Ánh mặt trời xán lạn của tháng Hoa Kim Tước qua đi, mưa lại nhiều lên.
Khó được có một ngày trời nắng, Mai Lật ôm chắn ra phơi.
Trong vườn hoa héo tàn rất nhiều, nhưng vẫn cứ rất đẹp.
Từ trước đại bộ phận thời gian của cô đều ở trong ký túc xá trường học, mỗi ngày bận về bài tập, cũng không biết rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì, ngày tháng qua đi vội vàng, trừ đọc thư của Tần phu nhân, cơ hồ cô không có thời gian nhàn hạ xem kỹ cuộc sống của mình.
Đơn điệu, không thú vị mà qua nhiều năm như vậy.
Hiện giờ, cô vẫn cứ sinh hoạt một mình, nhưng mất đi những người biết được quá khứ của gia đình cô, đã không có học tập bận rộn và công tác áp lực, bất tri bất giác cô có rất nhiều thay đổi.
Ở thế giới ban đầu, cô ăn cơm tùy tiện mà vội vàng, còn ở nơi này, mỗi một bữa ăn cái gì đều chính mình tự tay làm ra, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn thậm chí là tự mình gieo trồng thu hoạch.
Đã không có các loại cơm hộp và đồ ăn đa dạng, thiếu các gia vị hoa hoè loè loẹt, cô làm đồ ăn không ngon bằng đời trước, lại cũng có một phen phong vị khác.
Rời xa đám người, giao thiệp đơn giản, mỗi ngày lao động, cuộc sống phong phú mà bình tĩnh ngoài ý muốn.
Cảm thấy mệt nhọc, cô sẽ tự do nghỉ ngơi, công việc trong tầm tay cũng không thúc giục, cô có thể thong thả mà tùy ý hoàn thành.
Lúc thời tiết thực tốt, ngẫu nhiên cô sẽ ngồi dưới bóng cây trong hoa viên nghỉ ngơi, cũng đi tới gần rừng rậm ăn cơm dã ngoại, còn cắt đóa hoa cắm vào trong bình hoa, dùng để trang trí phòng -- ở thể giới cũ, cô cũng không làm loại việc này.
Ngày trước Tần phu nhân gửi thư cho cô lúc ấy có kèm theo hoa tươi, ở trong thư nói: "Gửi tặng theo thư là một bó hoa mới nở trong viện, nguyện người bạn nhỏ có tâm tình tốt.”
Rời khỏi thế giới kia, cô mới phát hiện mình thoảng có thể cảm nhận được tâm tình của Tần phu nhân.
"Phu nhân, cháu đã càng ngày càng quen sinh hoạt ở thế giới này, chuyện lúc trước sợ hãi không còn làm cháu cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa, cháu có một người bạn cũng tặng cháu hoa tươi, nhưng người bạn này hơi kỳ quái chút, so với nhân loại, hắn càng làm cho cháu cảm thấy an toàn thú vị, vậy có phải có chút kỳ quái hay không?"
Không khí oi bức, lúc viết thư lòng bàn tay ướt mồ hôi, khuỷu tay dán lên giấy, không dễ di động.
Mai Lật viết xong một phong thư ngắn ngủn, vẫn cứ không buồn ngủ.
Cô đẩy cửa sổ ra, bên ngoài gió lạnh nghênh diện thổi tới, thổi đi một thân khó chịu, so với trong phòng còn mát mẻ hơn rất nhiều.
Buổi chiều tắm rồi, trước khi đi ngủ lại đầy người mồ hôi, váy ngủ phía sau lưng đều ướt.
Mai Lật ghé vào bên cửa sổ, bỗng nhiên thấy cách đó không xa xuất hiện một bóng người quen thuộc, bóng người kia cao gầy khác biệt rất lớn với người bình thường, vừa thấy liền biết là quái vật đầm lầy.
Cánh đồng bát ngát dưới triền núi phía trước căn phòng vào hai ngày trước bị mưa to làm ngập, cỏ bùn mềm xốp, quái vật đầm lầy thường xuyên lang thang không có mục tiêu du tẩu ở khắp nơi, tối nay vừa lúc đi tới nơi này.
Mai Lật trong lòng vừa động, cầm theo đèn ra cửa.
Cô nhớ lại ban đêm ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy quái vật đầm lầy, cũng như thế này, nhưng tâm tình của cô đã hoàn toàn không giống.
Cô cầm theo đèn đi xuống triền núi, cách một bụi cỏ dại kêu lên.
" Này, anh lại đang tản bộ à?”
Quái vật đầm lầy đang thong thả hành tẩu nghe thấy thanh âm của cô, dừng động tác lại, đi tới chỗ cô.
Có thể là hình thành phản xạ có điều kiện, lúc trước có đôi khi hắn không phản ứng, Mai Lật còn phải cổ ý ném một đóa hoa, hấp dẫn lực chú ý của hắn tới đây.
Sau đó hiện tại, hắn sẽ chủ động tới.
Mai Lật tự mình suy nghĩ một chút, trong lòng liên cảm thấy vừa xin lỗi vừa buồn cười. Cô thật là càng sống lâu càng nhỏ đi, trở nên giống một học sinh tiểu học.
"Kẽo kẹt kẽo kẹt ––" Mai Lật lay động một chút ngọn đèn trong tay, ánh đèn chiếu nửa thân mình cô, côn trùng nhỏ thích ánh sáng từ trong bụi cỏ phát ra quang mang, bay múa ở bên chân cô.
Tròng mắt màu xám vô thần của quái vật đầm lầy cứ thẳng tắp nhìn cô, quá dọa người.
Mai Lật tập mãi thành quen, đứng tại chỗ trong chốc lát nhàm chán cùng hắn, bỗng nhiên có một ý tưởng.
“Tôi muốn đi hồ nhỏ bên kia bơi lội, nhưng một mình lại hơi sợ hãi, anh có thể đi cùng sao?”
Quái vật đầm lầy cũng không biết là nghe hiểu hay không, hắn cũng không phát ra bất kì thanh âm gì.
Mai Lật cầm một đóa hoa dại vứt vào trong tay hắn, "Cho anh.”
Thừa dịp quái vật đầm lầy cầm đóa hoa dại đưa tới trước mặt cô, Mai Lật thuận thể túm chặt cái tay ướt át lạnh băng đó.
Mai Lật: "Tôi coi như anh đáp ứng rồi.”
Bị cô kéo đi về phía trước, quái vật đầm lầy ngoan ngoãn đuổi theo, tuy rằng là quái vật cao cao đáng sợ, nhưng tựa hồ cũng không phản kháng, giống đứa bé ngoan ngoãn.
Mai Lật một tay cầm theo đèn, một tay lôi kéo quái vật đầm lầy, theo vũng bùn và nước đi về phía trước.
Quái vật đầm lây có thể đi ở chỗ không có bùn, nhưng mà hắn càng thích các loại vũng bùn đầm lầy và nước ướt át.
Hai người đi một đoạn, phía trước không có vũng nước, không đợi Mai Lật tự hỏi làm sao bây giờ, quái vật đầm lấy liền từ vũng nước đi lên, dẫm lên đường nhỏ trên cỏ xanh.
Một lát sau, đi đến bên hồ nhỏ.
Dưới ánh trăng hồ nước phát ra ánh sáng sáng ngời, Mai Lật không chút suy nghĩ liền cởi ra váy ngủ ướt mồ hôi, cởi tới khuỷu tay mới nhớ ra quái vật đầm lầy phía sau.
Mai Lật: "....." không sao đâu, dù sao hắn cũng không xem như là người. Hơn nữa bộ dáng trì độn ngây thơ như vậy, hắn biết cái gì, so với hắn, khả năng cô càng nguy hiểm hơn đấy, rốt cuộc thì cũng là cô “ thèm muốn” thân mình của hắn.