Từ trước tới nay, cung yến đều tráng lệ xa hoa, ca múa thanh nhã khoái lạc, váy múa vàng tươi duyên dáng, các cung nữ bê rượu thơm và bao món ngon nối đuôi nhau đi vào.
Người lo liệu cung yến hôm nay là Trương Quý phi, mẫu thân thân sinh của Tứ hoàng tử, gần đây bà ta thuận lợi đủ đường.
Nhị hoàng tử thất sủng bị hạ lệnh phải hối lỗi ở trong phủ, Tạ Đức phi cáo ốm không ra khỏi cửa cung, bây giờ, trong hậu cung, chỉ có mỗi nhà bà ta là to nhất.
Hiếm có thời khắc nào Trương Quý phi thấy sung sướng đến thế này.
Trần Nhu đi theo vài vị phu nhân trong phủ gặp Trương Quý phi, Trương Quý phi thấy Trần Nhu, có vẻ rất buồn cười mà quan sát nàng vài lần, rồi mới hỏi nàng rằng: “Ngươi là Trần gia Thất cô nương?”
Trương Quý phi biết vị đích nữ nhà Trần Tướng này, Hiền phi và nhi tử của bà ta đều đang ra sức tìm cách thuyết phục bệ hạ, thuyết phục Hoàng đế ban hôn cho Ngũ hoàng tử cùng đích nữ nhà Trần tướng.
Ôi chao, mụ Hiền phi kia đúng là tà tâm không dứt, ả cho rằng Ngũ hoàng tử cưới được đích nữ nhà Trần Tướng thì Lý Hãn có thể tranh với Tứ hoàng tử hay sao?
Nằm mơ đi!
“Nghe nói sức khỏe ngươi không tốt, sau này nên ở trong phủ tuân thủ bổn phận mới phải, cũng đã tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi rồi, nên tìm một công tử thế gia đi.”
…
Trần Nhu trò chuyện đôi ba câu với Trương Quý phi, vị Trương Quý phi này có ý thù địch với nàng rất mạnh mẽ, lúc nói chuyện thì cứ “kẹp dao giấu kiếm”, Trần Nhu cũng không so đo với bà ta, nghe vào tai trái lọt ra tai phải rồi thôi.
Không biết trong cung yến hôm nay có cơ hội nhìn thấy Thích Nhung hay không.
Nàng do dự dạo quanh cung yến một vòng, ấy vậy mà vẫn không tìm được – dù chỉ là một bóng hình lướt qua của Thích Nhung, nghĩ thầm, hôm nay chàng vẫn chưa tiến cung.
Trần Nhu gặp được đương kim thánh thượng, tuổi của Hoàng đế cũng không còn ít ỏi gì, ông ta mặc long bào, cao cao ngồi trên kia, một bên là Trương Quý phi cười nói xinh đẹp, từ đầu chí cuối đều mang tác phong như một vị trung cung [*], thêm rượu rồi lại chia đồ ăn cho Hoàng đế.
[*] Trung cung chỉ hoàng hậu.
Trần Nhu đã gặp Hoàng đế trong giấc mơ ấy, chẳng qua là, khi đó ông ta già hơn bây giờ một chút, còn giờ đây, nhìn thấy Hoàng đế vẫn khá là có sức sống, Trần Nhu mới nhận ra rằng, đúng là Thích Nhung và cữu cữu của chàng có vài nét hao hao nhau.
Chỉ là, dung mạo của Thích Nhung giống mẫu thân của chàng hơn, có thêm sự đường hoàng sắc bén của nam tử trẻ tuổi.
Trên người Hoàng đế toát ra khí chất nho nhã, trông giống Ngũ hoàng tử Lý Hãn hơn nhiều.
Lúc Hoàng đế Lý Trú trông thấy Trần Nhu, ông ta đã thật sự kinh hãi, suýt thì không thể cầm nổi chiếc đũa trong tay mình.
Trương Quý phi bên cạnh hỏi han: “Bệ hạ, người sao vậy?”
Nhận ra mình thất thố, Lý Trú ho khan một tiếng, gọi người đổi ly, còn sai người ban thưởng vải cho cô nương Trần gia.
Cung yến kết thúc, Hoàng đế gọi Trần Hiến tới, nói là muốn ban hôn cho Trần Thất cô nương và Ngũ hoàng tử Lý Hãn.
“Trẫm đã nghe lời Hiền phi nói, hai đứa bé này cũng có chút duyên phận đấy chứ.”
“Nếu Hãn Nhi cưới được Tiểu Thất, trẫm sẽ cực kỳ vui mừng.”
“Ái khanh à, sau này hai ta cũng có thể làm thông gia nữa.”
Trần Hiến khom người vái một cái, khéo léo chối từ: “Tuổi A Nhu vẫn còn nhỏ, người làm cha như thần vẫn muốn giữ con bé bên mình thêm một, hai năm nữa.”
Mặt Lý Trú không hiển hiện rõ vui giận, sau cùng thì ông ta vẫn không hạ thánh chỉ ban hôn.
“Ngươi có thể giữ nó lại bao lâu?”
Trần Hiến trở về phủ thì gọi Trần Nhu đến chỗ mình ngay, ông kể chuyện hôm nay – chuyện suýt chút nữa Hoàng đế đã ban hôn cho Trần Nhu để nàng biết.
“A Nhu, tuổi con không còn nhỏ nữa, con là nữ nhi của cha, là nữ nhi Trần gia, nếu con vẫn chưa định chuyện chung thân đại sự, chung quy là sẽ có vài người không có ý tốt, mượn cơ hội gây chuyện.”
“Con là đứa trẻ thông minh, cha và huynh trưởng con chọn ai, con cũng biết rồi nhỉ.”
“Cha đã cẩn thận suy tính, Chu Dục là người tốt.”
“Nếu hắn một lòng đối đãi với con, con…”
Trần Nhu gật đầu, cụp mắt nói: “Cha, xin cha cho nữ nhi suy xét mấy hôm.”
Ngày hôm sau, Trần Trưng lại dẫn theo Chu Dục tới Trúc viên chơi cờ, Trần Nhu nấu trà cho hai người họ.
Trần Trưng nói: “Tiểu Thất, sao muội không đích thân chuẩn bị điểm tâm.”
Trần Nhu cười cười: “Để muội sai người đến Lạc Phương Trai mua vài món.”
Chu Dục đặt một quân cờ trắng xuống, dịu dàng nhìn về phía Trần Nhu, hắn không ngờ là bản thân mình sẽ có cơ hội tiếp xúc với Thất cô nương Trần phủ.
“Trần Thất cô nương.”
“Chu công tử.” Trần Nhu gật đầu, sau khi châm thêm trà cho hai người, nàng bèn nói với huynh trưởng là ngày mai nàng muốn đến thôn trang ngoại thành ở hai ngày.
Trần Trưng hỏi nàng vì sao.
Trần Nhu chỉ nói rằng: “Hôm qua mơ thấy mẫu thân, muội nhớ bà ấy.”
Ngày hôm sau, Trần Nhu dẫn theo người ra khỏi thành, trong tay nàng cầm theo một xấp giấy, bên trên chỉ ghi bốn chữ: Khỏe mạnh, đừng nhớ.
Trần Nhu thầm mắng Thích Nhung là tên khốn, chẳng lẽ mỗi ngày không thể dành ra được thời gian một chén trà nhỏ để viết cho nàng thêm mấy chữ ư?
Chỉ mới ra ngoài thành được một nửa quãng đường, Trần Nhu lại dẫn theo một số người quay trở về thành Trường An.
Nhờ vào lệnh bài của Thích Nhung, nàng đã đến Hầu phủ của chàng.
Trần Nhu ở Hầu phủ đợi khoảng một ngày, cho đến lúc trời tối thì nàng mới nhìn thấy Thích Nhung cưỡi ngựa về phủ.
Nếu không nhờ có quản gia Hầu phủ phái người ra ngoài thành báo cho tiểu Hầu gia, thì chưa chắc là hôm nay Thích Nhung đã về.
Trần Nhu gặp được người mà hơn nửa tháng qua nàng không được gặp, chỉ cảm thấy Thích Nhung đã gầy đi, người còn đen đi không ít, đường nét góc cạnh trên mặt chàng càng trở nên sắc bén hơn, đôi mắt hoa đào ấy không còn lại chút dịu dàng nào, thậm chí là còn mang theo sát ý hung ác chưa từng tan đi.
“Lén rời phủ à, nàng đúng là to gan thật đấy.” Có lẽ là vì, trong thời gian qua, ngày nào chàng cũng quát lớn dạy bảo nhiều quá, nên khi nói chuyện với Trần Nhu, giọng điệu của chàng cũng không quá dịu dàng như trước nữa.
“Núi không đi theo ta, ta đành tới chỗ núi vậy.” Trần Nhu đi đến bên chàng, đang định ôm lấy người trước mặt mình thì lại bị một tay chàng cản ngăn lại.
“Cơ thể ta toàn mùi bùn mùi hôi, nàng đừng đến đây.”
“Đúng là hôi thật, nhưng ta cũng không ghét bỏ chàng đâu.”
“Biết ta lăn lộn trong đám nam nhân cả ngày, đã bao lâu chưa tắm rồi hay không? Nói ra thì sẽ hù chết nàng luôn đấy.”
“Vậy chàng nói đi, ta không sợ đâu.”
Sau cùng thì Thích Nhung vẫn không chịu cho nàng ôm chàng, chàng sai Cẩm Họa nhìn chằm chằm Trần Nhu, còn mình thì đi tắm rồi thay y phục.
Trần Nhu đến phòng chàng chờ.
Nàng đã lập mưu muốn vào “khuê phòng” của chàng từ lâu lắm rồi, cuối cùng thì hôm nay, coi như nàng đã được như ước nguyện, trong tay nàng có lệnh bài của Thích Nhung, toàn bộ người trong Hầu phủ đều biết rõ địa vị của nàng trong lòng Thích Nhung, tất nhiên là không có ai dám cản nàng lại.
Nàng muốn đi đến đâu cũng được.
Trần Nhu cũng còn sót lại chút quy củ, biết chủ nhân không có ở đây, không thể lén đi vào phòng chàng, bây giờ người ta đã trở về, nàng bèn mặc kệ mấy chuyện khác, đi thẳng vào phòng chàng chờ chàng.
Rõ ràng là tên này đã lén vào khuê phòng của nàng rất nhiều lần.
Bây giờ thì cứ coi như là nàng có qua có lại đi.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi Trần Nhu vào phòng chàng thì vẫn cứ hoảng sợ không thôi, nàng tưởng rằng Thích Nhung thích thư pháp thì hẳn là trong phòng chàng sẽ treo đầy tranh chữ của danh gia, mà khi nàng vào phòng chàng, lại thấy rằng, đúng là khắp mọi nơi trong phòng đều treo đầy tranh, nhưng không phải tranh chữ của danh gia, mà là đủ loại bản đồ, lớn lớn bé bé, đầy đủ kiểu dáng.
Trong một góc còn chất đầy đất đá, cát mịn, các mảnh gỗ xếp thành thành trì, núi non, sông ngòi.
Trần Nhu nuốt nước bọt, nàng nhìn qua đống bản đồ lớn bé trước mắt mình, cuối cùng, nàng dừng bước trước tấm bản đồ rất to lớn, nhìn vào một chỗ có vòng tròn màu đỏ trên bản đồ.
Cơ thể nàng chấn động, nàng biết đây là nơi chôn cất của Trưởng công chúa Hoa Dương.
Năm đó, thi hài của bà vẫn chưa thể đưa về kinh được.
Trần Nhu nhìn vòng đỏ kia đến xuất thần, vẫn chưa nhận ra đã có người đứng đằng sau lưng mình.
“Mỗi ngọn núi, mỗi hòn đá trên đó, ta đều khắc ghi rất rõ ràng.”
“Trận chiến này, ta đã tính toán từ rất lâu.”
“Có phải là lý luận suông hay không.”
“Phải đánh thì mới biết được.”
Trần Nhu quay đầu nhìn về phía Thích Nhung, bình tĩnh nói: “Chàng sẽ thắng.”
Nàng giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của chàng, thầm nghĩ, sao có thể là lý luận suông cho được?
“Nương ta cũng đang đợi công chúa trở về.”
Cơ thể Thích Nhung run lên, chàng ôm người trước mặt mình vào lòng, Trần Nhu bị chàng siết trong lồng ngực cũng không giãy giụa gì, mà nàng chỉ thuận theo chàng, ôm lấy eo chàng.
Chàng vừa mới tắm gội xong, trên người còn mang theo mùi trầm hương khiến nàng yên tâm vô cùng.
“Nếu ta toàn thắng trở về, ta sẽ đến nhà nàng cầu hôn.”
Trần Nhu lắc đầu, nàng kiên định nói rằng: “Không, ta muốn ngày mai, ngày mai chàng đến nhà ta cầu hôn ngay.”
Thích Nhung hơi sửng sốt, trong mắt chàng loé lên vài vệt sáng, giống như sao băng xẹt qua, biến mất rất nhanh chóng và không để sót lại gì, chàng cười một cái, giơ tay gõ một cái vào giữa trán Trần Nhu như muốn dạy dỗ nàng vậy.
“Ngày mai ta mà dám đến nhà nàng cầu hôn, chỉ e là cha nàng và huynh trưởng nàng sẽ lấy gậy đánh đuổi ta ra ngoài.”
“Ngoan, A Nhu, nàng chờ thêm một chút nữa nhé, chờ ngày ta quay trở về.”
Trần Nhu bướng bỉnh lắc đầu: “Thích Nhung, trong lòng chàng nghĩ gì, ta đều biết hết.”
“Chỉ e là gần đây phụ thân ta cũng đã nhận ra được điều gì đó rồi, ông ấy muốn gả ta cho Chu Dục.”
Thích Nhung im lặng ôm lấy nàng.
“Chàng không cho người khác biết chuyện của chúng ta, chàng cũng không chạm vào cơ thể ta, có phải chàng nghĩ… nếu bây giờ chàng không thể trở về, ta còn có thể sạch sẽ gả cho người khác hay không?”
Trần Nhu còn nghĩ, nếu lúc này Thích Nhung xuất chinh đến Yến Bắc, chắc chắn chàng có thể thắng lợi trở về, nếu chàng trở về, phụ thân và huynh trưởng nàng sẽ không ngăn cản bọn họ nữa.
Nhưng nàng cẩn thận nghĩ lại, mới phát hiện ra rằng, ấy thế mà Thích Nhung đã chuẩn bị chu toàn cho việc mình sẽ không thể trở lại.
Nếu chàng thắng, chàng trở về cưới nàng.
Nếu chàng thua, chàng chết nơi sa trường, còn nàng thì vẫn có thể nở mặt nở mày mà gả cho người khác.
Không ai biết được giữa bọn họ đã từng xảy ra những chuyện gì.
Phụ thân nàng không biết, huynh trưởng nàng cũng không hay.
… Không ai biết chuyện chúng ta từng thích nhau.
Chúng ta đã từng tự hứa hẹn với nhau chuyện trọn đời.
“Chàng cứ nói về chuyện sau khi chúng ta thành hôn, cho ta một giấc mơ hão huyền về tương lai, có phải chàng chưa từng nghĩ tới việc biến chúng thành thật hay không?”
“Không, ta từng nghĩ tới.” Thích Nhung nhắm mắt lại, chàng hôn một cái lên trán Trần Nhu.
“Nếu chàng đã nghĩ tới, vậy thì ngày mai chàng nhanh chóng đến nhà ta cầu hôn đi, để phụ thân và huynh trưởng của ta biết, chàng thích ta, ta cũng thích chàng, chúng ta đã hứa hẹn chuyện cả đời với nhau, cả đời này của Thích Nhung chàng, không phải ta thì không cưới, cả đời này của Trần Nhu ta, không phải chàng thì không gả.”
Trần Nhu đã không muốn che giấu gì nữa rồi.
“Thích Nhung, chàng phải đặt ta lên trên con đường tương lai mà chàng đi.”
“Nếu phía trước là cầu độc mộc, ta sẽ cùng chàng qua cầu.”
“Chàng thắng, ta và chàng cùng chung vinh quang.”
“Chàng thua, ta và chàng cũng ngã vào vũng bùn.”
“Chàng chết rồi, ta sẽ ở góa.”
“Nếu ngày mai chàng không tới, ta sẽ đồng ý với phụ thân, sẽ đồng ý gả cho Chu Dực.”