Cố Dư vừa mới tới nơi đã thấy Tô Phi cười cười đưa tiễn cô gái nhỏ kia lên xe, hắn cũng không tò mò hỏi hai người vì sao biết nhau, nhưng Tô Phi thì lại không chịu bỏ qua như thế, bám theo hắn cười xấu xa.
“Này này, tao có wechat của cô ấy rồi nha, có cần chia sẻ không hả, hả?”
Cố Dư cởi áo treo lên móc trong phòng, chỉnh trang lại áo sơ mi rồi đi ra ngoài, khoé môi hơi nhếch lên, hắn không có hứng thú với trẻ con, không chừng vào tù bóc lịch như chơi, đối với cô nhóc chỉ dừng ở mức độ thưởng thức, không hơn.
“Không cần, tao đã là một ông chú rồi, nhường cho lứa thanh niên nhà mày, coi chừng vị nhà mày biết lại lột da mày đấy.”
Tô Phi bĩu môi một cái, giọng nói không gần không xa: “Mẹ kiếp, hơn tao có ba tuổi mà lớn lối thế, vị nhà tao dạo này chuẩn bị kết thúc đại học nên bận bịu lắm.”
Cố Dư cười châm chọc một tiếng, châm một điếu thuốc hút một hơi, hắn quen Tô Phi tám năm, cũng không hiểu sao lúc đó lại chơi chung được với nhau, chắc là vì ban đầu đánh nhau một trận, liền thấy đối phương hợp mắt, cùng gầy dựng sự nghiệp đến bây giờ, Poc Poc là tâm huyết của Tô Phi, cũng là mơ ước của cậu ta.
“Này, Cố Dư mày tính làm thêm cho tao mãi vậy hả, với cái não của mày có thể tìm được việc làm tốt hơn đấy, Giang ca cứ hối mày qua giúp ảnh đó.” Tô Phi cũng châm một điếu thuốc, dựa vào quầy bar.
Cố Dư không nhanh không chậm chuẩn bị dụng cụ, miệng còn ngậm điếu thuốc, nghe vậy thì cười cười bảo: “Sao hả? Không chào đón tao?”
Lúc thành lập Poc Poc, Tô Phi có ý định kêu hắn vào làm một nhà đầu tư, nhưng hắn lại không muốn, chờ sau khi xây xong thì vào đây làm nhân viên bartender, lương thì hắn càng không tính toán, hầu như lấy một nửa cho một nửa, cũng được bốn năm rồi, hắn không tính thay đổi công việc, hắn rất thích nơi này, tự do thoải mái không ràng buột, càng không phải suy nghĩ.
Tô Phi giơ chân đạp một cú, hừ lạnh: “Tao mà muốn đuổi đã đuổi từ lâu rồi.”
Cố Dư hút một hơi thuốc rồi vứt tàn lọc vào sọt rác, cười ngả ngớn tránh né: “Còn cần mày chứa chấp tao dài dài.”
……….
Lúc Ngôn Cách về tới nhà đã bảy giờ tối, ông bà Ngôn còn chưa về, cô thở vào nhẹ nhõm, đoán chừng chắc ba mẹ còn đang tham gia bữa tiệc nào đó, cô thay đồ xong vội mở wechat.
Công chúa giá đáo: [Man Tử, túi xách của cậu ngày mai mới lấy được, nhân viên cất ở đâu tìm chưa thấy.]
Tô Man Tử không online, cô liền thoát ra ngoài, lướt lướt diễn đàn hội đua xe gaming, trên đó kêu gọi rủ rê đi phượt chung rất nhiều, cô nhàm chán lướt mãi, đọc vài ba tin tức, thấy có bài đăng thú vị cô bỏ lại một bình luận.
Đúng lúc này wechat hiển thị thông báo có tin nhắn, cô mở ra xem.
Phi Phi Phi: [Cô nhóc, ngày mai cô ghé lấy túi xách nhé.]
Công chúa giá đáo: [Được, mấy giờ?]
Phi Phi Phi: [Buổi sáng cô rảnh không?]
Công chúa giá đáo: [Quán anh cũng mở buổi sáng hả?]
Phi Phi Phi: [Không có, mai người anh em của tôi có ghé quán, nhóc tranh thủ qua lấy.]
Công chúa giá đáo: [ok, còn nữa, đừng gọi tôi là nhóc, tôi mười tám tuổi rồi!!]
Tô Phi ở quán không nhịn được bật cười, rõ ràng là trẻ con còn không chịu nhận, hắn lau lau khoé mắt, nhìn qua Cố Dư: “Mai mấy giờ mày ghé quán?”
“Tầm tám giờ.” Cố Dư không mặn không nhạt đáp
“Ừm, tầm giờ đó cô nhóc kia ghé lấy túi xách, mày chịu khó chờ nhé.”
Cố Dư gật đầu coi như đáp ứng, nghĩ nghĩ chút rồi nói: “Bảo đến sớm, mai tao bận lắm.”
Tô Phi giơ tay ra dấu ok, rồi bùm bùm gõ điện thoại, miệng còn không quên nói: “Cô nhóc tên Ngôn Cách đấy nhé.”
[Mai tám giờ nhé.]
Công chúa giá đáo: [ok.]
……..
Ngày hôm sau, Ngôn Cách dậy sớm, ăn sáng rồi chạy bộ quanh biệt thự tập thể dục, nhà cô nằm ở sườn núi, nơi này tất đất tất vàng, rất nhiều thế gia lựa chọn xây biệt thự trên này cách biệt với sự ồn ào náo nhiệt của trung tâm thành phố A, biệt thự nhà cô không quá lớn không quá nhỏ nhưng cũng đủ để người khác trầm trồ, khuân viên rộng rãi, bao bọc bằng hàng rào sắt.
Lúc tới Poc Poc chỉ mới bảy giờ ba mươi phút, cô đứng trước cửa xoa xoa bàn tay hà hơi, không khí thành phố A vẫn lạnh như vậy, hôm nay cô mặc những hai lớp áo bông mà vẫn bị lạnh đến đông cứng người, biết vậy không tới sớm thế này.
Đúng lúc này, một chiếc xe mô tô màu đen đơn giản dừng trước mặt, người nọ tháo mũ bảo hiểm xuống, mái tóc đen cắt húi cua ngầu vô cùng, đôi chân vừa dài vừa thẳng đặt trên sườn xe, hắn nhìn cô một cái rồi mở cửa đi vào.
Ngôn Cách nhận ra Cố Dư, vừa thấy mở cửa liền không biết xấu hổ chui vào trước, cô run rẩy: “Lạnh chết tôi rồi.”
Cố Dư liếc cô một cái, rồi đến chỗ quầy pha chế, lục đục một lát, đẩy ly nước chanh nóng tới trước mặt cô, rút ra một điếu thuốc châm lửa vừa nhả khói vừa nói chuyện.
“Sao nhóc tới sớm thế, không phải Tô Phi bảo tám giờ sao?”
Ngôn Cách bưng ly lên uống một hơi, cảm giác ấm nóng tràn trong cơ thể, cô khẽ liếc hắn một cái: “Không phải là tôi sợ trễ sao, ai mà biết ngoài rời lạnh như vậy, đánh chết tôi cũng không tới sớm.”
Cố Dư bật cười, hắn đi tới lấy túi xách đưa cho cô: “Lần sau nhóc đi ra ngoài nhớ tỉnh táo đừng quên đồ.”
Hắn nghĩ đây là túi xách của cô.
Ngôn Cách hai tay vẫn bưng ly chanh nóng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn hắn, hừ nhẹ một cái: “Của bạn tôi, không phải của tôi, với lại đừng gọi tôi là nhóc, tôi mười tám tuổi rồi.”
Mẹ nó, ai cũng gọi cô là nhóc vậy hả? Có cần cô phải dán chữ mười tám tuổi lên trên mặt hay không hả?
Cố Dư vẩy tàn thuốc, cười cợt nhả nhìn cô, đôi mắt phượng như có như không mê hoặc người đối diện: “Tôi hai mươi sáu tuổi, gọi nhóc là nhóc cũng không sai nha.”
Trong mắt Cố Dư, cô như một đứa trẻ con hỗn nghịch, không nhịn được trêu chọc, lần đầu gặp cô trong bộ đồng phục, cùng phong cách phá cách của cô có chút không tin được một cô gái nhỏ trông đáng yêu thế lại ăn mặc ra dạng đó, lần thứ hai gặp cô lại nhìn thấy một bộ dáng ngoan ngoãn ngồi trên xe, còn không quên vẫy vẫy tay cười với hắn, lần thứ ba thì cô lại thay đổi mặc một bộ váy quyến rũ nóng bỏng, khuôn mặt kiều diễm lôi cuốn mang theo chút hương vị ngông nghênh.
Ngôn Cách ngứa tay muốn đánh vào mặt người đàn ông này, cô trợn mắt nghiến răng mở miệng: “ồ, vậy chú à, chính con nhóc này đã giúp chú đấy.”
Cố Dư chống tay lên quầy cười rung rung bả vai, sau đó quay đầu nhìn cô, gương mặt góc cạnh cương nghị nhờ nụ cười lưu manh của hắn mà làm cho đường nét trở nên nhu hòa hơn: “Cũng đang sớm, hay là tôi mời nhóc ăn sáng nhé?”
Ngôn Cách ăn rồi nhưng suy nghĩ về nhà cũng không có gì làm, gật gật đầu, theo chân Cố Dư ra ngoài, khí lạnh lập tức phả vào mặt cô, khiến cô hít một hơi lạnh, hai tay nhét vào túi áo bông, Cố Dư đeo mũ bảo hiểm cho cô, định cài dây mũ thì cô lên tiếng.
“Tự tôi cài được, chú lái xe đi.” Ngôn Cách đưa tay ra cài mũ, tiếp xúc mặt đối mặt khoảng cách gần thế này làm cô có chút không quen, hai gò má đỏ ửng vì lạnh.
Cố Dư cũng không miễn cưỡng, chỉ cười một cái rồi đạp chân chống, lái xe lượn một vòng dừng trước một quán bánh kẹp nhỏ ở trong hẻm, hắn quay đầu lại.
“Ăn ở đây không ngại chứ?” Nhìn cách ăn mặt của cô hắn đoán chừng gia cảnh của cô chắc chắn không tệ, lúc nãy quên không hỏi, sợ cô không thích những nơi thế này.
“Ngon là được, tôi không kén chọn.” Vừa nói cô vừa xuống xe, tháo mũ bảo hiễm, khổ nỗi tóc cô bị kẹp vào nút cài, mở mãi không ra, cô loay hoay một lúc lâu, đứt vài cọng tóc rồi mà vẫn không được, trong lòng không ngừng chửi thề, má nó, đưa cái mũ hư chốt cài cho cô là thế nào!!!
Cố Dư nhìn cô gái đang không biết làm sao, loay hoay mãi, giương ánh mắt đáng thương nhìn hắn, cố gắng nhịn cười: “Khụ, cần giúp không?”
Ngôn Cách gật gật đầu, nếu để cô biết được hắn nghĩ cô đáng thương chắc chắn sẽ chửi xối xả, làm ơn đi, ánh mắt của cô là đang bất lực đó, không phải đáng thương đâu a!