Thấy thì thấy rồi, đáng tiếc không tới được.
Đầm lầy này quá lớn, quái vật đầm lầy cách bờ hơn mười mét, cô là một người thường không có trang bị, đương nhiên không thể đi qua xem xét trạng thái của hắn, chỉ có thể gửi hy vọng vào quái vật đầm lầy tự mình tới đây.
Nhưng mà xem dáng vẻ hắn hiện tại tự bế thế kia, Mai Lật thật hoài nghi có phải hắn đang ngủ đông hay không.
Cô đứng ở bên cạnh một bụi cỏ khô gọi một lúc, quái vật đầm lầy cũng không phản ứng.
Trạm vào hai chân chết lặng, mắt thấy sắc trời cũng càng ngày càng không tốt, cô chỉ có thể xoay người trở về.
Đi tới đi tới, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, phía sau đuổi theo một bóng người -- quái vật đầm lầy thế nhưng tỉnh rồi, còn chủ động theo tới.
Ở trong đầm lầy tốc độ hắn tiến lên nhanh vô cùng, Mai Lật chỉ dừng lại đợi trong chốc lát, liền thấy hắn đi tới trước mặt.
Mai Lật lộ ra một cái tươi cười, "Vừa rồi anh đang ngủ sao, kêu thế nào cũng không phản ứng."
Nói rồi, cô lại giơ tay tò mò sờ sờ cánh tay hắn, muốn nhìn một chút rốt cuộc có bị đông lạnh thành tượng băng cứng hay không.
Kết quả, vẫn mềm lại lạnh, mặt ngoài ngưng kết một tầng sương màu trắng.
Toàn thân trên dưới, chỉ có một cái khăn vải quấn quanh bên hông, những chỗ còn lại đều là làn da lỏa lồ. Mai Lật nhìn trên thân thể hắn kết sương hoa cũng cảm thấy lạnh.
Tuy rằng không biết hắn lạnh hay không, nhưng cô vẫn yên lặng cải xuống áo choàng trên người, giơ tay lên, khoác ở trên người quái vật đầm lầy.
Áo choàng ô vuông màu hồng rau dền, gắn vào trên người hắn trống rỗng, có vẻ buồn cười, không khí khủng bố trên người hắn đều bị huỷ hoại.
Mai Lật rụt rụt cổ, quấn chặt khăn quàng cổ lên người. Cô đem áo choàng cho quái vật đầm lầy, chính mình ở trong gió lạnh liền càng thêm lạnh, cứ như vậy trong chốc lát, gương mặt thật giống như bị dao nhỏ cứa vào.
"Tôi chỉ đến xem anh thế nào, thời tiết không tốt, tôi đi về trước, lần sau lại đến thăm anh."
Nói rồi, cô dậm chân một cái chuẩn bị chạy vội về.
Quái vật đầm lầy chậm rãi nhìn áo choàng ô vuông khoác trên người mình, lại nhìn về phía thiếu nữ bị gió thổi đến tóc bay loạn, bỗng nhiên dẫm lên đường nhỏ, rời khỏi đầm lầy.
Mai Lật đang kỳ quái hắn muốn làm cái gì, đã bị một cái bóng bao phủ lấy.
Quái vật đầm lầy cao cap cong lưng, giống một cái dù gắn vào đỉnh đầu cô, áo khoác ở trên người hẳn rũ xuống, chính là hai cái mành, thay cô ngăn trở gió lạnh.
...... hắn giống như luôn làm chuyện mà cô cảm thấy kinh ngạc.
Cô đi về phía trước, cái "ô" di động này liền đi theo cô về phía trước. hắn di động trên mặt đất tốc độ rất chậm, Mai Lật cũng thả chậm bước chân, dựa theo tốc độ của hắn đi về phía trước.
Hai người chậm rì rì mà đi trên cánh đồng bát ngát, quái vật đầm lấy đi đường không có tiếng động,
cô chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy cằm và acna mắt hắn 0 Nhập tại đây để tìm kiếm
Hai người chậm rì rì mà đi trên cánh đồng bát ngát, quái vật đầm lấy đi đường không có tiếng động, cô chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy cằm và gương mặt hắn.
Tuy rằng gió vẫn cứ thực lạnh, nhưng Mai Lật lại cảm thấy trong cổ mạc danh nóng lên, vẫn luôn đốt tới trên mặt.
Trái phải và phía sau đều bị ngắn lại, Mai Lật chỉ có thể thấy phía trước. trên bầu trời âm trầm, rơi xuống bụi tuyết nho nhỏ lấp lánh.
"Tuyết rơi." Mai Lật vươn tay đón một chút, bụi tuyết dừng ở trong bàn tay cô rồi tan ra.
Đây là trận tuyết đầu cô nhìn thấy ở thế giới này.
"Cảm giác tuyết rơi rất lớn, anh phải về đầm lầy vừa rồi sao? Tôi tự trở về, không cần anh tiễn.”
Mai Lật duỗi dài cánh tay, sờ gương mặt quái vật đầm lầy.
Tròng mắt màu xám nhìn về phía cô, đọng lại vẫn không nhúc nhích, động tác đi lại dưới chân không ngừng.
"Được rồi." Mai Lật thầy tuyết càng rơi càng lớn, thực nhanh bụi tuyết biến thành từng đám bông tuyết.
Rốt cuộc cô tới nhà, trên người không dính bông tuyết nào, nhưng thật ra trên người, trên đầu quái vật đầm lầy đã tích một tầng tuyết hơi mỏng.
Cô nhảy lên vỗ vỗ tuyết trên người hắn, khép chặt khăn quàng cổ nhanh chóng đi ra vài bước, vẫy vẫy tay các biệt quái vật đầm lầy.
Nhưng quái vật đầm lầy vẫn đi theo cô.
Mai Lật có chút chần chờ, chẳng lẽ hắn muốn cùng cô về nhà sao? Hình như không tốt lắm.
-- cho nên ở trong hoa viên làm cho hắn một chỗ để hắn tự do mà biến thành vũng bùn, hay là dắt vào nhà?
Ở trong phòng, thời gian dài sẽ đem sàn nhà cũng biến thành vũng bùn sao?
Mai Lật không có giới hạn mà tự hỏi mấy vấn đề này, lại nhìn quái vật đầm lầy. Kỳ thật cô lo lắng nhất chính là quái vật đầm lầy vạn nhất vào nhà có thể bị phu nhân Pegg đánh hay không, nhìn cái bộ dáng này của hẳn sẽ không đánh trả, sợ không phải là bị đánh thành một bãi bùn.
"anh thật sự muốn cùng tôi về nhà?” Mai Lật hỏi.
Nếu hắn kiên trì, cô cũng không phải không thể nghĩ cách.
Quái vật đầm lầy chỉ nâng tay lên, nhấc áo choàng trên người đưa cho cô, ý tứ thực rõ ràng.
Mai Lật: "....." Hừ, thế nhưng là chính mình tự mình đa tình.
Cô giữ chặt áo choàng trên người quái vật đầm lầy, một trái một phải túm hai cái góc, nhanh chóng buộc thành cái nút.
Quay đầu chạy về nhà, không để ý đến hắn nữa.
Có bản lĩnh muốn đem áo choàng trả cho cô thì lại đuổi theo cô a.
Quay đầu thấy thân ảnh quái vật đầm lầy biến mất, Mai Lật cũng không biết là thả lỏng hay là thất vọng.