Như Chưa Từng Quen Biết

Chương 26: Hồi ức về nụ hôn đầu



Kể từ lúc không ngừng tranh cãi, cho tới bây giờ khi đã bắt đầu đối xử hòa bình với nhau, mối quan hệ giữa Tăng Tử Kiều và Tăng Tử Ngạo hiện đang ở trạng thái hòa hợp nhất, thậm chí có thể nói là bắt đầu có chuyển hướng tốt đẹp.

Cũng chẳng biết có phải do món ăn Tử Kiều nấu quá ngon hay vì lí do nào khác, Tăng Tử Ngạo đã bỏ qua nhiều cuộc hẹn bên ngoài, hầu như ngày nào cũng đưa cô về nhà, sau đó cùng ra siêu thị mua đồ về nấu.

Đối với việc nấu ăn, có lẽ cũng là một chuyện khiến Tăng Tử Kiều tự hào nhất. Cảm ơn trời đất, tuy rằng bị mất đi một phần kí ức, thế nhưng cô gần như không đánh mất chút kiến thức nào về việc nấu ăn.

Có điều, Tử Kiều cho rằng làm một món ăn ngon hay không cũng liên quan tới người thưởng thức món ăn đó. Cô không phủ nhận món ăn do mình nấu rất ngon, thế nhưng cũng phải thừa nhận một đều, Tăng Tử Ngạo ngày nào cũng khen ngợi cô, đích thực đã đem đến cho cô niềm cổ vũ to lớn.

Mỗi tối nằm trên giường, nhớ lại những lời khen ngợi của Tử Ngạo, đột nhiên Tử Kiều lại cảm thấy bản thân quá xuẩn ngốc, chỉ vì mấy câu nói đó của anh mà ngày nào cô cũng dốc mọi tâm tư xem ngày mai nên làm món gì.

Tăng Tử Ngạo thích ăn rau hẹ, ghét rau cần, Tử Kiều chế giễu phải chăng sức khỏe của anh có vấn đề, bởi vì rau hẹ có tên khác là cỏ Tráng Dương, còn rau cần lại có tác dụng sát tinh. Mỗi lần như vậy, anh đều chẳng thương tiếc đưa tay cốc nhẹ lên đầu cô một cái, hỏi cô rốt cuộc học được những suy nghĩ vớ vẩn này ở đâu.

Tử Kiều học những thứ này từ đâu nhỉ? Có rất nhiều điều, cô cảm thấy nó tự xuất phát từ trong đầu cô mà ra thôi.

Hai người ngày ngày cùng đi làm, cùng tan làm, dùng chung một phòng làm việc, ở cùng một nhà, sau đó còn đi mua đồ ăn và ăn cơm cùng nhau, thậm chí còn ngồi trên sô pha thảo luận một số vấn đề liên quan đến công việc. Đương nhiên, mối quan hệ vẫn được quy định là anh em chứ không phải vợ chồng.

Cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc, Tăng Tử Kiều cuối cùng cũng chấp nhận mối quan hệ này, cũng vì vậy mà cô đã hiểu biết nhiều hơn về Tăng Tử Ngạo. Mỗi sáng sớm, sau khi ăn sáng xong, anh thường ngồi đọc báo mười phút rồi mới đi làm. Sau bữa tối, ít nhất là trước mặt Tử Kiều, anh tùy tính nhưng không tùy tiện, ít nhất là trong khoảng thời gian sống chung, cô chưa từng thấy anh dắt một người phụ nữ nào về, thậm chí chưa từng mang một động vật khác giới nào về khu nhà bao giờ. Cho dù phải đi tiếp khách đến tận khuya, ngày hôm sau anh vẫn thức dậy bình thường, làm theo đúng thời gian biểu hàng ngày. Tóm lại, dù trên phương diện tinh thần hay hành động bên ngoài, anh tuyệt đối không có bất cứ điều gì kì quái cả.

Tăng Tử Kiều gần như có thể hiểu được, tại sao trước kia cô lại say mê anh đến vậy. Hiện nay, cô có thể thấu hiểu mấy ưu điểm như dịu dàng, tận tâm, nhiều tiền, đẹp trai, có năng lực, không quái dị tập hợp tại một cá thể thì sẽ hoàn mỹ đến mức nào. Một người đàn ông như vậy làm sao phái nữ lại không động lòng yêu thích được chứ? Tất nhiên ngoại trừ cô, vì cô của hiện nay hoàn toàn miễn dịch với anh.

Khoảng thời gian này, trong đầu Tăng Tử Kiều hầu như chỉ có mọi thứ liên quan đến hai người, cô chưa từng để ý rằng khóe miệng mình lúc nào cũng nở nụ cười hạnh phúc. Thế nhưng, chẳng được bao lâu, nụ cười đó dần dần mất đi, thay vào đó là nỗi sầu muộn, buồn bã.

Vì phải đi tiếp khách nên đã hai, ba ngày qua, Tăng Tử Ngạo không về nhà dùng bữa. Có lẽ cũng vì quen với sự tồn tại của một người khác, nhất thời hồi phục lại cảm giác lạnh lẽo của trước đó, Tử Kiều thực sự không thích ứng nổi. Cô tự giễu bản thân: Tăng Tử Kiều à Tăng Tử Kiều, mày nhất định lại ngốc nghếch rồi! Phải chăng thích làm nô lệ cho người ta nên cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ tới việc nấu nướng? Thích nấu ăn như vậy tại sao không đi làm đầu bếp chứ? Sở dĩ mỗi ngày đều nấu món ngon cho anh ăn, thực ra cũng chỉ là mong được bình an mà thôi. Có lẽ làm cho anh vui vẻ thì anh sẽ sớm dời khỏi căn nhà này, vậy là cô có thể được giải phóng hoàn toàn rồi. Làm nô lệ thì làm nô lệ, vì tự do của bản thân, đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tiểu nữ tử có thể nhẫn nhục được.

Tăng Tử Kiều không ngừng tự giải thích trong lòng, cố gắng tìm sự bình thản cho mình. Mấy ngày này hãy cứ coi như được nghỉ phép, công việc ban ngày cũng đủ khiến người ta mệt mỏi rồi. Tối nay cô sẽ nghỉ ngơi cho đã. Sau khi tắm xong, Tử Kiều liền trèo lên giường, ngủ nghỉ cho sướng thân.

Cũng chẳng biết là mấy giờ, đang lúc ngủ mê mệt, Tăng Tử Kiều bỗng nghe thấy có người ấn chuông cửa, cô đắp chăn quá đầu tiếp tục ngủ, thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng chuông đáng ghét kia reo lên liên tục. Cuối cùng, chẳng thể nào chịu đựng được nữa, Tử Kiều liền kéo chăn ra, rồi nhảy khỏi giường bước xuống nhà.

Ba ngày qua, lần nào Tăng Tử Ngạo cũng quay về vào lúc nửa đêm, tiếng mở cửa thường khiến cô tỉnh giấc, đồng hồ sinh học trong nhà rối loạn cực điểm, cô sắp mắc chứng mất ngủ rồi. Hai ngày trước vẫn còn may, anh làm việc gì cũng thận trọng, tuyệt đối không gây ra tiếng động, ai ngờ hôm nay lại quá đáng như vậy, rõ ràng có chìa khóa vậy mà còn ấn chuông cửa.

Tăng Tử Kiều nộ khí đùng đùng xông xuống nhà liền thấy Tăng Tử Ngạo đi vào. Cô đi tới trước mặt anh, tức giận thét lớn: “Anh bị làm sao thế, rõ ràng là có chìa khoá nhưng tại sao còn ấn chuông cửa? Tôi xin anh lần sau nếu quá mười hai giờ đêm thì đừng có về nhà, tránh làm ảnh hưởng đến mộng đẹp của người khác.”

Tăng Tử Ngạo đứng ngay chỗ cửa ra vào, ánh đèn mờ chiếu lên thân người anh đầy huyền ảo.

Không khí nồng nặc mùi rượu, nhất định anh đã uống rất nhiều. Khi Tử Kiều thấy đôi mắt mê đắm nhuốm đỏ vì sắc rượu, đột nhiên cô cảm thấy bực bội. Tuy rằng khoảng thời gian này quan hệ giữa hai người đã cải thiện nhiều, thế nhưng cô cũng lĩnh giáo thêm được sự ngang tàn và biến thái của anh. Ai biết được sau khi uống rượu xong anh có đại phát thú tính hay không, vì thế cô nên biết điều một chút thì hơn.

Tử Kiều bĩu môi không chút cam nguyện: “Thôi bỏ đi, anh thích về lúc nào thì về, mở cửa nhẹ nhàng một chút là được.”

Vừa bước lên cầu thang được mấy bước, Tử Kiều liền nghe thấy tiếng động từ sau lưng, quay đầu lại cô thấy anh xông thẳng vào nhà vệ sinh. Không bao lâu sau, trong đó truyền ra những tiếng nôn mửa đáng sợ.

Dựa vào vài mảnh kí ức hồi phục gần đây, Tử Kiều biết tửu lượng của Tăng Tử Ngạo khá tốt. Anh gần như chưa uống say bao giờ, cho dù có uống say thì cũng tuyệt đối không bao giờ xuất hiện trước mặt cô, duy nhất một lần cô thấy anh uống say chính là lúc bố qua đời.

Vào ngày bố qua đời. Cảnh tượng này thật quen thuộc, rốt cuộc là như thế nào nhỉ? Suy nghĩ một hồi, Tăng Tử Kiều vẫn chẳng thể nào nhớ ra được. Cô mím chặt môi, quay người bước vào bếp pha cho anh một ly mật ong. Cô đặt ly nước đó lên mặt bàn rồi lại đi vào nhà vệ sinh xem anh lúc này ra sao.

Mùi vị nồng nặc trong phòng vệ sinh khiến Tử Kiều cau chặt đôi mày. Hai tay anh chống lên thành bệ xí, thân người lảo đảo, sắc mặt vô cùng đau khổ.

Có lẽ do thương hại anh mà cô gắng chịu đựng mùi vị đáng sợ ấy, rót một ly nước đưa cho anh súc miệng, rồi lại giặt một chiếc khăn lau sạch mặt giúp anh.

“Này, anh có thể đi được không, có cần tôi đỡ không hả?” Tử Kiều đập nhẹ tay lên bờ vai anh. Ai ngờ anh lại quay đầu qua, nheo đôi mắt đỏ mờ lại, nhoẻn miệng mỉm cười: “Em ồn ào quá!”

Đột nhiên, sắc mặt Tử Kiều sầm hẳn lại, chẳng hề khách khí dùng chiếc khăn mặt đập vào mặt anh rồi phát nộ: “Tôi bị thần kinh nên mới quan tâm anh sống chết thế nào.”

Chính vào lúc quay người bỏ đi, tay cô bị anh tóm lại, cô thấy tiếng anh thì thầm: “Này, nói chuyện với anh một lúc, anh cảm thấy chán nản quá!” Tuy tức giận và bực bội thế nhưng Tử Kiều hoàn toàn không thể kháng cự trước giọng nói trầm ấm mà tràn đầy sức hút của anh.

Chính vào khoảnh khắc đó, hai huyệt thái dương của Tử Kiều khẽ giật, trước mắt bỗng sáng lóe lên, cảnh tượng quen thuộc này chẳng khác nào một bộ phim điện ảnh phát lại trong đầu. Cuối cùng thì Tử Kiều đã hiểu tại sao cảm giác này lại quen thuộc đến vậy

Buổi tối vào ngày tang lễ của bố kết thúc, Tăng Tử Ngạo cũng uống say mèn như hôm nay. Sau khi an ủi mẹ ngủ xong, Tử Kiều lại tiếp tục chăm sóc cho anh. Ai ngờ anh lại kéo cô ra sô pha ngồi, giảng giải về tri thức nghiệp vụ máy tính tin học. Anh bỗng chỉ vào một câu hỏi trong quyển sách cùng chủ đề rồi nói với Tử Kiều rằng, ngày mai sẽ phải nộp bài cho thầy giáo, ra lệnh cô nhất định phải hoàn thành trong hôm nay.

Chẳng còn cách nào khác, Tăng Tử Kiều đành phải mở máy tính ra, bắt đầu làm bài. Có lẽ anh không chịu nổi cô đơn nên lại chạy đến làm phiền cô, biến thái đến độ ép cô phải đọc cho anh nghe tất cả những thuật ngữ tin học, đồng thời yêu cầu cô phải đọc to và tình cảm như khi đọc truyện cổ tích vậy. Tuy rằng Tử Kiều cũng học chuyên ngành tin học, thế nhưng phải đọc thuật ngữ tin học như truyện cổ tích thì thực sự là biến thái và vô lí đến cực độ.

Lúc đó, Tử Kiều vẫn luôn yêu anh sâu sắc, cho nên dù biết anh đang say nhưng cũng chấp hành như thể là thánh lệnh. Tuy nhiên, dù cô có đọc mấy thuật ngữ đó tình cảm và dõng dạc đến mức nào thì nói cho cùng nó cũng chỉ là thuật ngữ kĩ thuật mà thôi, vô cùng khô khan, vô vị. Tăng Tử Ngạo càng thêm bực bội, đoạt lấy cuốn sách trong tay Tử Kiều ném ra xa khiến cô suýt chút nữa ngã khỏi giường.

Có lẽ vì theo bản năng, Tử Ngạo đưa tay kéo Tử Kiều lại, thế nhưng, anh đang say rượu, chẳng còn sức lực để giữ vững bản thân chứ đừng nói đến chuyện kéo được cô. Kết quả là cả thân hình nặng nề của anh từ trên giường ngã nhào xuống đất và đè lên người cô, khiến toàn thân cô đau nhức vô cùng, nước mắt chảy nhòa hai má.

Tăng Tử Ngạo cứ như vậy nằm đè lên người Tử Kiều, nheo đôi mắt tuyệt đẹp mà mê man soi xét cô một lúc, sau đó lại thốt ra một câu ngốc nghếch: “Tại sao đang yên đang lành em lại khóc vậy?”

Tăng Tử Kiều vừa khóc vừa trả lời: “Anh đang nằm đè lên người em… em sắp tắt thở rồi”

Tăng Tử Kiều cứ tưởng rằng anh sẽ đứng dậy, nhưng không ngờ anh còn cúi đầu thấp hơn nữa. Dưới ánh đèn mờ ảo, vào khoảnh khắc đó, anh đặt bờ môi ấm nóng lên môi cô, giọt nước mắt lăn trên má chẳng khác nào ngọn lửa đang chảy.

Đầu Tử Kiều hoàn toàn trống rỗng, vào lúc định thần lại định đẩy anh ra thì đột nhiên bờ môi cô tràn đầy cảm giác nóng ấm, ướt át. Cơ thể cô cứng đờ, hai tay đặt trước ngực anh hoàn toàn không biết phải làm thế nào nữa. Đầu óc cô loạn đến mức như sắp nổ tung, người anh trai luôn dịu dàng với cô nhưng lại giữ khoảng cách tuyệt đối này đang hôn cô

Nhiệt độ toàn thân dâng cao độ, thân hình đè trên người Tử Kiều cũng vậy, thế nhưng cảm giác hoàn toàn khác biệt, cô hiện tại chẳng thể nào cử động được, chỉ đành mặc anh muốn làm gì thì làm.

Đó chính là nụ hôn đầu của Tăng Tử Kiều, mơ màng, bất lực mà hỗn loạn… Chiếc lưỡi của anh linh hoạt tách đôi môi Tử Kiều ra, đầu lưỡi nóng ấm mang theo hơi rượu nồng không ngừng thăm dò mọi nơi trong miệng cô. Hành động này chẳng khác nào thảo nguyên đang bốc cháy, thiêu đốt khoang miệng và cả thân người cô, nó cũng giống như ngọn gió mát ngoài biển, cuộn cô vào vòng xoáy rộng lớn, khiến cô chẳng thể nào vùng vẫy mà cứ để mặc mình cuốn theo

Dần dần, nhiệt độ ấm áp trên môi mất đi, Tăng Tử Ngạo bất lực nằm trên người Tử Kiều, cứ như vậy mà ngủ thiếp đi.

Trái tim Tử Kiều vẫn rung động mãnh liệt, không biết bao lâu sau, cô cắn đôi môi của mình, cố gắng đẩy anh sang một bên nhưng chẳng thể nào kéo anh lên giường. Để anh ngủ dưới thảm, cô sợ anh lạnh nên đã đắp cho anh một tấm chăn mỏng.

Đáng lẽ Tử Kiều nên đi ngủ luôn, thế nhưng vì trước đó anh đã nói ngày mai phải nộp báo cáo cho thầy nên cô lại tiếp tục hoàn thành bài tập đó giúp anh. Ngày hôm sau, khi thấy bản báo cáo cô thức suốt đêm làm giúp mình, anh đã hoàn toàn quên mất mọi chuyện, không ngừng xin lỗi rối rít, nói mình đã uống quá nhiều, còn thề là sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv