Hersha là cô gái thực đơn thuần, từ nhỏ lớn lên ở chỗ này, không đi tới nơi nào xa hơn, tuổi lại nhỏ, mới mười mấy. Mai Lật và cô ấy hàn huyên một lúc, từ miệng cô ấy đã biết không ít tin tức, hơn nữa xác nhận vừa rồi cô ấy thật sự không thấy bóng dáng cao gầy
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp mà lãng mạn, rừng cây thấp còn mang theo hơi nước ướt át sau mưa to đều bị ánh mặt trời mạ lên một tầng kim sắc xán lạn. Chưa từng nhìn thấy cái bóng quỷ dị vừa rồi, Hersha thực nhanh bắt đầu tìm kiếm nấm trắng ở trong rừng cây thấp. Mai Lật lại thất thần tuần tra cảnh sắc chung quanh, ngoài miệng nói nhàn thoại với cô ấy, trong lòng còn đang suy nghĩ quái vật vừa rồi.
Cô thật sự không nghĩ tới, thế giới này thế nhưng thật sự có thứ không phải người tồn tại.
Liên tục hai lần nhìn thấy thứ đó, hơn nữa xác nhận không phải mình hoa mắt cũng không phải đang nằm mơ, làm cho cô cảm thấy thế giới quan của mình có vẻ bị điên đảo.
Khả năng đi vào thế giới mới, chính là phải đổi một cách nhìn mới, nhưng thật sự quá đường đột.
Trong rừng cây mọc lên rất nhiều cây tùng, những cây tùng lớn vắt ngang ở trong rừng, trên thân cây hư thối mọc rêu xanh, đồng thời dưới thân cây ướt át cũng mọc từng bụi nấm màu trắng.
Hình dạng hơi tròn tròn, lớn lớn bé bé mười mấy bụi chen chúc bên nhau, là một đại gia đình.
Lấy nấm từ trên thân cây xuống, không chỉ có mùi hương nguyên bản của nấm, còn kèm theo mùi thanh hương của cây tùng.
Hersha nghiêm túc hái nấm, chỉ chốc lát sau rổ đã sắp chứa đầy, vừa quay đầu lại nhìn thấy trong rổ của đồng bọn mới có một cái, ngữ điệu hoạt bát mà chê cười động tác cô chậm chạp, thuận tay lấy nấm trong rổ mình chia cho cô hơn nửa.
Thật là một cô gái nhỏ đáng yêu .
Lại nghe công thức bí mật làm canh nấm của cô ấy, hai người ở một cái lối rẽ chia tay trở về.
Mùa này thời gian có ánh sáng mặt trời tựa hồ rất dài, Mai Lật để cái rổ nặng ở trên cánh tay.
Trên đường nhỏ phủ kín ánh mặt trời vàng kim chỉ có một thân ảnh cô mảnh khảnh, rừng rậm nơi xa gần chỗ triền núi và mặt có điểm xuyết hoa dại.
Phong cảnh điền viên tươi mát mỹ lệ tựa như tranh sơn dầu, đáng tiếc trong hình ảnh như vậy, bỗng nhiên xuất hiện một thứ không hài hòa
Mưa to qua đi, vũng bùn còn chưa khô, bỗng nhiên động lên vài lần, từ trong vũng bùn dường như kéo dài ra một bóng người cao gầy, vừa lúc ở phía trước Mai Lật cách đó không xa, cản đường cô đi.
Lúc quái vật này hoàn toàn đứng lên, vẫn là vai lưng hơi hơi cong xuống, ngược ánh sáng nên không thấy rõ cụ thể, chỉ cảm thấy hình dáng thân thể kia rất gần với bức điêu khắc người trừu tượng màu xám trắng đời trước cô từng xem.
Hắn rất cao, chiều cao thôi đã làm người ta nhìn mà sợ, trên đôi tay rũ gần đến phía dưới đầu gối cầm hai đoạn gây gỗ đã gãy.
-- là cây gậy đêm qua cô đánh quái vật một cái, kết quả bị gãy.
Quái vật này hiện tại cầm theo hung khí tới chặn đường là có ý tứ gì, tìm cô báo thù?
Mới bởi vì phong cảnh mỹ lệ mà thả lỏng, trong nháy mắt lần thứ hai Mai Lật lại căng thẳng lên, cô dừng bước chân cảnh giác mà nhìn mãnh hổ chặn đường trước mắt.
Thứ này...... là bởi vì phát hiện cô nhìn thấy nó, cho nên đuổi theo cô sao? Bị quái vật đuổi theo cũng không phải là dấu hiệu gì tốt, dựa theo phát triển trong phim kinh dị, người bị quỷ quái đuổi kịp thực nhanh sẽ bị hại chết.
Mai Lật nhanh chóng nhìn địa hình chung quanh, đường tuy chỉ có một, nhưng đất hoang chung quanh đều có thể đi. Cô nhấc váy, một chân dẫm vào trong bụi cỏ, trực tiếp tránh khỏi vị trí quái vật, lại không liếc hắn thêm một lần.
Trên váy dính đầy nước có màu xanh lục cô cũng không lo đến, nghe chính mình khẩn trương thở dốc vùi đầu chạy ra một khoảng, sau đó quay đầu nhìn lại, phát hiện vũng bùn phía sau không thấy bóng người, nhưng vũng bùn phía trước lại xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Hắn thế nhưng có thể tự do hành động ở trong bùn, phương thức di động "chớp nhoáng” này quả thực là gian lận!
Cô thầm mắng một tiếng, sau mưa lớn, vũng bùn sao lại nhiều như vậy!
Buộc lại váy vướng bận, tựa như một dũng sĩ vượt qua chướng ngại, tránh đi toàn bộ vũng bùn khả năng có quái vật xuất hiện, giống như gió chạy về phía trước.
Bóng người cao gầy theo ở phía sau không bỏ, xuất hiện ở bên trong mỗi một vũng bùn, từng bước tới gần làm nhân tâm kinh hoàng, dường như đang tham diễn bộ phim kinh dị bị quái vật đuổi giết.
Mặt cỏ mọc đầy cỏ xanh và hoa dại cũng không dễ đi, thường thường sẽ xuất hiện vũng bùn che giấu, Mai Lật không thể chú ý, chạy vội, chạy vội, đột nhiên không kịp phòng ngừa thấy điểm dừng chân tiếp theo bỗng chui ra một cái đầu màu xám.
Cứ như vậy ngắn ngủn thoáng nhìn nháy mắt, cô khẩn cấp tăng tốc, trực tiếp thừa dịp thử kia còn chưa hoàn toàn chui ra, nhảy qua đỉnh đầu hắn.
Dáng người nhẹ nhàng mạnh mẽ, quả thực như là hai con trong rừng cây.
Lại một lần không thể đuổi kịp bước chân cô, nửa cái thân mình quái vật nhô ra vũng bùn rút ra hai cánh tay dài, nhìn thoáng qua hai đoạn gây gỗ gãy trên tay, sau đó biến mất trong bùn.
Liều mạng chạy một thời gian, đã sắp về đến nhà, một đoạn đường bên đó hình như đều không có bùn, nếu quái vật chỉ có thể chui từ trong bùn ra, như vậy thực nhanh cô có thể an toàn......
Mới vừa nghĩ như vậy, quái vật đúng là âm hồn bất tán mọc ra từ một vũng bùn phía trước, tư thế lẳng lặng chờ cô ở ven đường. Mai Lật cảm giác mình chạy đã mất nửa cái mạng, mệt cực kỳ, quái vật lại giống mèo bắt chuột, vui đùa đuổi theo cô, trong nhất thời gan lại lớn lên.
Thấy quái vật kia duỗi dài đôi tay, cầm lấy cây gậy gỗ đã gãy đưa lại phía cô bên này, tựa hồ muốn đánh cô, Mai Lật dứt khoát giơ rổ lên, đổ ập xuống hẳn.
một rổ nấm trắng cản trở động tác chậm chạp của quái vật đầm lầy, Mai Lật nhân cơ hội cúi người một cái, chạy qua khe hở bên cạnh hắn.
Rốt cuộc cô vẫn chạy ra được đường sống, nhưng nguyên bản một rổ nấm to, chỉ còn lại có mười mấy cái còn lắc lư ở đáy rổ.
Cũng may thỏ hoang dưới rổ không rơi mất, nếu không cô thật sự đau lòng muốn chết. Đây là tiêu tiền mua về ăn thêm, trong tay có tiền của Mellie, chỉ dám dùng một chút, cũng không thể cứ thể lãng phí.
Về đến nhà, Mai Lật vẫn không yên tâm, buông rổ kiểm tra một lần cả phía trước phía sau nhà, đến một vũng bùn nhỏ bằng miệng chén cũng dùng bùn đất và cục đá lấp kín.