngay cả bản thân em cũng sẽ cảm thấy xấu hổ và khócoi. Em không sợ người ta bàn ra tán vào, nhưng em sợ bại hoại thanhdanh của anh.” Quả thực trong lòng Nhan Khai Thần cũng không muốn bị bọn họ nói này nói kia, nhưng nếu dựa vào Khang Thiếu Đình, e cũng chẳngnghĩa ra cách gì hay. Thế là nàng nhanh trí bảo: “Hay là em cũng bắtchước người ta, lấy danh nghĩa thư ký riêng của anh để vào phủ ở đượckhông? Nếu không, anh bảo em là hầu gái mới thuê cũng được. Em cũngkhông định ăn ở không trong nhà anh đâu, phải nhờ sức lao động của mình, em mới yên tâm.”
Khang Thiếu Đình đắn đo một hồi, cảm thấy ýcủa nàng cũng không tệ. Anh biết rõ tính cách của Nhan Khai Thần, chỉcần không phải việc gì nặng nhọc quá, thường ngày để nàng giúp làm mấyviệc trong nhà cũng được, nếu không nàng sẽ cảm thấy không tự nhiên. Vềđến nhà, anh bảo người hầu mời mẹ xuống phòng khách nhỏ, định tranh thủsự ủng hộ của bà ta.
Khang phu nhân nghe người làm nói KhangThiếu Đình đưa một cô gái về nhà thì thầm biết đã hỏng chuyện. Xuống lầu thì thấy cô gái, tuy trông mặt mũi thanh tú, xinh xắn nhưng không códanh phận gì mà tùy tiện theo đàn ông về nhà thì chắc chắn phẩm hạnhcũng chẳng ra gì.
Có điều người đã đến tận cửa rồi mà mình lạiđuổi đi, tin này truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại đến thanh danh nhà họKhang, tiếp đó lại sợ kinh động đến Khang Triệu Khanh đang ốm nằm trongkia, thứ ba là sợ Khang Thiếu Đình lú lẫn mà đi theo người tình thì mệt. Bởi vậy, kế sách duy nhất lúc này là phải ổn định lòng người đã. Nghĩvậy, Khang phu nhân liếc xéo Nhan Khai Thần, lạnh lùng hỏi: “Thiếu Đình, cô gái này là ai?”
“Cô ấy tên là Nhan Khai Thần,mẹ gọi là KhaiThần được rồi ạ. Vì cô ấy có ơn với con nên con để cô ấy làm thư kýriêng. Giờ ngoài kia loạn lạc, cô ấy một thân một mình, không người thân thích, nên con dẫn cô ấy về đây ở tạm một thời gian.” Khang Thiếu Đìnhlựa lời thưa chuyện với mẹ, anh nghĩa từ trước đến giờ mẹ luôn ủng hộmình nên chắc sẽ không gây khó dễ.
Nhan Khai Thần e dè đứng mộtbên, mỉm cười gật đầu chào Khang phu nhân, chẳng nói được một câu kháchsáo. Không phải nàng không biết nhanh mồm nhanh miệng mà nàng nghĩ rằngđứng trước người phụ nữ thông minh thì tốt nhất nên ngu ngốc một chút.Cứ để cho Khang phu nhân nghĩ nàng không biết phép tắc, không hiểu lễnghĩa, hành xử ấu trĩ lại càng hay, bởi như vậy, bà ta sẽ cho rằng nànglà người dễ đối phó.
“Vú Ngô!” Khang phu nhân gọi bà vú già đếnrồi ra lệnh: “Vú đưa cô đây sang phòng dành cho khách ở phía Tây, cô ấykhông hiểu gì thì vũ cứ việc dạy bảo, đều là người làm trong phủ, chẳngai không chịu khổ được cả.”
Vú Ngô hiểu ý, liền dẫn Nhan Khai Thần đi.
Lúc này Khang phu nhân mới trừng mắt nhìn Khang Thiếu Đình, trách anh quáhồ đồ: “Con chẳng làm được gì nên hồn cả. Sáng ra, mẹ đã dặn đi dặn lạirồi còn gì, giờ thì hay rồi, con dẫn ngay nó về đây. Mẹ không biết giữacon và Hoài Bích xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng vợ vừa bước chân ra khỏinhà, chồng đã nhanh chóng rước ngay thứ mèo mã gà đồng này về thì còn ra thể thống gì nữa? Nếu cha con mà hỏi đến, đừng mong mẹ đứng ra che đậygiúp con.”
“Mẹ, con có nỗi khổ riêng mà. Lẽ nào mẹ còn không biết tính con? Dù con có không đàng hoàng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể làm bậy đến mức độ đó được. Thực sự chuyện này có nhiều uẩn khúclắm, chỉ có điều, giờ con chưa thể nói rõ cho mẹ biết thôi. Nhưng mẹ hãy tin con lần này, được không ạ?” Khang Thiếu Đình vội vàng thanh minh.
“Mẹ không thích ngữ đàn bà đó. Không biết thế nào là liêm sỉ, cũng chẳnghiểu phép tắc. Làm lễ mẹ còn chẳng ưng nữa là! Dù sao chuyện này do congây ra thì con tự giải quyết !” Khang phu nhân ném lại một câu rồi lạnhlùng trở về phòng.
Khang Thiếu Đình thấy mẹ lạnh nhạt, cũng chẳng buồn để ý, vội lên xem Nhan Khai Thần thế nào. Thấy nàng đang tất bậtsửa sang giường nệm, chẳng có ai giúp đỡ, anh mẹ cố tình gây khó dễ chonàng. Nhưng giờ anh chỉ còn cách đi bước nào hay bước đó. Anh xắn tayáo, bảo Nhan Khai Thần ngồi sang bên cạnh, còn mình đi trải giường giúpcô, vừa làm vừa nói: “Vết thương trên lưng em còn chưa lành hẳn, đừnglàm việc nặng nhọc quá. Để anh làm cho, hằng ngày, cần gì cứ tìm quảngia Lưu, bác ấy là người rất thực thà.”
Không đợi anh nói hếtcâu, Nhan Khai Thần đã lặng lẽ ôm lấy lưng anh, nghẹn ngào: “Thiếu Đình, xin lỗi anh! Để anh phải vất vả thế này. Vì anh, em nhất định sẽ trởnên thật kiên cường.”
“Nói gì mà ngốc thế? Đợi anh trải giườngcho em xong, anh sẽ ngồi bên cạnh trông em ngủ.” Khang Thiếu Đình thầmnhủ, đến một môi trường mới thiếu thân thiện như thế này, chắc chắn nàng sẽ cảm thấy vô cùng xa lạ và khó ngủ, bởi vậy, anh phải có trách nhiệmthực hiện ước muốn nhỏ nhoi của nàng.
Lần đầu tiên đến phủ họKhang, Nhan Khai Thần phải nhún nhường từ lời ăn tiếng nói, bởi có tớimười mấy đôi mắt đang soi vào mình. Nhưng nghe anh nói vậy, nàng bắt đầu dao động, nghĩ bụng hay cứ vứt bén cái điệu bộ kiểu cách giã tạo đi cho rồi. Rửa mặt xong, nàng liền chui vào chăn, ôm anh ngủ. Khang ThiếuĐình ngồi cạnh giường, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đang say giấc củanàng, bất giác mỉm cười. Chẳng bao lâu sau đã thấy nàng ngủ say, anh mới khẽ rút tay ra, định rời đi. Chẳng ngờ nàng lại bị đánh thức. Nhan Khai Thần dụi mắt, chỉ vào chiếc áo lông chồn nói : “Cái gã Vương Kình Vũkia bảo anh để ý kỹ chiếc áo này. Anh cầm về phòng xem đi.”
“Ừm,em mau ngủ đi! Anh đi ra ngoài trước đây!” Khang Thiếu Đình mang chiếcáo theo rồi về phòng mình. Về đến phòng, lật chiếc áo ra xem đi xem lại, chẳng bao lâu sau anh đã tìm thấy đáp án. Rạch một đường trên thân áo,từ chỗ rách rơi ra rất nhiều tiền, trong đó còn có cả đồng mark Đức vàfranc Pháp, con số không hề nhỏ. Đúng là Vương Kình Vũ có “Nghĩa khí”thật, chỉ có điều, trong mắt anh giờ này, những đồng tiền kia còn độchơn cả nọc độc của ong bắp cày gấp trăm lần. Mỉa mai thay, những chiếcnọc kịch độc ấy lại chính là thứ anh rất cần.
Khang Thiếu Đìnhvốn định hôm sau sẽ giải thích với cha chuyện của Nhan Khai Thần, nhưngnghĩ chi bằng mình cứ giải quyết khó khăn trước đã, sau đó mới nói đếnchuyện riêng, như vậy cha sẽ dễ chấp nhận hơn. Thế là anh lao đầu vàocông việc. Trong thời gian này, mấy lần anh cũng định đi đón Hoài Bíchvề, nhưng lại không biết phải giải thích như thế nào về sự xuất hiện của Nhan Khai Thần. Ngoài ra, anh còn đang ngập đầu trong cả đống côngviệc, nên cũng không có thời gian rỗi.
Vì là lần đầu đến phủ họKhang nên Nhan Khai Thần phải cố gắng thể hiện mình. Tuy danh phận làthư ký riêng nhưng thực ra, công việc nàng bị sai làm hằng ngày chẳngkhác với khi ở phủ họ Đỗ là mấy. Một vài người hầu còn cố tình hà khắcvới nàng theo chỉ thị ngầm theo của Khang phu nhân. Nhưng mỗi lần KhangThiếu Đình hỏi, nàng đều không phàn nàn, chẳng phải vì nàng rộng lượngmà bởi nàng đã quá quen với những hành vi chó dựa hơi cắn càn rồi. Đếntiết Đông Chí, trong phủ đặc biệt khai ân cho nàng được phép ra ngoàimua thêm vật dụng cá nhân cần thiết, có điều nàng đoán chắc đến ĐôngChí, Hoài Bích sẽ về phủ nên Khang phu nhân mới đuổi khéo nàng ra khỏinhà, chắc lúc nàng trở về phủ thì bà đã giải thích xong xuôi với con dâu về sự xuất hiện ‘hợp lý’ của nàng rồi. Cũng nhân cơ hội này, nàng mớiđược trở về ngôi nhà ở phố Đông Đại. Vì nàng kiên quyết bảo giữ lại nênKhang Thiếu Đình mới không trả nhà.
Bước vào sân, Nhan Khai Thầnthuần thục rút viên ngói xanh lợp ở phía dưới cùng của bức tường baoquanh nhà ra. Ở giữa khe hở có một mảnh giấy gấp rất vuông vắn, nội dung bên trong được viết bằng mực tàng hình, nếu lỡ người ngoài phát hiện,họ sẽ cho rằng đó chỉ là tờ giấy trắng. Nhưng sau khi đọc xong nội dung, nàng lại hi vọng đó thực sự là một tờ giấy trắng không có một chữ nào. Bởi trên mảnh giấy viết tên một người mà nàng phải ám sát. Đó chính làcha của Khang Thiếu Đình. Nếu một ngày anh biết rõ chân tướng sự việc,anh sẽ nhìn nàng với ánh mắt như thế nào đây? Đáp án không thể đoán nổiđó khiến nàng thấy sợ hãi. Cũng bởi vậy mà nàng cố gắng tìm cách liênlạc với Tiêu Vân Thành , chất vấn anh ta tại sao lại đột ngột thay đổikế hoạch. Phương án lúc đầu chỉ là giám sát Khang Triệu Khanh, sau đótiến hành các hoạt động phá hoại. Giờ Khang Thiếu Đình đã vào tròng, lẽra không cần thiết phải mạo hiểm thêm mới phải. Nhưng Tiêu Vân Thành chỉ trả lời chắc nịch: “Chỉ cần không phải bạn liên minh đích thực củachúng ta đều phải trừ khử.” Đồng thời, anh ta còn đưa cho nàng một tàiliệu của chính phủ từ nhiều năm trước , tài liệu đó nói rõ năm ấy, kẻkhép cha của anh họ nàng vào tội phản loạn và kí lệnh xử tử chính làKhang Triệu Khanh. Bất luận chứng cứ đó là thật hay giả thì tên đã lắpvào cung, không thể không bắn. Tiêu Văn Thành nói rất đúng: “Lẽ ra tôikhông định nói với cô, bởi một gián điệp chuyên nghiệp vốn không bao giờ được phép nghĩ những điều thừa thãi. Nhưng để tránh mắc sai lầm, tốtnhất cô nên tin nó là thật, như vậy cô mới dốc lòng dốc sức thực hiệnnhiệm vụ.”
Nhiều khi, không phải anh phủi tay bảo không chơi nữalà trò chơi sẽ kết thúc. Giống như một người càng trưởng thành thì càngkhông còn quyền ngang bướng và làm việc tùy theo ý mình nữa. Nghĩa đếnđây, nàng lại nhớ đến Tiết Vân Tần, nhớ đến những tội lỗi mà hắn đã gâyra cho Tiết Vân Tần cũng là bất đắc dĩ, giống như hoàn cảnh của nàngbây. Chẳng biết có phải vì dĩ vãng đã trôi xa nên con người thường hayhoài niệm lại chuyện cũ. Trong thoáng chốc, những chuyện trong quá khứ,những người trong quá khứ và cả những nỗi hận trong quá khứ đều khiếnnàng lưu luyến. Một sức mạnh vô hình thúc giục nàng tìm về lối cũ. Nàngtrở về con ngõ mà cách đây mấy năm, mình vẫn thường qua lại, mùa hoa dạhợp nồng nàn trong đêm ấy như vẫn còn vương vấn đâu đây. Nàng vẫn nhớnhư in câu trả lời tỉnh táo và lạnh lùng của người ấy, nó khiến nàng hụt hẫn suốt một thời gian. Thực ra, câu trả lời nghe như vô tình năm ấy đã hé lộ cho nàng biết kết cục giữa họ. Đáng tiếc, trận lũ vừa rồi khiếngốc dạ hợp ngập trong nước, e chẳng thể ngửi lại mùi hương của nó nữa.Đó cũng chính là lỳ do sao càng ngày càng có nhiều người hoài cổ.
Rời khỏi con ngõ,Nhan Khai Thần tiếp tục lang thang dạo phố. Vì là tiếtĐông Chí nên nhà nào cũng chăng đèn rực rỡ, không khí vui tươi lan đếntừng hẻm nhỏ. Chùa Quy Nguyên, chùa Bảo Thông Thiền và Trường Xuân Quanlà những chùa miếu cổ xưa nhất ở Gianh Thành, ở đó đang tổ chức lễ hội.Các hoạt động náo nhiệt xuất hiện lúc rước tượng như mua rồng, múa lân,chèo thuyền bắt đầu diễn ra ở mọi ngõ ngách, mọi người đổ xô ra xem nhưong vỡ tổ, ai nấy đều muốn dính được chút ít may mắn từ người thần Phật. Cùng lúc ấy, tại một số điểm chiêu binh, người ta cũng khổ sở vì quáđông đúc. Đã sang tháng chạp mà trên đường phố vẫn ngỗn ngang dân tịnạn. Chính phủ không thể sắp xếp cho mọi nơi ăn chốn ở, cũng không thểđuổi họ ra thành. Ngoại trừ một ít bị chết rét, một số người khác trởthành loạn đảng và bị bắt nhốt vào tù thì số còn lại đều đói vàng mắt,đành phải tòng quân. Chỉ cần báo danh là họ lập tức được lĩnh lươngthực, nhưng quân lương mấy năm sau đó sẽ bị trừ dần, muốn trừ hết số nợdễ phải đến vài năm. Đây chính là chính sách ‘xung quân trừ nợ’ củaKhang Triệu Khanh. Khi thực hiện chính sách này, Khang Thiếu Đình liêntục cằn nhằn thể hiện sự bất bình với nàng, nhưng sau đó, anh vẫn làmtheo lời cha, lấy lương thực phát chuẩn của quốc gia để mở rộng quy môquân đội cho chính mình, làm thế sẽ chẳng ai tìm ra lý do để phản đốicả.
Nhan Khai Thần thở dài, có lẽ trong thời loạn, nhiệt huyếtcủa con người mãi mãi không thể sôi sục trước thế giới ngập ngụa nhữngung nhọt này. Rồi có ngày, Khang Thiếu Đình sẽ hiểu, trôi theo dòng nước không phải là sa đọa, biến chất mà là vì không còn cách nào khác, giống như nàng bây giờ vậy.
Đang mãi suy ngẫm sự đời thì nàng bất ngờgặp một người, Đỗ Hoài Bích. Lẽ ra hôm nay là Đông Chí, Hoài Bích phảivề phủ họ Khang từ sớm mới phải, nhưng giờ không những cô không trênđường về phủ mà lại còn có tâm sự đi vãn cảnh chùa. Nhưng trông vẻ mặtHoài Bích cứ thẩn thờ, ngay cả ngọc rồng sắp bay vào mặt cô cũng khônghay biết, nếu người bên cạnh không kịp thời chụp lấy thì chắc viên ngọcđã đập thẳng vào mặt cô.
“Tiểu thư, tuy viên ngọc rồng này đanbằng tre nhưng với tốc độ này mà đập trúng mặt thì cô cũng đau phát khóc đấy. Lần sau đi đường nhớ mở to mắt ra quan sát nhé. Cẩn thận đấy.”Người vừa nói chính là người đàn ông đã giúp cô đỡ viên ngọc rồng. Sựxuất hiện của người đàn ông đó không chỉ khiến Nhan Khai Thần bất ngờ mà còn khiến nàng vô cùng kinh ngạc. Sao Tiết Vân Tần lại tình cờ gặp ĐỗHoài Bích ở đây, lại còn tốt bụng giúp cô tránh khỏi tai nạn vừa rồinữa? Bất luận nhìn từ góc độ nào thì chuyện này cũng khiến cho người takhông khỏi hoài nghi.
Hiện giờ, Tiết Vân Tần không những chủ động đến gần Hoài Bích mà còn nhét viên ngọc rồng vào tay cô, ghé tai cônói: “Mau ném ngọc rồi đi! Làm thế sẽ được may mắn cả năm đó. Mọi vẫnrủi năm vừa rồi của cô sẽ bị Long thần nuốt hết. Nếu có thể đi xuyên qua phía dưới bụng rồng thì năm tới của cô sẽ vạn sự đại cát, muốn gì đượcnấy.”
Đỗ Hoài Bích ngượng ngùng rụt cổ lại, tuy cô biết vì ở đâyquá ồn ào nên người thanh niên ấy mới ghé sát vào tai cô mà nói như vậy, nhưng cô vẫn không quen với hành động thân mật. Hai tai Hoài Bích đỏlựng, thái độ chần chừ của cô làm người làm người thanh niên đối diệnsốt ruột, anh ta sải rộng cánh tay muốn giúp cô ném viên ngọc rồng đi,không ngờ đúng lúc đó lại có một đoàn múa sư tử bước tới, chắn ngay giữa đường. Tiêu Vân Thành thấy vậy, vội kéo tay Hoài Bích, chạy qua đoànmúa sư tử, chui vào bụng của con rồng, cuối cùng cũng đặt được viên ngọc vào đúng vị trí của nó.
Dù từ chỗ đang đứng, Nhan Khai Thầnkhông thể nhìn rõ bóng dáng họ, càng không biết chuyện gì sẽ xảy ra sauđó, nhưng nàng hi vọng giữa họ xảy ra chút gì đó bất thường, dù chỉ làđơn phương cũng được.
Hôm nay là tiết Đông Chí, Khang Thiếu Đìnhdặn dò công việc xong xuôi liền vội vã về phủ, trong nhà cũng đang tấtbật chuẩn bị. Vì Hoài Bích không ở nhà nên Khang phu nhân cũng chẳng còn tinh thần đón tết, tất cả giao cho quản gia lo liệu. Thấy Nhan KhaiThần không ở nhà, anh liền hỏi nàng đi đâu, không ngờ Khang phu nhânnghe thấy liền sa sầm mặt, lạnh lùng bảo: “Vợ con chưa về con không hỏi, một người hầu vắng nhà mà phải hỏi này hỏi nọ sao?”
Khang ThiếuĐình biết mình đuối lý, vội vàng cười trừ, phân bua: “Con chỉ tiện miệng hỏi thôi mà. Sáng nay, con sang phủ họ Đỗ rồi, mẹ Hai trở bệnh nặngthêm nên vừa sáng sớm, Hoài Bích đã lên chùa cầu phúc cho người, chắchôm nay, cô ấy chưa rảnh để về nhà được đâu. Mẹ cũng đừng trách cô ấy.”
“Nó là đứa hiếu thuận, từ trước đến nay luôn biết cách cư xử. Nếu không cóviệc gì thì chắc chắn nó không bao giờ ở lì nhà mẹ đẻ không về nhà chồng đâu.” Lúc nãy, bà ta cũng phàn nàn đôi câu về việc tết Đông CHí mà condâu vẫn chưa về, không những vậy còn quay sang lườm con trai, chì chiết: “Con đừng vội đắc ý, ngày còn dài, tháng còn rộng. Còn nữa, con mau tìm cách tống cổ con bé kia ra khỏi nhà đi, đừng để mẹ phải đích thân mởmiệng đuổi.”
“Mẹ! Sao mẹ cứ gây khó dễ cho cô ấy làm gì? Conkhông hiểu rốt cuộc cô ấy phạm phải lỗi trời chu đất diệt thế nào mà mẹghét bỏ như vậy. Nếu nói đúng sai thì người sai là con đây này. Mà thôi, chuyện này để sau hẵng tính, con lên gặp cha trước đây.” Khang ThiếuĐình nói xong, quay người đi lên lầu, Khang phu nhân tức giận không thốt nên lời. Khang Thiếu Đình cư xử như vậy càng khiến bà ta ghét cay ghétđắng Nhan Khai Thần.
So với thái độ xét nét của mẹ thì sự im lặng của cha khiến Khang Thiếu Đình dễ thở hơn. Đối với đàn bà, gia đình làtất cả, nhưng trong mắt đàn ông thì chuyện quốc gia đại sự mới là chuyện chính. Bởi vậy, Tư lệnh Khang, chút mâu thuẫn này chẳng thấm vào đâu.Sau khi đọc xong số giấy tờ mà Khang Thiếu Đình đã phê duyệt, thấy kếhoạch ‘xung quân trừ nợ’ do mình chủ trương chiêu nạp được khá nhiều tân binh, tinh thần ông ta bất giác cũng khá lên rất nhiều. Nhưng số quânlương và lương thực phất chuẩn mà chính phủ Nam Kinh phê duyệt quá ítỏi, Khang Thiếu Đình phải xuất ngoại tệ mới giải quyết được vấn đề tàichính. Tư lệnh Khang sinh nghi về số tiền bất thường này, ông ta mệt mỏi day trán nói: “Xem ra cha bị bệnh rất đúng thời điểm. Giờ đây, con cóthể tự đảm đương mọi việc, cha cũng vui vẻ mà an hưởng tuổi già. Chỉ cóđiều, con lấy đâu ra số quân lương lớn như thế?” Thấy sắc mặt KhangThiếu Đình đột nhiên trở nên khó coi, ông ta cũng không gạn hỏi tiếpnữa, chỉ buột miệng bảo: “Gần đây, cha nghe nói có một số bang phái cóphép tắc hơn nhiều, còn bao thầu tất cả việc vận chuyển, mua bán cácloại hàng hóa, đồng thời bắt đầu làm ăn chân chính. Thế giới này là vậyđó, không ai đòi đánh chuột thì đâu có sinh ra mèo? Biết cách lợi dụngđấy! Đôi bên cùng có lợi! Có điều, con thả diều thì phải biết cách thudây. Giống như thợ săn vậy, đặt bẫy có ngày kẹp phải bẫy của chính mình, bởi vậy, con tuyệt đối không được sơ suất để mình rơi vào tròng.”
“Con biết điểm dừng mà cha.” Khang Thiếu Đình đáp.
“Từ nay, con không cần báo cáo lại với cha, cứ tự quyết định mọi việc đi.”Khang Triệu Khanh rất hiểu con trai mình, nếu ông không trao quyền choanh thì anh sẽ không bao giờ tự đứng trên đôi chân của mình được. Conngười Khang Thiếu Đình quá chính nghĩa và thiếu mất tính nham hiểm củaloài lang sói, đáng tiếc thay, lúc đánh trận lại cần dựa vào sự nhamhiểm và hàm độc đó. Về điểm này, Khang Thiếu Đình không thể bằng KhangTriệu Khanh, chỉ có điều, giờ ông ta cũng không biết đứa con út của mình đang ở đâu.
Thấy cha bỗng dưng trầm tư, Khang Thiếu Đình do dựmột hồi rồi nhỏ nhẹ thưa: “Cha, thực ra có một chuyện con chưa nói chocha biết, vì sợ cha bực mình. Nhưng nếu giấu mãi thì con cũng thấp thỏmbất an.” Thấy cha không nói gì, anh liền kể lại sự tình. “Tháng trước,con nhận được tin Thiếu Kỳ đang ở Thượng Hải. Nhưng cha không muốn mọingười nhắc đến nó nên con cũng không dám đề cập. Ngay cả mẹ con cũngchưa nói. Lúc đầu con tưởng Thiếu Kỳ sống rất xa hoa nên mới không điềutra tầng lớp lao động cấp thấp, mãi đến giờ mới tìm được tung tích củanó. Bây giờ, nó với chị dâu của Hoài Bích sống vất vả lắm, tiền mang đilúc trước tiêu sạch hết rồi, nó phải lao đông chân tay ở bến tàu.Vì thế… con định đón em về.” Thực ra, người mà Khang Thiếu Đình sai đi tìmKhang Thiếu Kỳ đã thuyết phục cậu ta về Vũ Hán ngay khi tìm thấy cậu ta, nhưng Khang Thiếu Kỳ kiên quyết không nghe, chắc vì trong lòng vẫn cònkhúc mắc với cha.
Nghe tin Khang Thiếu Kỳ, Khang Triệu Khanh cógiận đến đâu cũng không thể hoàn toàn ngó lơ như trước. Ông ta đã ralệnh không cho phép bất kỳ ai đi điều tra vì đoán Khang Thiếu Kỳ tiêuhết tiền sẽ ngoan ngoãn trở về nhà, nào ngờ cậu ta lăn lộn ngoài xã hộimãi đến giờ vẫn không chịu về nhà làm một công tử quân phiệt đườnghoàng. Về tính ngoan cố này, Khang Thiếu Kỳ giống ông ta như đúc. Dùtrong lòng rất thương con nhưng không có nghĩa ông chịu tha thứ choKhang Thiếu Kỳ, bởi vậy, ông ta chỉ lạnh lùng nói: “Chẳng phải cha vừabảo con cứ việc quyết định mọi chuyện sao? Không cần hỏi ý kiến chanữa.” Nói vậy tức là, Khang Thiếu Kỳ về hay không chẳng liên quan gì đến ông ta.
Đương nhiên Khang Thiếu Đình đã có kế hoạch trong đầu,nên anh lập tức sai người đi Thượng Hải đón Khang Thiếu Kỳ về cho bằngđược. Vừa hay lúc này, Nhan Khai Thần cũng về phủ, anh vội vàng kéo nàng sang một bên , rút khăn tay trong túi đưa ra cho nàng, nói: “Chạy vềhay sao mà giữa trời đông, mồ hôi lại mướt mát thế kia? Ra đây, anh cóchuyện muốn nói với em.”
Nhan Khai Thần lau mồ hôi, hỏi: “Có chuyện gấp sao? Sao anh cứ lén lút như an trộm vậy?”
“Tối nay, thương hội tổ chức dạ tiệc nhưng cha không khỏe nên từ chối rồi.Anh phải đi thay cha, nhân tiện cũng bàn một số công chuyện với họ.”Những nhân vât có sừng có mỏ ở Vũ Hán đều đếm dự tiệc, anh muốn nhân cơhội này để mở rộng mối quan hệ, dẫu sao có người quen vẫn dễ làm việchơn. “Trong thiếp mời có ghi rõ có thể đưa gia đình đi theo nên anh định dẫn em đi, dẫu sao ở nhà mãi cũng chán, em nên ra ngoài tiếp xúc với xã hội. Chút nữa, em vào phòng anh chọn mấy bộ váy dạ tiệc và trang điểmđi nhé. Anh chào mẹ một câu rồi mình khởi hành.”
Nhan Khai Thầnmỉm cười, gật đầu, nàng không muốn ở nhà nhìn sắc mặt của Khang ThiếuĐình từ lâu rồi. Huống hồ, thế giới thượng lưu tập trung tất cả nhữngnhân vật quyền lực nhất ở Vũ Hán, nàng cũng rất muốn mở mang tầm mắt.Nàng đến bên tủ quần áo, tìm đi tìm lại mà vẫn không chọn được bộ nàoưng ý. Dáng người Đỗ Hoài Bích cũng tầm tầm như nàng, nhưng sở thích ănmặc lại không giống nhau, nàng không mặc nỗi những bộ quần áo yểu điệuthục nữ.
Nàng nghĩ bụng, lần đầu đi cùng Khang Thiếu Đình đếnnhững nơi như vậy thì phải để ý đến từng cho tiết. Cuối cùng, nàng chọn chiếc váy liền thân tay lỡ màu cánh sen, đuôi cá phía dưới được cắtkhéo léo ôm sát cơ thể. Nàng lại khoác thêm chiếc áo lông chồn màu bạcmà Khang Thiếu Đình tặng, vừa ấm lại vừa quý phái. Còn về kiểu tóc, nàng búi ra sau gáy mà ghim lại bằng chiếc trâm phỉ thúy nạm đá quý, đeothêm đôi bông tai cùng kiểu rồi chọn đôi giày da màu đỏ mũi tròn kết nơ bướm rất thời thượng. Thực ra, nàng không quen đi giày cao gót vàthường chê nó khó đi. Khang Thiếu Đình thấy nàng đi lại gượng gạo, thỉnh thoảng còn lầm bầm trong miệng thì biết nàng không thích đôi giày này.Thế là anh cười rồi dìu nàng vào trong xe. Chẳng bao lâu sau, hai ngườilại đến nơi.
Dạ tiệc được tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất VũHán. Bàn tiệc bày ở tầng hai, sân khấu ca nhạc ở tầng ba, tầng bốn làsong bạc dành cho những người lắm tiền nhiều của. Bất cứ chỗ nào trêntầng bốn cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng quăng một súc sắc ăn ngànvàng. Để các khách quý được thỏa sức vui chơi, người ta đã ra lệnh cấmquan khách thông thường lên đây. Giám đốc khách sạn đứng ở cổng lớn, vừa trông thấy Khang Thiếu Đình xuống xe đã vội vã chạy đến dẫn đường, mấyquan chức chính phủ thành phố thấy anh dắt theo một cô gái, liền đi tớihàn huyên thăm hỏi mấy câu. Mấy tướng tá quân đội đến dạ tiệc từ sớmthoáng thấy anh đưa một cô gái lạ mặt đến thì xúm lại hỏi nọ hỏi kia với vẻ rất hứng thú, kết quả bị Tiêu Vân Thành trêu chọc, bảo anh lại mắcthêm một món nợ đào hoa nữa rồi. Khang Thiếu Đình chỉ mỉm cười cho quachuyện rồi lấy cớ phải đi gặp bạn bè khác để rút lui. Anh kéo Nhan KhaiThần đến gần bàn ăn, chuẩn bị chọn mấy món ngon ngon cho nàng.
Nhan Khai Thần liếc mắt thấy có mấy người đang nhanh chân đi đến. La TuyếtQUyên bực bội nhìn nàng như muốn ăn sống nuốt tươi. Khang Thiếu Đìnhngẩng lên nhìn, thấy La Tuyết Quyên thì hơi chột dạ. Không ngờ La TuyếtQuyên lại dừng lại trước mặt, đôi mắt rực lửa như muốn vạch trần kẻ chủmưu.
“Khang Thiếu Đình, anh giỏi thật đấy!” CÔ ta gằn giọng, thấy hai người tay trong tay thản nhiên xuất hiện trước bàn dân thiên hạ, cô ta không tức mới lạ. Nhìn ngang nhìn dọc một hồi, cô ta thấy người đànbà này chẳng bằng một nữa Hoài Bích, không hiểu sao hớp hồn được KhangThiếu Đình.
Khang Thiếu Đình không muốn tranh luận việc riêng ởchốn đông người, nên định tránh sang một bên. Vừa đúng lúc ấy, Thịtrưởng La, cha của La Tuyết Quyên bước tới, ông ta chen giữa con gái vàKhang Thiếu Đình, nhướng mày cười rồi hỏi thăm: “Thiếu Đình đến rồi đấyà? Tư lệnh Khang đã khỏe hơn chưa?”
Khang Thiếu Đình gật đầu chào rồi lịch sự trả lời: “CÁm ơn bác quan tâm, cha cháu cũng đỡ hơn nhiềurồi ạ. Chỉ cần tỉnh dưỡng mấy hôm nữa thôi.”
Thị trưởng La khẽ vỗ vai anh , dặn dò vài câu thâm thúy: “Sau này, cháu phải gánh vác tráchnhiệm rất nặng nề đấy. Nào! Lại đây, bác giới thiệu cho cháu một người.Cậu ta tên là Tiết Vân Tần, tân trưởng phòng cảnh sát đặc biệt, mới được điều động từ Nam Kinh tới. Sau này, chắc cháu sẽ và cậu ta sẽ thườngxuyên tiếp xúc với nhau. Mà luận ra thì cháu và cậu ta có quan hệ họhàng đấy.”
Vừa dứt lời thì người thanh niên đứng quay lưng vềphía họ đang nói cười vui vẻ với các quan chức chính phủ quan trọng liền quay người lại. Khí chất lan tỏa từ hai đầu lông mày kết hợp với nụcười nhẹ đầy khinh bạc nơi khóe miệng khiến hắn trông vừa học thức lạivừa phóng khoáng. “Tôi là Tiết Vân Tần. Nghe danh thiếu tướng đã lâu,giờ mới có duyên gặp mặt, quả không hổ danh công tử.” Hắn thân thiện đưa tay ra, cười rất ý nhị, sau đó lại hỏi: “Chẳng hay quý phu nhân đâu ạ?Theo danh phận thì phu nhân phải gọi tôi là cậu đấy. Trước đây, bà Bacủa phủ họ Đỗ là chị họ hàng xa của tôi đấy.”
“Rất ít khi nghe cô ấy kể chuyện nhà mình nên tôi không biết rõ lắm. Thực xin lỗi!” KhangThiếu Đình cũng lịch sự bắt tay, anh không muốn nhìn lâu vào đôi mắt đối phương, vì nó quá sáng, quá tinh tường đến nỗi làm người ta phát sợ.VẬy mà không ngờ Nhan Khai Thần đứng bên cạnh điềm tĩnh nhìn thẳng vàomắt hắn. Anh nào biết ánh mắt như thản nhiên kia thực ra là giả dối biết chừng nào. Đột nhiên gặp một người mà bạn không hề nghĩ rằng sẽ xuáthiện thì dẫu muốn vờ che đậy thái độ kinh ngạc e cũng khó. Nàng biết rõ Tiết Vân Tần đã phát hiện ra nên quyết định không tránh né mà nhìnthẳng vào mắt hắn.
Nhưng sau giây phút bất ngờ, nàng dần pháthiện ra hắn đã thay đổi. Nhìn hắn chắp tay, tiến lại gần La Tuyết Quyênđang ngượng ngùng đứng nhìn, bất kể lời ăn tiếng nói hay cử chỉ hànhđộng của hắn đều vô cùng điềm nhiêm và ung dung, chẳng khác nào viên đácuội bị nước suối bào mòn đến nhẳn bóng, không sờ thấy gai góc và sự thô ráp tự nhiên nữa, mà tròn trịa mịn màng một cách không thể tưởng tượngnỗi. Nếu trước đây, tuy rất hiếm hoi nhưng đôi kia, nàng vẫn nhìn thấychút chân thật trong con người hắn khi nhíu mày hay trầm ngâm suy nghĩ,thì giờ đây, nàng thấy hắn như biến thành một con người hoàn toàn khác.Cảm giác xa cách ấy còn đáng sợ hơn cảm giác xa lạ gấp ngàn lần.