Trần Nhu vờ như không hiểu ý của chàng, mặt dày nói tiếp: “Tiểu Hầu gia, huynh cưỡi ngựa mang ta theo phi khắp thành Trường An đi.”
Thích Nhung lườm nàng, phẫn nộ mà nói: “Chắc muội điên rồi à, nếu bị người ta nhìn thấy thì muội có còn cần thanh danh nữ nhi nữa không?”
“Ta… ta có thể đeo khăn che mặt mà.” Trần Nhu chỉ vào mình: “Bây giờ đã hóa trang rồi mà, cũng không ai có thể nhận ra ta là Thất cô nương Trần gia đâu.”
Dứt lời, nàng bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương mà cúi đầu xuống, cơ thể hơi co lại, đôi mắt hạnh xinh đẹp cụp xuống, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình, lông mi vừa dài vừa dày như lông quạ run run lên, giọng điệu nghe vừa hèn mọn mà vừa ấm ức: “Từ nhỏ ta được nuôi dưỡng trong chốn khuê phòng, cơ thể ốm yếu, vất vả lắm mới được huynh trưởng đồng ý cho ra ngoài cưỡi ngựa du ngoạn, cơ hội thế này, e là sau này sẽ không còn nữa…”
Nói xong thì lại chực khóc.
Thích Nhung nhắm mắt, cuối cùng, chàng vẫn đành phải thỏa hiệp, chàng đáp: “Được rồi.”
Trần Nhu cúi đầu, lưng nàng run run, nàng cố gắng mím môi lại hòng che giấu khóe miệng đang không chịu sự khống chế mà cứ muốn cong lên.
May mà không cười ra tiếng.
Cái tên này, rõ ràng là chàng không hề cứng lòng với nàng, cứng miệng thì có.
Sau khi Thích Nhung đồng ý với nàng, Trần Nhu được lợi mà lại còn khoe mẽ, không nói nhiều nữa, thành thật đi theo ngay sau lưng chàng, ngay lúc Thích Nhung chọn ngựa thì nàng mới chủ động nói mình muốn cưỡi con ngựa trắng to lớn trông đẹp mã nhất nhưng tính tình vẫn còn hoang dã.
Thích Nhung khoanh tay nhìn nàng.
Trần Nhu trưng ra khuôn mặt vô tội nhìn đai lưng chàng.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, dã tâm của con người là thứ được nuôi lớn qua từng ngày, không cho phép chàng lấy một con ngựa non ngoan ngoãn làm cho xong chuyện với nàng.
Trải qua một đợt cố gắng và nỗ lực của nàng, cuối cùng thì nàng vẫn cưỡi trên đại bạch mã nàng “nhìn trúng”.
Thích Nhung cưỡi ngựa ở đằng trước, Trần Nhu ngồi phía sau chàng, đôi tay túm chặt lấy áo bên hông chàng một cách cẩn thận.
Trần Nhu không dám túm quá nhiều.
Tay Thích Nhung cầm dây cương, bên hông giắt roi ngựa, vóc người thẳng tắp, mắt nhìn phía trước, dùng giọng điệu biếng nhác mà nhắc nhở: “Ôm cho chắc.”
“Hả?”
“Muội muốn ngã xuống à?”
“À.” Trần Nhu bừng tỉnh, nàng hoàn hồn lại, do dự mà ôm lấy phần trước eo của chàng thiếu niên, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cơ thể nàng cứng đờ như khúc gỗ.
Trong đầu vang lên mấy tiếng ầm ầm, một hơi thở nóng hầm hập bốc thẳng lên mặt nàng, Trần Nhu hoàn toàn không biết mình nên bắt đầu đặt tay ở đâu.
Vào lúc này, con ngựa trắng dưới thân đã bắt đầu phi nhanh về phía trước, cảm thụ này hoàn toàn không hề giống với con ngựa non chậm rì rì lúc nãy.
Quá xóc nảy, cơ thể bị vứt lên lên xuống xuống, cuối cùng, Trần Nhu bất chấp mọi thứ, như đang ôm lấy khúc gỗ nổi trong nước mà ôm thật chặt eo chàng.
Cảm nhận được người phía sau hoảng loạn, khóe miệng Thích Nhung hơi cong lên, ngoài cười mà trong lòng khẽ “hừ” một tiếng.
Sợ thì xuống đi.
Chàng cố ý cưỡi nhanh một chút.
Tuấn mã phi nước đại quá nhanh, tiếng gió bên tai rất lớn, Trần Nhu chỉ cảm thấy cây cối bốn phía đang không ngừng lùi về phía sau, nàng ôm eo chàng, cơ thể hai người ép vào nhau, càng lúc càng sát vào nhau.
Trừ sự căng thẳng quá mức lúc ban đầu ra, thì sau khi nhận ra mình sẽ không thể ngã xuống, Trần Nhu mở to hai mắt ra, lá gan cũng càng lúc càng lớn.
Thậm chí, nàng còn rảnh rỗi mà nghĩ… Eo Thích Nhung nhỏ ghê.
Ít nhất thì eo chàng nhỏ hơn một vòng so với ca ca nàng, sờ lên cứng ngắc, căng chặt nữa, tỉ mỉ sờ là sẽ lờ mờ sờ được mấy đường vân nào đó.
So với vòng eo nhỏ nhắn mềm mại như bông của nàng thì cảm giác này hoàn toàn khác biệt.
Cơ thể Trần Nhu thả lỏng hoàn toàn, nàng dứt khoát áp nửa người mình lên lưng chàng, mặt cũng tựa vào lưng chàng, tiện thể chắn gió luôn.
Có thể nói, tư thế này đã khiến nàng được cố định chặt chẽ trên lưng ngựa, không xóc nảy như khi nãy nữa, cơ thể cũng không cứng đơ ra, không cần dùng nhiều sức.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Thích Nhung ghìm cương ngựa lại.
Tuấn mã “hí” dài một tiếng rồi dừng lại.
“Tiểu Hầu gia, sao vậy?”
“Muội, ôm chặt… đừng lộn xộn.” Cơ thể Thích Nhưng căng ra hết mức, mắt chàng nhìn về phía trước, há mồm thở một hơi, ép hơi thở gấp gáp xuống, khi nói chuyện, giọng nói còn pha lẫn thêm chút khàn khàn.
Trần Nhu “ừ” một tiếng, lại ôm lấy eo chàng.
Thích Nhung nhắm mắt lại, chàng đội mũ có mạn che lên, sử dụng con ngựa dưới thân để đi tiếp, đã trông thấy thành Trường An từ đằng xa.
Gió bên người lớn vậy mà vẫn có thể ngửi được hương mai đang không ngừng chui vào mũi chàng.
Thật là… muốn chết quá.
Thích Nhung đưa lệnh bài dẫn nàng vào thành.
Sau khi vào thành, tốc độ ngựa đã chậm lại, Trần Nhu ôm chặt eo chàng, bốn phía có lữ khách không ngừng tới lui, tiếng rao hàng bên đường cứ vang lên mãi không ngớt, thì tự dưng nàng lại thấy… rất thẹn thùng.
Mặt nàng đỏ ửng, may mà bây giờ nàng đang đeo khăn che mặt.
Trần Nhu nhắm mắt lại, cũng không dám nhìn ngó xung quanh nữa.
Vì không nhìn thấy mọi thứ trước mắt nên tiếng động chung quanh như được phóng đại lên thêm mấy lần, xúc giác cũng trở nên nhạy cảm hơn, nàng có thể cảm nhận được nhịp thở lên xuống của mình và cơ thể Thích Nhung cách chân thực nhất, thế là lại cảm thấy có vô số đôi mắt đang đặt trên người hai bọn họ.
Thích Nhung cưỡi ngựa dẫn nàng đến một con phố dần thưa thớt tiếng người, cuối cùng là dừng trước một lầu nhỏ nhà dân.
Chàng xuống ngựa trước.
Trần Nhu nhìn khắp nơi, không biết đây là con phố nào.
Nàng cũng xuống ngựa theo.
Lần đầu tiên cưỡi ngựa nhanh mà lâu như vậy, khi xuống ngựa, gần như hai chân nàng đã chịu không nổi, Thích Nhung đỡ cánh tay nàng.
“Đói bụng à?”
“Hơi hơi.” Hồi nãy nàng chỉ ăn một vài miếng thịt thỏ nướng, thịt nướng có quá nhiều dầu mỡ, nàng không ăn được mấy, chỉ ăn thêm chút bánh bột ngô, vậy nên lúc xuống ngựa, cơ thể mới không đứng vững nổi, quả thật là đã đói bụng rồi.
Thích Nhung dẫn nàng vào sân nhỏ của một hộ nhà dân, trong phòng đã bày sẵn một bàn đồ nhắm tinh xảo, bên cạnh có cả bánh ngọt, còn có một chén cháo tổ yến.
“Ăn đi.”
Trần Nhu gật đầu, nàng ngồi xuống trước bàn vuông, lại thấy Thích Nhung vẫn đang đứng thì nghi hoặc hỏi: “Còn huynh thì sao?”
Thích Nhung chỉnh cổ áo, giọng khàn khàn bảo: “Ta đi giải quyết chút việc.”
“Muội ngồi đây ăn đi, đừng đi lung tung.”
Chỉ nghe thấy giọng nói của chàng dịu dàng đến lạ, lẫn thêm chút thanh âm xào xạc của lá cây, đôi mắt hoa đào mông lung dợn nước hơn, như là chứa đựng cả một đầm nước, sáng như chấm sơn.
Dứt lời, chàng xoay người rời đi rồi quay về nhanh trong thoáng chốc, khi trở về, chàng đã thay sang bộ y phục khác, mặc áo dài cổ tròn màu hạnh, chỗ vạt áo giao nhau còn được điểm xuyết bằng ba cặp cúc áo hổ phách.
Màu vàng cam như ngọc, lại trở thành một quý công tử áo gấm, trên tay xách theo một bầu rượu.
Chàng ngồi xuống ngay cạnh nàng, trên người như còn lại chút hơi nước rét buốt.
Bấy giờ Trần Nhu đã ăn xong chén cháo tổ yến, gắp hai miếng đồ ăn nhỏ xong thì ngoan ngoãn nói: “Tiểu Hầu gia, ta ăn xong rồi.”
Thích Nhung gật đầu: “Đi lên lầu với ta.”
Trần Nhu ngoan ngoãn đi lên lầu với chàng, đứng trên hành lang, cằm Thích Nhung hất về trước, ra hiệu cho nàng nhìn về cái sân đối diện, nơi đó có một nữ tử đang thêu thùa dưới hiên.
Hai mắt Trần Nhu mở to ra, là Nam Tranh!
Mắt nàng tràn ngập sự vui sướng, nàng nhìn về phía Thích Nhung, vui vẻ hỏi chàng: “Huynh đồng ý với ta à?”
“Thứ muội muốn, có khi nào ta không cho muội đâu.”
Trần Nhu chỉ cảm thấy lòng mình ngọt ngào như được rót mật, nàng đứng tại chỗ mà cười ngây ngô hai tiếng.
Hôm ấy Thích Nhung rời đi, tuy lời nói nghe lạnh lùng sắc bén, nhưng chàng lại dặn nàng đừng nói với Trần Trưng, chỉ nhiêu đó thô là đã đủ để nàng có vài ba suy đoán trong lòng, có thể là Thích Nhung sẽ đồng ý làm cho nàng.
Không ngờ chàng lại im hơi lặng tiếng giúp nàng giải quyết chuyện này.
Thích Nhung lại dẫn nàng đi vào phòng, uống một ngụm rượu, chàng nói: “Người thì ta đã sắp xếp ở đây cho muội rồi, về phần vụ án nhà nàng ta, ta cũng đã sai người điều tra rõ ràng lại một lần nữa.”
Trần Nhu cười gật đầu, hành lễ cảm tạ chàng.
“Tiểu Hầu gia, huynh muốn đồ nhắm rượu gì không? Lần tới ta sẽ đích thân chuẩn bị một chút, bày tỏ lòng biết ơn với huynh.”
“Bánh trung thu.”
“Hả?!” Trần Nhu ngẩn người, bánh trung thu… là thứ đồ nhắm rượu gì thế?
Thích Nhung nhận ra mình đã nói hớ, đang muốn sửa lại lời nói thì trông thấy Trần Nhu khẽ cười, lộ ra má lúm đồng tiền, nàng nhìn chàng và hỏi: “Muốn ngọt hay là mặn?”
Chàng ngửa đầu uống một ngụm rượu, bình tĩnh đáp: “Ngọt.”
“Được, ta nhớ rồi.”
Thích Nhung xoa mũi, thấy dáng vẻ vui vẻ ra mặt của nàng nên cũng không nói gì nữa, lấy một miếng lệnh bài từ bên hông ra đưa cho Trần Nhu.
Trần Nhu nhận lấy, nghi hoặc mà nhìn nhìn chàng.
“Bên ngoài có người của ta trông chừng, muội cầm miếng lệnh bài này đi, bọn họ sẽ nghe lời muội.”
Trần Nhu gật đầu, nàng nhìn chiếc lệnh bài trên tay, là lệnh bài Hầu phủ, bên trên in ba chữ “Võ An Hầu”, là đồ đặc chế, cực kỳ tinh xảo.
Trần Nhu vui vẻ gật đầu.
“Ta cũng không hỏi muội muốn làm gì.”
“Hầu phủ, phủ công chúa, phủ tướng quân ai cũng nhận ra thẻ bài này, muội cầm lấy nó, miễn cho mấy kẻ không có mắt đụng chạm đến muội.”
Trần Nhu không khách sáo với chàng, nhanh chóng cất lệnh bài đi, nàng cười hỏi chàng: “Tiểu Hầu gia, huynh không sợ sau này ta lấy danh huynh cáo mượn oai hùm, làm ra chút chuyện… ngu xuẩn à?”
Thích Nhung nhấp một ngụm rượu, nói: “Muội có làm ra chuyện gì ngu xuẩn, thì ta cũng không thấy lạ.”
Nghe thử đi, lại bắt đầu rồi đó.
Mới đây còn dịu giọng nói chuyện vài ba câu, mà bây giờ lại bắt đầu giở cái điệu bộ quái gở ra rồi.
Lá gan Trần Nhu lớn hơn, tức giận lườm chàng:
“Thích Nhung, huynh mau câm miệng đi!”
Chờ muộn thêm một chút, Trần Trưng tới đón Trần Nhu về, Trần Nhu chui vào xe ngựa, cởi đồ cưỡi ngựa ra rồi thay xiêm y áo váy và khăn lụa choàng.
Trần Trưng hỏi tình hình học cưỡi ngựa của nàng hôm nay ra sao rồi?
Trần Nhu buồn bã nói: “Tiểu Hầu gia bảo dù muội có làm ra chuyện ngu xuẩn gì, thì huynh ấy cũng không thấy lạ.”
Sau đó Trần Trưng đến hỏi Thích Nhung.
Thích Nhung trả lời lại ngay: “Tình tính của muội muội ngươi càng lúc càng tệ, ngay cả tiểu Hầu gia mà muội ấy cũng không thèm gọi, dám gọi thẳng cái tên Thích Nhung của ta ra.”
Trần Trưng: “…”