La Ngọc An lại một lần nữa bắt đầu tự mình tỉnh lại, cảm thấy sau khi chết thế giới ảo tưởng của mình có phải thật quá đáng hay không, nếu hành vi của thị thần đây đều là mộng tưởng của cô, vậy sâu trong đáy lòng cô đến tột cùng có khát vọng gì? đang suy nghĩ làm chút chuyện gì với thị thần a? Hóa ra cô là loại người này sao? Tới bây giờ mới nhận thức được một bản thân mình hoàn toàn mới.
Cô đương nhiên sẽ không cự tuyệt, nếu sau khi cô chết, tro cốt thật sự có thể đặt ở chỗ thị thần- không dám xa tưởng gửi ở thân thể hẳn, đặt ở điện thờ cung ở trước mặt hắn cũng được a. Đáng tiếc đó là không có khả năng, rốt cuộc lại không phải hoa còn có thể bày cho đẹp, hiện tại đây đều là hư ảo thôi.
"A." La Ngọc An thở dài.
"Thế nào, không muốn sao? Nếu muốn gửi ở từ đường cũng được." Thị thần dung túng nói.
" Không, muốn đặt ở chỗ ngài nơi này. Nhưng mà, nếu đây là thật thì tốt quá.”
Thị thần hiểu ra cô đang nghĩ như thế nào, giải thích: "Là thật."
La Ngọc An thở dài.
"Là thật đó.” Thị thần lại nói một câu.
La Ngọc An dựa đầu vào trước ngực hắn, thỏa mãn mà hít hai ngụm.
Ừ, thôi. Thị thần mỉm cười nhìn cái đầu trước ngực, duỗi tay kéo vạt áo ra, mở rộng ngực, lộ ra một vết nứt vắt ngang trước ngực. Giống vết nứt trên đồ sứ bị nứt ra, trên đồ sứ hoàn mỹ không tì vết, dị thường thấy được cải khe xấu xí dữ tợn.
La Ngọc An kinh ngạc nhìn, từ cái khe thấy trong thân thể thị thần không có cái gì, trống rỗng. Mà thị thần giang hai tay khẽ mỉm cười nói với cô: "Tới bỏ vào đây đi "
Tro cốt cô gửi ở trong bình sứ trắng có màu đỏ, màu đỏ tươi đẹp lọt vào vết nứt trên ngực thị thần. Trong quá trình này, thị thần vẫn luôn mỉm cười ngóng nhìn cô, La Ngọc An nhìn nhìn, bỗng nhiên sinh ra một loại xúc động mãnh liệt muốn rơi lệ, cô cảm giác thực ấm áp, thực an tâm, dường như trở về mái nhà quyến luyến nhất, có cái gì bao vây cô, bảo hộ cô.
Chút bụi đỏ tươi đọng ở khe hở nứt trên sứ trắng, làm sứ trắng xung quanh nhuộm thành màu đỏ, La Ngọc An vươn tay chà lau vuốt ve một chút ở bên trên. Cô sờ cái khe thật dài kia, cảm thấy sứ trắng lạnh bằng cũng có độ ẩm, ấm áp, tản ra mùi hương.
Thị thần như vậy thực quỷ dị, nhưng La Ngọc An không sợ hãi chút nào, ánh mắt cô dừng ở cái khe trên thân thể, chỉ cảm thấy một trận thương tiếc. Cái khe giống như một vết thương thật dài, không thể khép miệng. Cô không tự giác tiến lên, dùng mũi và môi nhẹ nhàng vuốt ve quanh khe.
Thị thần: "....." Ừm, nói thế nào đây, người trẻ tuổi thật nhiệt tình a.
La Ngọc An vừa ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình và ánh mắt của thị thần, mạc danh cảm giác một trận hổ thẹn và ngượng ngùng, cúi đầu xin lỗi.
"...Thực xin lỗi.” Vừa xin lỗi, còn vừa ôm người ta không bỏ.
Thị thần khoan dung mà đáp tay áo trắng tinh ở trên người cô, hỏi cô: "Muốn nhìn một chút ta ra đời sao?”
"Ngài ra đời?" La Ngọc An lại mờ mịt, ta còn có thể tưởng tượng ra thứ này sao?
Cô theo bản năng gật gật đầu.
Vì thế thị thần vỗ về mặt cô, nâng lên, nhẹ nhàng ấn vào trong lòng ngực mình, đồng tác của hắn thập phần ôn nhu, không hề có lực đạo,nhưng La Ngọc An lập tức thấy thân thể nặng hơn, như một cục đá rơi vào vũng bùn.