Con gái nhà thế gia có nhiều người văn võ song toàn. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Cố Như Cửu chỉ tạm ổn, không khá cũng không quá tệ, nếu muốn thi tài thì chẳng bao giờ được hạng nhất, cũng không đến mức tụt lại phía sau, luôn ở giữa lưng chừng, đủ để mọi người không coi khinh.
Có điều mọi người đều biết, nguyên quán của Cố thị thuộc Thanh Nguyên Châu, tổ tông của họ đều không lấy võ lập thân, trình độ cưỡi ngựa của Cố Như Cửu được thế này cũng đủ để không ít tiểu thư thế gia âm thầm khen ngợi. Phu nhân của các nhà có thế hệ con cháu cùng độ tuổi đã sớm có ý muốn kết thân với nàng, đưa Cố Như Cửu nhét vào hàng ngũ được ưu tiên lựa chọn.
Nhất mạch này của Cố Trường Linh chính là chi nhánh chính dòng của Cố thị ở Thanh Nguyên Châu. Trăm năm trước khi Cố gia còn nghèo túng, có huynh đệ dòng chính đến kinh thành phát triển sự nghiệp, không ngờ dịp này lại một lần nữa giúp Cố gia đứng vững ở đất kinh thành.
Thực tế trong kinh thành cũng có không ít chi nhánh thế gia giống như tổ tiên Cố thị, từ nguyên quán di chuyển đến mảnh đất kinh thành mưu cầu danh lợi nhưng không phải tất cả thế gia tha hương đều gặp được may mắn như Cố gia. Đã có vài người tiếc rẻ quay trở về nguyên quán, duy trì thể diện thế gia ở mảnh đất địa phương, sau đó dần rơi vào cảnh túng quẫn, cuối cùng ngay cả danh hào của họ trên tộc phổ thế gia cũng biến mất.
Lần này kinh thành xảy ra động đất, Cố Trường Linh lại đưa ra lời báo động trước thiên tai, hành vi này đủ để đưa tên tuổi của ông lưu lại trong sử sách. Thế gian có bao nhiêu người biết được thiên tai sẽ xảy đến, cớ sao không phải ai khác mà cứ là Cố Trường Linh làm được điều ấy? Còn giúp cho hơn mười vạn dân sống trong kinh thành may mắn tránh khỏi tai ương, ngày sau cho dù Cố gia không có nhân vật tài đức vẹn toàn xuất hiện, chỉ cần đầu óc không quá kém cỏi, hoặc làm ra chuyện không nên làm thì trong mấy thập niên tới vẫn có thể sống cuộc sống phong quang.
Cũng bởi vậy, Cố gia trở thành đối tượng thông gia tốt nhất kinh thành. chỉ tiếc trong số hai trai hai gái của Cố gia thì có ba người đã thành thân,
chỉ còn cô con gái ít tuổi nhất cũng được nuông chiều nhất vẫn chưa đến tuổi lấy chồng.
Cô nương mười một, mười hai tuổi của những gia đình khác vốn đã sớm tìm nhà môn đăng hộ đối để định trước lương duyên. Thế nhưng người của Cố gia trước giờ giống như không muốn nhắc đến chuyện này, mặc dù có người tới cửa ngõ ý, cũng bị đương gia chủ mẫu của Cố gia là Dương thị ngăn cản. Ngay cả người từ nhà mẹ đẻ của Dương thị đến tìm hiểu cũng bị bà thẳng thừng từ chối.
Sớm nghe đồn Cố Trường Linh nuông chiều cô con gái nhỏ này hơn hẳn những người con khác trong nhà, hiện tại xem ra chính là sự thật. Không phải trước đó vài ngày Lý gia sai người tới dò hỏi, Cố gia cũng không nhận lời đó thôi.
Đây chính là Lý gia nổi danh ngang ngửa với Tư Mã gia, nếu những người khác trông thấy người Lý gia tới dạm ngõ, chỉ sợ đã vui mừng không hết mà nhận lời rồi.
Cũng bởi vì có lời đồn đãi như vậy nên khi nhị lang của Lý gia là Lý Hoài Cốc xuất hiện, có không ít người nổi lên lòng hiếu kỳ muốn xem kịch hay, hy vọng có thể náo loạn lên một chút cho vui.
Đáng tiếc, theo cách giáo dục con cái của hai nhà Lý – Cố, làm sao có thể gây ra hành vi đánh mất danh phận dưới những con mắt nhìn chăm chăm của đám người đang dài cổ ngóng chuyện kia được.
“Cố tiểu thư.” – Lý Hoài Cố ngồi trên lưng ngựa khí vũ hiên ngang, đi lại cười vấn an Cố Như Cửu: “Dạo này khỏe không?”
“Lý thiếu gia.” – Cố Như Cửu cũng cười đáp lễ, vỗ nhẹ đầu con ngựa, con ngựa dừng bước tỏ vẻ rất có linh tính: “Rất tốt.”
Lý Hoài Cốc thấy nàng chỉ sờ sờ đầu mà con ngựa lại hiểu ý dừng bước, nụ cười trên mặt càng sâu thêm vài phần: “Quả là con ngựa tốt.” – Hắn còn muốn nói thêm là chỉ có chủ nhân tốt mới có thể nhận được một con ngựa có linh tính như vậy.
Con ngựa được khen, Cố Như Cửu là chủ nhân của nó đương nhiên cũng rấtt vui, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn. Chợt nghe thấy tiếng vung roi vọng lên từ phía sau, nàng nhìn lại, thấy mấy thế gia công tử đang giục ngựa phi nước đại, chỉ là sau khi nhìn thấy hai người bọn họ thì giảm tốc.
Thật lòng mà nói, mấy công tử thế gia này không hiểu được gu thẩm mỹ của Lý Hoài Cốc thế nào, Cố tiểu thư này xét dung mạo cũng tạm được nhưng dáng người béo tròn như cục bột thì có mùi vị ngon ngọt gì? Theo bọn họ, mấy cô nương Tư Mã gia mới là khuynh thành tuyệt sắc, các cô nương Lý gia cũng sáng loáng chói mắt.
Người như Cố Như Cửu bọn hắn cũng rất thích, ai mà chẳng thích nhìn những đứa bé trắng trắng mềm mềm, mặt non da phấn cơ chứ? Thế nhưng cảm giác thích thú này lại không khơi dậy được tình yêu nam nữ, cũng không dấy lên bất cứ dục vọng nào trong người, luôn cảm thấy nếu nổi lên tà tâm với những cô bé như vậy sẽ vô cùng tà ác chẳng khác nào cầm thú.
Cho nên khi thấy Lý Hoài Cốc nảy sinh tâm tư này đối với Cố Như Cửu, bọn họ đều thấy vô cùng ngạc nhiên, không ngờ sở thích của Lý nhị thiếu gia lại đặc biệt như vậy.
Lý Hoài Cốc thấy những công tử thế gia này dừng lại liền quay sang chào hỏi bọn họ. Đang quay sang nói dăm ba câu vu vơ với mấy người bọn họ thì thấy Cố Như Cửu đã cưỡi ngựa thảnh thơi tiêu sái đi được một đoạn đường rồi, hắn liếc nhìn mấy bạn cùng lứa tuổi đứng ở bên cạnh, do dự một chút nhưng vẫn không đi theo.
Dương Văn Tễ là đại ca của Dương Tích Tuyết, cũng là biểu ca của Cố Như Cửu, đang đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy chỉ biết lắc đầu. Cái tên Lý Hoài Cốc này mặc dù có chút tâm tư với Cố biểu muội nhưng xét cho cùng vẫn không nhiều lắm, bằng không đã sớm đuổi theo rồi.
Làm nam nhân, chỉ cần lo nghĩ đến cô nương mình để ý là được rồi, rụt rè như thế làm gì? Cảm tình quá mức dè dặt thận trọng sẽ không sâu đậm.
Trương Ngọc Cần và Dương tích Tuyết đã đứng chờ ở phía trước từ lâu, đợi Cố Như Cửu chạy tới, hai người quay sang cười cười với Cố Như Cửu.
Hai người họ cũng không hỏi chuyện giữa Cố Như Cửu và Lý Hoài Cốc. Cố Như Cửu không thích hợp với Lý Hoài Cốc, bọn họ hy vọng sẽ tìm được một người có tính cách kiên định cho Cửu Cửu, người luôn nguyện ý nâng niu chiều chuộng nàng. Lý Hoài Cố không phải lựa chọn tốt. Không phải các nàng không hiếu kỳ, mà là lo lắng nếu nhắc đến người này nhiều ở
trước mặt Cửu Cửu sẽ vô tình dấy lên lòng nhớ nhung của Cửu Cửu dành cho hắn, vậy nên bọn họ thà dứt khoát không hỏi đến thì hơn.
Ba người đều không thuộc dạng cường hào háo thắng nên cứ thong thả chậm rãi vừa đi vừa trò chuyện. Từ chuyện y phục, đồ trang sức của các cửa hiệu có tiếng tăm đến nấu ăn và cả nhà ai đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều được các nàng lôi ra buôn dưa lê trên suốt đoạn đường.
“Nghe nói vài ngày trước đây đại lang nhà Trung Định Bá bị đánh.” – Trương Ngọc Cần nhỏ giọng nói: “Ngay cả lên triều mà còn xấu hổ không dám đi.”
Trung Thành Hầu Ngụy Định Bá là một nhà thuộc hàng tân quý, lúc tiên đế còn sống, vì có tài ăn nói làm vui lòng tiên đế nên được thụ phong tam đẳng bá tước.
Nhưng dù Ngụy gia có được chức vụ tam đẳng bá tước, thế gia vẫn không mấy để ý tới người nhà của ông ta. Các công tử tiểu thư thế gia mỗi khi có tụ hội, cũng không chủ động mới nhà bọn họ. Thế gia quả thật có chút bài xích tân quý. Trong triều đình vẫn có khá nhiều tân quý, cứ coi như các thế gia không mấy nhiệt tình với bọn họ nhưng cũng không xa lánh cách biệt rõ ràng giống như đối với Ngụy gia.
Bởi vì cách hành xử của Ngụy gia thực sự quá ác tâm, khi tiên đế còn sống thì cậy trong nhà có một người con gái làm quý phi, đã không ít lần làm ra những chuyện khiến người khác thấy chướng mắt. Nguyên danh của Ngụy Đinh Tổ được gọi là Ngụy Bào Phúc, sau khi con gái lên làm quý phi thì được thụ phong tam đẳng bá tước, tự nhận quang tông diệu tổ, liền cải tổ tên thành Định Tổ. Các thế gia cũng sợ ngây người trước hành vi mê muội này của ông.
Cải danh còn chưa tính, ông ta còn trắng trợn bắt người về. Chuyện về mấy thị thiếp tranh sủng gây náo loạn truyền ra ngoài ai ai cũng biết.
Hễ là thế gia coi trọng sĩ diện, nào có ai nạp một đống thị thiếp trong nhà làm gì, đừng nói là thiếp mà ngay cả nha hoàn làm ấm giường cũng không tùy tiện thu nạp nhiều như vậy, lẽ nào muốn bị truyền ra ngoài là tên háo sắc hay sao?
Hơn nữa mấy văn nhân phong lưu cho dù bên ngoài có một đống hồng nhan tri kỉ nhưng có mấy ai thấy họ dắt những người đó về nhà? Dù vậy,
loại văn nhân này ở trong mắt các nhà thế gia cũng bị phân chia thành văn thải thượng khá và đạo đức các nhân.
“Ngụy đại công tử đã làm gì?” – Dương Tích Tuyết tò mò hỏi. Cũng không thể trách sao nàng hỏi như vậy. Ngụy đại công tử những năm gần đây càng ngày càng tệ hại, hắn mà bị đánh chắc chắn là do bản thân hắn phạm phải lỗi lầm. Cho nên nghe thấy Trương Ngọc Cần nói như vậy, nàng đã lên tiếng đón đầu hỏi Ngụy đại công tử đã làm sai chuyện gì, mà không phải ai đánh hắn. Từ đó cũng có thể thấy được, người của Ngụy gia ở trong mắt thế gia, thực sự không có gì sáng sủa đáng để nói tới.
“Còn có thể làm gì, lén nạp tiểu thiếp sau lưng vợ chính.” – Giọng nói Trương Ngọc Cần toát vẻ khinh thường – “Nghe nói bị vợ hắn cầm dao đuổi theo tới tận ngoài cổng, còn dí chạy vòng vòng khắp phố, hiện còn đang đòi hòa ly nữa cơ.”
“Nam nhân như vậy đánh chết cũng đáng đời.” – Dương Tích Tuyết xùy một tiếng – “Ngụy gia bọn họ còn tưởng rằng bây giờ giống như lúc còn tiên đế tại vị hay sao?”
Nói đến đây, hai người nhớ tới phụ thân của Cửu Cửu chính là đế sư, vì vậy liếc nhìn Cố Như Cửu, không muốn tiếp tục đề tài liên quan đến hoàng gia.
Cố Như Cửu đang dỏng tai lên nghe, tự nhiên thấy hai người đều im lặng không nói nữa, nhân tiện nói tiếp: “Ngụy Quý thái phi không có con cái, may mà Thái hậu nhân từ giữ nàng ở trong cung dưỡng lão. Thế nhưng thân nàng làm Quý thái phi lại không quản tốt người trong nhà, thực sự là nhờ Thái hậu ân đức nên mới được như vậy.”
Trương Ngọc Cần cùng Dương Tích Tuyết lập tức ngây người. Đúng vậy, Ngụy gia nháo loạn như thế chẳng phải tạo lý do giúp Thái hậu thu thập Ngụy Quý thái phi ỷ bản thân trẻ đẹp, luôn nghênh ngang hống hách trước mặt Thái hậu, ai biết lúc này đang trốn góc nào ngồi ăn năn rồi.
Thế nhưng… làm sao Cửu Cửu lại nghĩ ra được những chuyện này? Hai nàng đồng loạt nhìn lại, thấy bộ dáng của Cố Như Cửu vẫn ngây thơ, vẻ mặt vui cười hớn hở, kìm lòng không được thầm nghĩ có thể Cửu Cửu chỉ thuận miệng nói mấy câu, chứ làm sao suy nghĩ được nhiều như vậy?
Ngay khi ba người bọn họ đang còn bàn luận chuyện của Ngụy gia, trên trường ngựa bỗng xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.
Hiện giờ đang là lúc trăm hoa khoe sắc, ong mật bươm bướm và các loại côn trùng bay đến rất nhiều. Một đàn ong mật bất ngờ từ trong bụi hoa bay ra cuốn theo ngựa của Lý tiểu thư khiến nàng bị té ngã ngựa. Tư Mã tiểu thư đuổi theo sau lưng cũng vì thế mà bị liên lụy, không tránh kịp cũng vấp phải ngã ngựa, cú ngã quá nặng, đầu đập mạnh xuống đất, gãy cổ chết tại chỗ.
Gãy cổ?
Cố Như Cửu ngây ngốc nhìn quản sự trường ngựa đang vội vã chạy tới chạy lui, hơi hoảng hốt, trong lúc nhất thời quên mất chuyện mình phải xuống ngựa.
“Cửu Cửu.” – Dương Tích Tuyết thấy sắc mặt của Cố Như Cửu không tốt, dù sắc mặt của nàng hiện tại cũng chẳng khá hơn là bao nhưng vẫn nắm lấy tay của Cố Như Cửu an ủi: “Đừng sợ.”
Triệu quản sự lúc này đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, bắp chân run rẩy, hầu như muốn ngất đi. Thế nhưng bây giờ ông không thể choáng váng, không những phải phái người về báo lên quan trên mà còn phải sắp xếp ổn thỏa chuyện trường ngựa.
Tư Mã tiểu thư bị té ngựa dẫn đến gãy cổ chết ngay tại chỗ, Lý tiểu thư cũng không đợi được đến khi đại phu tới cũng trút hơi thở cuối cùng, hai cô nương đại thế gia hiển hách nhất kinh thành đều mất mạng, kiếp này của ông coi như xong rồi. Lúc này ông không cầu gì khác, chỉ cầu đừng liên lụy đến thê nhi phụ mẫu.
“Ông là quản sự nơi này?” – Một giọng nói rất êm tai của vị tiểu thư cưỡi con ngựa trắng chân lùn đột nhiên vang lên bên tai ông – “Ông mau phái người đi kiểm tra thớt ngựa trong trường ngựa đi, đừng để có người bị thương nữa.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của vị tiểu thư này, Triệu quản sự vốn đang trong cơn tuyệt vọng dường như nhìn thấy được ánh sáng, thoáng chốc đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông đánh bạo quay về phía vị tiểu thư ấy, vừa nhìn bỗng ngây người kinh ngạc, cứ tưởng mình nhìn thấy tiên đồng thường đi theo bên cạnh Huyền Nữ nương nương.
Ông thấy vị tiểu thư này đáng yêu xinh xắn thanh thoát không nhiễm bụi trần, nhiêu đó thôi cũng làm cho Triệu quản sự không dám nhìn thêm nữa.
“Hạ quan bái kiến Cố Huyện quân.” – Ngay lúc này người thái bộc tự được phái tới cũng vừa đến nơi, người dẫn đầu liếc mắt nhìn Triệu quản sự, sau đó xuống ngựa hành lễ với vị tiểu thư kia.
Triệu quản sự lập tức bừng tỉnh, thảo nào nhìn quý khí như vậy, hóa ra chính là vị Cố Huyện quân.
“Chư vị đại nhân làm việc, tiểu nữ không tiện quấy rầy, mời chư vị đại nhân tự nhiên!”
Tuy rằng cúi đầu nhưng Triệu quản sự nghĩ vị Cố huyện quân này tựa hồ vẫn đang liếc nhìn ông.
“Vị quản sự này nhìn có vẻ rất chăm chỉ, cứ để ông ấy mang người đến trấn an thớt ngựa đang hoảng loạn kia đi.”
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, lại giúp Triệu quản sự giữ được cái mạng, không trở thành vật hy sinh trong cơn lốc xúi quẩy này.