Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 33: Học cách buông tay



Sau khi rời khỏi bệnh viện Nhân Ái, Tăng Tử Kiều không muốn quay về nhà, nghĩ một hồi, cô gọi taxi đến thẳng K.O.

K.O vẫn chưa mở cửa làm việc, Lạc Thiên không có ở đây, thế nhưng người trong quán ba này gần như đều quen mặt Tăng Tử Kiều. Họ cũng chẳng hỏi han nhiều, nhanh chóng làm một ly nước hoa quả cho cô. Cô ngồi một mình trên sô pha, lặng người đi một hồi lâu.

Mãi lúc sau, Lạc Thiên bê theo một ly rượu đến cho Tử Kiều rồi nói: "Thực ra anh không thích mời phụ nữ uống rượu, có điều thấy bộ dạng thất thần của em lúc này, anh đành phá lệ. Nào, uống một ly đi, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy!"

Tăng Tử Kiều nhìn vào ly rượu trong tay anh rồi nói: "Tối nay cho dù em uống bao nhiêu, anh cũng không được ngăn cản, có được không?"

"Được, uống đi, say rồi anh sẽ đưa em về."

"Cảm ơn anh. Anh cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em."

"Được thôi, hi vọng sau đêm hôm nay, tất cả mọi chuyện không vui đều sẽ tan theo mây khói." Lạc Thiên nhận ra tâm trạng không vui của Tử Kiều, cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ nhắc nhở bartender (1) nếu pha rượu cho cô thì chú ý đến nồng độ.

(1) bartender là danh từ để chỉ những người pha chế (chủ yếu là cocktail) ở quầy ba. Một bartender bình thường làm việc với rượu, hoa quả, chai, bình lắc rượu và ly. Nói là nghề pha chế, nhưng một bartender thường phải thành thục các ngón nghề biểu diễn bình shaker-một loại dụng cụ được coi là "vật bất ly thân" với bartender.

Uống xong mấy ly rượu, Tăng Tử Kiều vẫn cảm thấy đầu óc tỉnh táo, đột nhiên có người vỗ nhẹ lên vai cô rồi nói: "Tiểu Kiều, muộn thế này rồi mà cô còn chưa về, tại sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây thế?"

Người này chính là Vệ Tần.

Tăng Tử Kiều mỉm cười nói: "Lại đây, uống rượu cùng tôi."

Cùng lúc đó, Vệ Tần thấy hai người bạn đi cùng mình mỉm cười đầy ám muội, tự giác tìm một chỗ cách xa ngồi xuống.

Bạn bè đi rồi, Vệ Tần mới lên tiếng cằn nhằn: "Những người phụ nữ khác đều biết chăm sóc bản thân, cô mau nhìn lại đôi mắt lờ đờ của mình đi! Có phải cô muốn quảng cáo đồ trang sức với bộ dạng này không? Tôi đã nói với cô bao lần rồi, nếu cô làm hỏng buổi họp báo đó, tôi nhất định sẽ không để cô sống yên lành đâu."

"Anh yên tâm đi, tôi đảm bảo là tuần sau sẽ xinh đẹp trở lại." Tử Kiều đáp lời anh một cách bất cần.

"Rốt cuộc cô lại làm sao thế? Có phải giữa cô với hắn ta lại sảy ra chuyện gì rồi không?" Vệ Tần ngồi đối diện với Tử Kiều.

Bàn tay cầm ly rượu của Tăng Tử Kiều khẽ run run, nhưng nhanh chóng sau đó đã trở lại bình thường: "Không hề, chỉ là muốn uống rượu thôi, anh không biết rằng phụ nữ mỗi tháng sẽ có mấy ngày khác thường sao?"

Tăng Tử Kiều liền đặt ly rượu bên miệng, vừa định uống liền bị Vệ Tần đoạt mất: "Tăng Tử Kiều, cô không thể lừa nổi tôi đâu. Trước đây, mỗi lần cô bị anh ta chọc tức, cũng luôn là bộ dạng bán sống bán chết này, hút thuốc, uống rượu, âu sầu như cả thế giới sắp sụp đổ vậy. Đàn ông trên thế giới này chết cả rồi ư? Tại sao cô cứ phải nhất định bám lấy hắn như một con ruồi vậy?"

"Vệ Tần, anh có biết cái miệng của mình rất độc địa không? Trước đây đã độc, bây giờ càng cay độc hơn. Anh không chọc vào vết thương của tôi, không thấy tôi đau lòng thì không được sao? Tôi nói không phải thì là không phải, chỉ là tôi muốn uống rượu. Hầy, thôi bỏ đi!" Hôm nay, có Vệ Tần ở đây, Tử Kiều đừng mong uống rượu đến mức say mèn. Còn nữa, hôm khác cô phải nói với Lạc Thiên, kĩ thuật pha chế rượu của bartender ở K.O có phần giảm sút, tại sao uống mãi mà chẳng say nổi.

Tăng Tử Kiều đứng lên, quyết định về nhà.

"Cô định đi đâu thế?"

"Đương nhiên là về nhà rồi!" Ở nhà dù cô có uống đến chết thì cũng chẳng có ai quấy nhiễu cả.

"Đi thôi, tôi sẽ đưa cô về."

"Không cần đâu, tôi cảm thấy bình thường."

"Cô ngậm miệng lại cho tôi."

Tử Kiều nhún vai, không phản bác thêm nữa. Vệ Tần cũng không nói thêm gì nữa kéo tay cô ra ngoài.

"Anh đang định đi đâu đây? Nhà tôi ở phía tây cơ mà, anh đi phía đông làm gì?" Sau khi lên xe, Vệ Tần đi thẳng về phía đông, Tăng Tử Kiều thực sự không hiểu anh định làm gì.

"Đưa cô đi dạo mát, Trước kia mỗi lần uống rượu xong, chẳng phải cô thường thích lên đỉnh núi la hét sao?" Vệ Tần nói.

"Anh có thể đừng tận tâm như vậy được không?" Điều này khiến Tử Kiều bất giác nhớ đến một người khác. "Anh cũng nói đến trước kia sao? Không nhất định trước kia muốn làm những gì thì bây giờ cũng như vậy."

Vệ Tần nhìn Tử Kiều đầy khác lạ, cảm thấy tối nay cô như biến thành một người khác, giống như quay lại trước kia, nhưng lại không hoàn toàn là cô nữa. Nhân lúc chờ đèn đỏ, anh liền châm điếu thuốc.

Khi về đến khu nhà, Tử Kiều quay sang nói cùng Vệ Tần: "Anh quay về cẩn thận, chúc ngủ ngon."

"Ừm!" Vệ Tần hít một hơi thuốc thật sâu.

Tăng Tử Kiều xuống xe, nhanh chóng đi vào tòa nhà, sau đó ấn mật mã vào cửa. Tiếng mở cửa vang lên, cửa kính sau đó cũng mở ra, Tử Kiều đang định bước vào thì đột nhiên thấy Vệ Tần xuống xe, dập thuốc, rồi chạy nhanh đến chỗ cô, hổn hển lên tiếng: "Này, Tăng Tử Kiều, làm bạn gái của tôi được không?"

Tăng Tử Kiều ngây lặng người, vài giây sau, cô từ từ quay người lại, nhìn anh đầy kinh ngạc rồi nói: "Không nhắc chuyện trước kia nữa. Hiện nay, chúng ta mới chính thức xây dựng quan hệ bạn bè, hơn nữa cũng mới gặp mặt có ba lần thôi!" Kể từ sau khi mất trí nhớ, tính cả lần này, hia người mới gặp nhau đúng ba lần.

Vệ Tần phiền não vò đầu bứt tai: "Ba lần đã quá nhiều rồi, có thể coi là tình yêu sét đánh. Nếu ông trời đã an bài mất đoạn kí ức đau khổ trước kia của cô, giúp cô bắt đầu một cuộc đời mới, vậy thì tại sao lại không yêu thương một người khác? Tôi, Vệ Tần, một kẻ vô công rồi nghề, có được không?"

Tăng Tử Kiều nhìn anh, thật sự không biết nên nói những gì, im lặng một hồi lâu, cô mới lắp bắp lên tiếng: "Việc... việc này... thực sự quá đột ngột" Vào ngày hôm nay, cô vừa âm thầm tiễn đưa một tình yêu đã lưu luyến bao năm nay, buổi tối cùng ngày lại bắt đầu ngay một cuộc tình mới, cô thực sự chưa có khả năng thích ứng mạnh mẽ như vậy.

"Có lẽ đối với cô hiện nay mà nói thì là quá đột ngột, thế nhưng sau này sẽ từ từ thích ứng thôi, không còn thấy bất ngờ nữa. Tuy rằng tôi không phải một người đàn ông tốt, cũng không phải một người đàn ông thuần khiết, thế nhưng tôi có thể đảm bảo, tôi tuyệt đối không phải là người khiến cô phải khóc lóc. Cô có muốn thử hay không, khi yêu thương một người khác?" Vệ Tần nghiêm túc nói với Tử Kiều.

Là một người đàn ông tuyệt đối khiến cô không phải khóc lóc... Lời nói đó thực sự khiến người khác cảm động biết bao.

Tử Kiều mím chặt môi, do dự một hồi rồi nói: "Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi... tạm thời chưa muốn yêu đương, tôi... Này, hai người chúng ta làm bạn chẳng phải rất tốt ư? Tại sao cứ nhất thiết phải là loại quan hệ yêu đương nam nữ? Không thể là mối quan hệ bạn bè thuần túy được sao?"

"Bạn bè? Cô đã thấy người đàn ông nào xây dựng mối quan hệ bạn bè thuần túy với phụ nữ chưa? Giữa đàn ông và phụ nữ không bao giờ có mối quan hệ bạn bè thuần túy cả." Vệ Tần bực bội lên tiếng.

Tăng Tử Kiều trợn to mắt nhìn Vệ Tần, mím chặt môi lại. Vệ Tần thấy cô cắn môi như vậy, đột nhiên tiến về phía trước, kéo cô vào vòng tay của mình.

Tăng Tử Kiều ngây lặng người đi, chưa kịp phản ứng gì thì đột nhiên trước mắt đen sầm lại, đôi môi anh tiến tới mà không hề báo trước. Đợi đến khi cô kịp phản ứng, anh đã buông ra rồi nói: "Em không cần phải trả lời anh ngay lúc này, đến khi nào em nghĩ thông rồi, hãy thử đổi một người đàn ông yêu thương xem sao. Tôi, Vệ Tần, mãi mãi chờ đợi em, lúc nào cũng chào mừng em đến bên tôi. Tôi về trước đây, chúc ngủ ngon."

Vệ Tần thậm chí còn không cho cô cơ hội từ chối, lập tức quay người rời khỏi. Tăng Tử Kiều nhìn vào bóng dáng dần biến mất của anh, lặng người một hồi lâu. Cô do dự đư tay chạm vào môi, lúc nãy, cô đã bị cưỡng hôn.

Người đàn ông này... không thể nào dịu dàng hơn được sao? Tình yêu đâu phải thứ dễ dàng có được.

Tình yêu đầu tiên trong đời, Tăng Tử Kiều đã trao cho người đàn ông làm anh trai cô hơn hai mươi năm nay. Đến sau cùng, đổi lại chỉ là những vết sẹo đau đớn, thậm chí, còn khiến cô mất đi rất nhiều kí ức. Hiện nay, cho dù đã nhớ lại toàn bộ, thế nhưng cô vẫn thấy đau đớn vô cùng. Cô thực dự còn chưa chuẩn bị cho lần yêu thứ hai.

Điều khiến Tăng Tử Kiều bất ngờ nhất chính là lúc nghe những lời tỏ tình cùng nụ hôn đường đột của Vệ Tần, cô chỉ lặng người đi, không hề tức giận và cũng chẳng thưởng cho anh cái bạt tai nào. Nếu đổi lại là Tăng Tử Ngạo, cô nhất định đã đánh cho anh ta một trận rồi. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?

Tử Kiều khổ não than dài một tiếng, quay người kéo cửa kính, nhưng cô lại thấy cửa dường như đã khóa lại từ lâu. Khi đang định ấn lại mât mã thì bóng đen đột nhiên xuất hiện sau của kính khiến cô giật mình, lúc ngước mắt lên nhìn, cô chợt lặng người đi.

Đứng cách một lớp của kính, cô với Tăng Tử Ngạo đều lặng nhìn nhau, lúc này thời gian dường như ngưng đọng lại.

Đây không phải lần đầu tiên Tăng Tử Ngạo đợi chờ, thế nhưng cảm giác của ngày hôm nay thực sự chưa từng có trong đời. Kể từ khi tan làm về, anh đã nấu cơm nước đâu vào đấy, mắt không ngừng nhìn vào đồng hồ treo tường đang từ từ chuyển động. Khi tiếng chuông đồng hồ vang lên, báo hiệu lúc này đã là mười hai giờ đêm, anh vẫn ngồi trong phòng khách đợi Tử Kiều. Đến tận giờ này rồi mà nha đầu chết tiệt kia vẫn chưa về. Kể từ khi tan làm đến giờ, anh đã ngồi trong căn phòng này đợi cô suốt bốn tiếng đồng hồ.

Buổi trưa nay, với bộ dạng quyết không làm việc, thà chết cũng xin nghỉ của Tử Kiều khiến anh ý thức được rằng, nhất định cô đã xảy ra chuyện gì đó. Bây giờ đã hơn mười hai giờ đêm, muộn như vậy mà cô còn chưa về, gọi di động thấy cô không nhấc máy, sau cùng còn tắt mày luôn. Anh hỏi Chi Chi, cô ấy cũng bảo không ở cùng Tử Kiều, không biết cô đã đi đâu?

Nha đầu ngốc nghếch này, có biết đã khiến anh lo lắng đến mức độ nào không?

Khoảng thời gian trước, anh cố tình bắt Tử Kiều phải làm công việc của bộ phận nhân sự, để cô phải làm thêm giờ, mục đích cũng là không muốn cô có thời gian đi hẹn hò cùng người khác. Cả sự việc lần trước, anh bắt cô đi cùng đến Công ty Thời trang Hâm Thụy cũng vì mục đích như vậy. Tuy rằng lần đó đã xảy ra chút sai sót, thế nhưng anh vẫn cảm thấy hành động đó là đúng đắn.

Con gái rất dễ bị lừa, huống hồ Tiểu Kiều xinh đẹp, quyến rũ như vậy, dễ khiến người khác muốn phạm tội. Nếu anh không thể bảo vệ cô thật tốt thì thực sự có lỗi với bố mẹ đã khuất nơi hoàng tuyền.

Tăng Tử Ngạo chợt phát hiện ra, bản thân càng lúc càng giống một người già. Anh chẳng khác nào một phụ huynh đang lo lắng cho cô như với đứa con vừa bước vào tuổi trưởng thành. Mặc dù bây giờ cô đã hai bảy tuổi rồi nhưng anh vẫn sợ cô sẽ xảy ra chuyện bất trắc. Thế nhưng cứ tiếp tục quản lí cô như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, đến ngày nào đó cô cũng yêu người khác, kết hôn và rời khỏi anh. Có điều vừa nghĩ đến việc cô kết hôn với người đàn ông khác, không hiểu tại sao trái tim anh lại đau nhói từng cơn.

Những người khác liệu có lo lắng, quan tâm, yêu thương và bảo vệ Tử Kiều như anh không thì quả thực rất khó nói. Thông thường chỉ cần là đàn ông, lần đầu tiên thấy Tăng Tử Kiều đều kinh ngạc trước sắc đẹp và thân hình tuyệt vời của cô. Anh không thích cảm giác ấy, không thích người đàn ông khác nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt háo sắc, nông cạn đó.

Đàn ông? Trong đầu Tăng Tử Ngạo lập tức hiện lên khuôn mặt của Vệ Tần. Anh nhướng cao đôi mày, nghĩ tới khả năng có thể xảy ra, anh quyết định xuống nhà đợi cô.

Chính vì quyết định này, Tăng Tử Ngạo đã kiểm nghiệm được mọi suy đoán trước đó của mình. Vừa bước chân ra khỏi thang máy, anh đã thấy Tiểu Kiều đang nói chuyện cùng Vệ Tần. Cách tấm cửa kính, Tử Ngạo không nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện đó. Chỉ trong nháy mắt, anh thấy Vệ Tần kéo Tử Kiều vào lòng tôi ôm hôn cô.

Theo bản năng, Tử Ngạo định xông ra dạy cho tên khốn đáng chết đó một bài học, thế nhưng khi đến gần cửa, anh lại dừng chân, bởi vì anh nhận ra một sự thực khiến anh đau lòng. Tử Kiều không từ chối nụ hôn đó và cô cũng không hề đẩy Vệ Tần ra.

Không biết bao lâu sau, Tử Ngạo rút tay khỏi túi quần, đấm mạnh vào bức tường trước mặt. Tiếp đó là tiếng mở cửa vang lên, anh quay người đi vào thang máy ấn nút chờ.

Tăng Tử Kiều đẩy của kính ra, bước vào thang máy đang đợi sẵn. Cô cúi đầu, đứng gọn vào một góc thang máy. Trong không gian chật hẹp đó, bất luận đưa mắt nhìn đi chỗ nào, cô vẫn thấy bóng dáng của Tăng Tử Ngạo, vậy nên cô đành phải cúi đầu, nhìn chăm chăm vào đôi giày của mình.

Tăng Tử Ngạo vẫn im lặng từ đầu tới giờ, không nói bát cứ một câu nào.

Về đến nhà, thay giày xong, Tử Kiều đi qua chỗ anh, lặng lẽ bước lên cầu thang tầng hai. Cô cho rằng anh sẽ không nói thêm gì nữa, thế nhưng phía sau bỗng truyền đến giọng nói lạnh lùng mà dõng dạc: "Đi với một người đàn ông, uống rượu đến tận tối muộn mới về, vậy mà em không định nói gì với anh sao?"

Tử Kiều dừng bước, đứng ngây tại cầu thang, sau đó từ từ quay người nhìn về phía Tử Ngạo đang ngồi trên sô pha cách đó vài mét.

Không khí xung quanh dường như ngừng trôi, trong phòng đột nhiên im ắng lạ thường, lúc này cho dù chiếc kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ mồn một.

Tăng Tử Kiều than dài một tiếng rồi bình thản đáp: "Thì giống như tất cả những gì mà anh đã thấy đó thôi." Thực ra cô có thể giải thích, chỉ là bộ dạng như thể đang thẩm vần phạm nhân khiến cô chẳng muốn nói gì thêm nữa. Cô cũng biết, bề ngoài anh có vẻ bình tĩnh thế nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, rất dễ khiến người khác sợ hãi, thế nhưng cô vẫn cứ trả lời như vậy.

Ngọt lửa tức giận trong lòng Tăng Tử Ngạo càng lúc càng dâng trào, nhưng anh vẫn cố gắng kìm nén, hít một hơi thật sâu rồi nói: "Có phải em định hẹn hò cùng hắn?"

Tăng Tử Kiều mím chặt môi, nghĩ một lúc mới đáp: "Thực ra vấn đề này, mãi cho tới khi nãy em cũng chưa nghĩ tới. Thế nhưng bây giờ suy nghĩ kĩ, có lẽ ẹn hò yêu đương cùng anh ấy cũng không phải chuyện gì xấu xa. Rồi đến một ngày, em cũng phải có cuộc sống của riêng mình, tìm một người để hẹn hò cũng đâu có gì không được. Nói không chừng, ngày nào đó em lại kết hôn cũng nên, như vậy với anh hay em đều là chuyện tốt. Chúng ta cũng không thể cứ tiếp tục mãi như thế này được, anh em không phải mà vợ chồng cũng không. Anh được tự do, em cũng không bị bó buộc, chẳng phải như thế đều vui vẻ sao?"

"Cho dù muốn hẹn hò yêu đương, chẳng lẽ em không thể đổi sang một người khác? Tại sao cứ nhất định phải là Vệ Tần? Em đã từng nghĩ đến chuyện bên cạnh hắn ta có bao nhiêu bóng hồng hay không?" Tuy rằng không hiểu nhiều về Vệ Tần, thế nhưng trước kia do Tử Kiều làm người mẫu trang bìa, Tăng Tử Ngạo cũng nắm một vài thông tin về Vệ Tần. Trong vài lần tiếp xúc về công việc, mỗi lần gặp Vệ Tần, anh thấy bên cạnh hắn ta đều là những người phụ nữ khác. Anh cũng là đàn ông, chỉ riêng về điểm này, dù thế nào đi nữa anh cũng không để Tử Kiều yêu một người đàn ông như thế.

"Nghe em nói này, anh trai thân yêu! Anh cũng là đàn ông, kể từ khi lên cấp hai, anh đã bao giờ tính thử xem bên cạnh mình có bao người phụ nữ? Lúc anh phong lưu khoái lạc, anh đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của em? Lẽ nào tiêu chuẩn đánh giá đạo đức giữa mỗi người đều khác biệt? Anh có thể, còn anh ấy thì không sao? Chỉ cho phép quan phủ đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn ư?" Tăng Tử Kiều bật cười, đây là tiêu chuẩn đạo đức gì chứ?

Anh với hắn ta hoàn toàn khác nhau, đa phần số lần đó đều là bèo nước gặp nhau hoặc diễn một vở kịch mà thôi. Anh biết giữ chừng mực, ít nhất anh tuyệt đối chung thủy trước tình yêu và hôn nhân. Cho dù là kết hôn giả với em thì trong khoảng thời gian hôn nhân, anh không hề qua lại, dây dưa với bất cứ người phụ nữ nào." Tăng Tử Ngạo dừng lại vài giây rồi tiếp tục: "Nếu nhất định phải nói đến tiêu chuẩn đạo đức, vậy thì em sẽ khác biệt, bởi vì em là em gái của anh. Đổi lại là người phụ nữ khác, cho dù cô ta có đi theo một người bán mỳ dạo, anh cũng chẳng quan tâm."

Tăng Tử Kiều lặng người đi, cô thực sự không ngờ anh lại nhắc tới chuyện này, thì ra trong khoảng thời gian hôn nhân với cô, anh hoàn toàn thủy chung. Cho dù là như vậy thì sao chứ? Điều này có liên hệ gì đến việc cô quyết định yêu đương hẹn hò cùng ai? Có lẽ chuyện này đối với cô khi chưa mất trí vô cùng quan trọng, thế nhưng với cô hiện nay thì chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

"Biết giữ chừng mực? Giữ chừng mực đến mức em đã nhảy xuống sông tự sát? Anh nói tuyệt đối chung thủy trong hôn nhân, lẽ nào người đàn ông như vậy trên thế giới chỉ có mình anh sao? Dựa vào đâu mà anh nhận định rằng, chuyện anh làm được thì Vệ Tần không thể làm?" Giọng nói của Tử Kiều càng lúc càng to hơn, cô thực sự không thể hiểu nổi hành vi can thiệp vào cuộc sống riêng tư em gái của người anh trai kiêm chồng cũ như anh.

"Tiểu Kiều, tại sao mỗi lần chúng ta nói chuyện, em đều cố tình chọc sâu vào vết thương trước kia thế?" Tử Ngạo cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ cần nhắc đến chuyện cô nhảy xuống sông tự tử là trái tim anh lại như bị ai đó bóp mạnh, đau nhói vô cùng.

"Không phải là em muốn chọc vào vết thương cũ mà là anh ép em phải làm như vậy." Tử Kiều đi xuống cầu thang, từng bước từng bước ép sát anh: "Công việc khảo sát đó rõ ràng là của bộ phận nhân sự, tại sao anh nhất định bắt em làm, bắt em tăng ca? Mục đích của anh chẳng phải là nhằm ngăn cản em đi hẹn hò với Vệ Tần sao? Khoảng thời gian trước, Vệ Tần hẹn gặp em vào buổi trưa, thế là đột nhiên anh bắt em đi kí hợp đồng cùng. Ông anh trai thân yêu, nếu không phải anh luôn nói với em rằng, em là em gái anh, chúng ta là anh trai em gái, thì em còn tưởng anh đang yêu thầm em đó. Thế nhưng do thân phận anh em này, anh lại không thể nào yêu em được, cho nên mới ép em đến mức phải chết đi sống lại. Hiện nay, thấy em cuối cùng đã có thể bắt đầu cuộc sống mới, muốn tìm một người đàn ông khác để hẹn hò, anh lại không cho em toại nguyện. Anh không thể giương mắt nhìn người đàn ông khác cướp em đi, nên không từ thủ đoạn ngăn cản, cấm đoán. Nếu đúng là như vậy, anh cứ nói rõ ra, nhất định em sẽ phối hợp nhịp nhàng, cho dù phải xuống địa ngục, em cũng không ngại." Tăng Tử Kiều đặt hai tay lên cổ anh, đối mặt trực diện với anh, giữa hai người chỉ còn cách nhau mấy phân, thậm chí còn cảm nhận được hơi thở ấm áp của nhau.

Khuôn mặt Tăng Tử Ngạo hơi ửng đỏ, không biết là do tức giận hau vì bị nói trúng tim đen.

"Em đã xem nhiều truyện ngôn tình rồi đó." Tử Ngạo không hề do dự đẩy đôi tay mềm mại, tuyệt đẹp của Tử Kiều ra. "Nếu em đã biết anh cố tình bắt em phải tăng ca, vậy thì em cũng hiểu được nỗi khổ của anh. Nếu em thực sự muốn hẹn hò yêu đương, rồi sau đó kết hôn, vậy thì phải tìm người tử tế, có chí tiến thủ, chứ không phải một người đàn ông luôn có nhiều phụ nữ vây quanh. Vệ Tần, hắn ta không thích hợp với em chút nào."

"Không phải anh đang nói chính bản thân mình đấy chứ? Trước kia trong nhà có em, ở công ty có Thường Ân Thuần, bên ngoài có lẽ còn một đống người khác nữa." Ngữ khí của Tăng Tử Kiều càng lúc càng thêm cay nghiệt, chỉ cần nghĩ tới việc trước kia anh ra sức trốn tránh cô, nên không ngừng thay đổi bạn gái là cô lại cảm thấy buồn bã, bực bội.

Tử Ngạo nghiến răng đáp lại: "Tiểu Kiều, anh thực sự không hề tồi tệ đến mức như em nghĩ đâu."

"Bây giờ anh có dây dưa lằng nhằng cùng bao nhiêu cô gái cũng chẳng liên quan gì đến em hết. Vệ Tần rốt cuộc có thích hợp với em hay không thì sẽ do em quyết định. Người muốn hẹn hò, yêu đương rồi đi đến hôn nhân là em chứ không phải là anh. Nếu anh cứ kiên quyết muốn làm anh trai của em, vậy thì được thôi, thế nhưng đây không phải những chuyện mà một người anh trai cần quản lí. Yêu đương, kết hôn đều là quyền tự do của mỗi người, anh cứ liên tục can thiệp như vậy cũng chẳng làm được gì đâu. Anh khoan dung với bản thân mình thì càng nên rộng lượng với những người khác." Tử Kiều thẳng thắn đáp lại anh.

Tăng Tử Ngạo nghe xong, nghiến răng nghiến lợi thét lên: "Tăng Tử Kiều, anh không hề xấu xa như em đã nói, anh thực sự muốn tốt cho em."

"Em... em nói đi, rốt cuộc phải làm như thế nào thì em mới không yêu đương hẹn hò với Vệ Tần?"

Tử Kiều nhìn vào đôi mắt tràn đầy phẫn nộ của anh, quyết định thẳng thắn một lần cho xong: "Anh muốn biết sao? Được thôi, em sẽ nói cho anh biết!" Nói xong, cô liền đưa hai tay ôm mặt Tăng Tử Ngạo, đặt nụ hôn chuẩn xác lên môi anh.

Cả người Tăng Tử Ngạo bỗng cứng đờ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, anh không thể ngờ Tử Kiều lại làm như vậy. Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cô vẫn níu chặt cổ anh, dùng răng cắn chặt lên đôi môi anh, sau đó mới chịu thả tay, buông anh ra. Tử Kiều nhoẻn miệng mỉm cười, nụ cười thắng lợi, rồi liếc mắt nhìn anh.

Tăng Tử Ngạo đưa tay sờ lên đôi môi đau nhói vừa bị Tử Kiều cắn, khuôn mặt anh tuấn đỏ rực cứ như thể uống tượu say. Anh muốn nổi cáu, thế nhưng lại chẳng thể nghiêm túc giảng giải đạo lí như lúc trước nữa.

Tăng Tử Kiều bật cười: "Anh muốn quản lí em thì chỉ có duy nhất một con đường để đi thôi, chính là dùng hôn nhân ràng buộc em. Đây cũng là những lời mà anh đã nói với em khi đứng trước cửa hộp đêm trước đây. Em có thể đảm bảo, em cũng sẽ hết sức chung thủy trong hôn nhân, tuyệt đối không có quan hệ lằng nhằng với bất cứ người đàn ông nào khác. Chỗ này, cũng chỉ có mình anh mới chạm vào được thôi!" Cô dùng ngón tay trỏ đặt lên bờ môi của mình rồi nhìn anh nở nụ cười đầy quyến rũ.

Tử Ngạo quay mặt đi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn trói cô lại đánh cho một trận, sau đó thét lên đầy phẫn nộ: "Con nha đầu này, có phải em điên rồi không? Tại sao cứ nhất định khiến cho cả hai phải khó xử chứ? Rốt cuộc em muốn như thế nào? Em nói cho anh biết đi, rốt cuộc em muốn như thế nào?"

Nụ cười vẫn giữ trên môi, Tăng Tử Kiều âm thầm nghiến răng, nhìn anh chăm chú rồi đột nhiên thét lớn: "Không phải là em muốn như thế nào, mà chính xác là phải làm thế nào thì anh mới chịu buông tha cho em? Anh cho rằng, em thích bản thân cứ thấy anh là lại xù lông lên như nhím sao? Hàng ngày đi làm, tan làm, ngoài việc đi ngủ và đi vệ sinh ra thì còn thời gian nào anh không khống chế, giám sát em? Chúng ta cứ sống như thế này, rốt cuộc là quan hệ vợ chồng hay anh em, anh đã bao giờ nghĩ đến chưa? Em không muốn tiếp tục thế này nữa, hiện nay nếu em vừa không muốn làm vợ chồng, cũng chẳng muốn làm anh em với anh nữa, em chỉ muốn có cuộc sống bình lặng mà thôi. Em muốn sống theo cách của mình, chứ không phải chịu sự giám sát, khống chế của anh. Làm em gái anh, rồi cũng sống theo cách anh áp đặt, mong muốn. Anh có biết như vậy là xâm phạm quyền tự do cá nhân của em không? Anh có hiểu hay không? Có hiểu không?" Tử Kiều nói đến những lời sau cùng gần như gào rách cả cổ họng.

"Khống chế, giám sát? Xâm phạm tự do cá nhân?" Tử Ngạo nhắc lại mấy từ này. Thì ra sống cùng nhau bao ngày nay, mỗi ngày vui vẻ sống bên nhau đều là giả tạo? Để rồi giờ đây, cô áp đặt cho anh mấy câu "khống chế". "giám sát", "xâm phạm tự do cá nhân". Trước nay anh không hề biết rằng, thì ra trong lòng cô luôn xem anh là một tên bạo chúa.

"Lẽ nào không phải sao? Lẽ nào anh không cảm thấy bản thân rất quá đáng sao? Nhất định phải yêu cầu một người đã từng yêu anh phải làm em gái anh, đo không phải là khống chế, áp đặt thì còn là gì chứ? Rốt cuộc anh đã từng nghĩ rằng, trước đây, hiện tại và sau này, em muốn thứ gì hay không? Anh có thể đừng ích kỉ như vậy nữa được không?" Tử Kiều đã hồi phục trí nhớ, thế nhưng cô không muốn cho anh biết. Có lẽ anh không biết thì lại càng an tâm để cô ra đi.

Tăng Tử Ngạo hoàn toàn im lặng, lồng ngực bí bách như chèn một khối đá lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến anh tan xương nát thịt. Anh cúi đầu nhìn Tử Kiều, khuôn mặt tức giận của cô như tràn đầy oán hận, chỉ trích những sai lầm của anh.

Tăng Tử Kiều nói không sai chút nào, là anh đã tự cho mình là đúng, anh thật quá ích kỉ.

Nắm chặt bàn tay lại, Tăng Tử Ngạo hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được, cuộc sống mà em muốn, anh sẽ cho em được toại nguyện. Sau này, em muốn làm gì, anh tuyệt đối không bao giờ can thiệp, anh trả lại cho em tự do mà em muốn."

Nói xong, Tử Ngạo cúi đầu bước vào căn phòng của mình. Không bao lâu sau, anh lại đi ra, trên tay cầm theo mấy tờ giấy, đó chính là đơn ly hôn mà anh vẫn luôn giữ nhưng không chịu kí tên.

Tử Ngạo cầm bút, lật sang trang sau cùng, rồi kí tên, sau đó anh đặt tờ đơn lên bàn, bình thản nói một câu: "Ngày mai, luật sư Dương sẽ xử lí các chuyện còn lại. Bên công ty MK, nếu em muốn thì tiếp tục đi làm, không muốn làm thì có thể nghỉ việc. Những thứ đồ của anh trong căng phòng kia, nếu muốn thì em cứ việc ném hết đi, từ nay, căn nhà này chỉ thuộc về mình em thôi."

Tăng Tử Ngạo đặt chùm chìa khóa lên trên tờ đơn ly hôn, ngừng lại đôi chút rồi đi khỏi nơi được gọi là nhà mà chẳng thèm quay đầu lại, trên thục tế đây chỉ là nơi ở ngắn ngày của anh mà thôi.

Khi cánh cửa khép lại, toàn thân Tăng Tử Kiều như mất đi sức lực, cô ngồi sụp xuống đất. Nơi này lại yên tĩnh như trước kia, không còn tranh cãi, cũng không còn tiếng cười vui vẻ nữa. Cô đã thắng. Kể từ giờ trở đi, nơi này thuộc về một mình cô, sẽ chẳng còn ai ràng buộc, cấm đoán cô. Cô quá mệt mỏi, cô từ bỏ, cuối cùng cô đã ép anh phải ra đi. Sau này, giữa cô và anh chẳng còn bất cứ quan hệ nào nữa. Không có anh, cuộc sống của cô sẽ không còn đau khổ.

Thực ra lúc ở quán bar, Tăng Tử Kiều đã nghĩ rất kĩ càng, nếu hai người ở bên nhau cùng mệt mỏi, chi bằng một mình cô đau khổ, đau ngắn còn hơn đau dài, cô quyết định buông tay, không cưỡng cầu thêm nữa. Người ta thường nói, ép buộc quá sẽ thành không hay.

Nước mắt nóng ấm chảy xuống hai má, rồi qua miệng để lại vị mặn chát, đột nhiên Tử Kiều cảm thấy như bị kim châm, sau khi định thần lại, cô liền lau khô ngước mắt trên mặt mình.

Tử Kiều cầm chùm chìa khóa trên mặt bàn, nắm chặt trong lòng bàn tay, chỉ hận không thể bóp nát nó ngay lúc này. Giải thoát rồi, cuối cùng cô đã hoàn toàn được giải thoát. Thế nhưng tại sao cô lại cảm thấy trái tim mình đau nhói như vậy, đau đớn vô cùng.

Bước ra khỏi tòa nhà, gió đêm ập tới, Tăng Tử Ngạo dường như tỉnh táo hơn hẳn. Anh ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao, đột nhiên cảm thấy mơ màng, lúc này thực sự chẳng biết nên đi về đâu. Khồn phải là không có nơi quay về, mà vì anh thực sự không nỡ rời xa nơi này.

Tử Ngạo quay đầu nhìn lại căn nhà của mình với ánh đèn le lói, trái tim lạc lõng. Tuy rằng thời gian sống cùng Tử Kiều tại nơi đó không lâu lắm, thế nhưng lại là khoảng thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất của hai người kể từ khi anh trốn tránh cô.

Tử Ngạo bước về phía ô tô, mở cửa xe, ngồi vào trong nhưng lại chưa khởi động máy, anh lấy một điếu thuốc ra châm lửa. Đầu óc anh rất hỗn loạn, trước nay chưa từng cảm thấy mất phương hướng như lúc này. Hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, cuối cùng lại chia cách. Đây là lần đầu tiên, họ có thể tách bạch triệt để như vậy, đáng lẽ anh phải cui mừng mới đúng. Thế nhưng anh lại thấy bí bách như thể sắp không thở nổi. Đây có lẽ là lần sau cùng anh ngồi ở nơi này trong tâm trạng như vậy.

Hút hết điếu thuốc, Tử Ngạo lại châm thêm một điếu khác, cứ như vậy điếu này tiếp điếu kia, mãi cho tới khi màn đêm đen bắt đầu hửng sáng. Bên tai bắt đầu vang lên tiếng chim chóc hót véo von, người đưa báo, đưa sữa đã bắt đầu làm việc, lúc này anh mới nhận ra, mình đã ngồi trong xe suốt cả một đêm.

Chiếc gạt tàn trong xe chất đầy đầu thốc, nhìn chẳng khác nào một con nhím bị thương, thu gọn mình vào một góc.

Tăng Tử Ngạo ngước mắt nhìn lên tòa nhà phía trước, không lâu sau, anh mím chặt môi, cho xe rời khỏi khu nhà.

(hếtchương 33)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv