Nhóm Tiên Sinh Kỳ Quái

Chương 18: Chúc Phúc



Dâng hương xong, thị nữ không giống như bình thường nhanh chóng rời đi, các bà cung kính lễ bái thần đài trên đầu, nói: "Thị thần, sắp đến tháng sinh thần, gần đây trong tộc có chín đứa bé mới sinh có tư cách được ngài chúc phúc.”

Tránh ở phía sau thị thần gấp hoa giấy, La Ngọc An sửng sốt, tháng sinh thần? Nàng còn chưa bao giờ nghe đến cách nói này. Lại còn chúc phúc trẻ con mới sinh, làm nàng nhớ tới bát quái lúc trước nghe được, tựa hồ là một nghi thức nào đó.

Thanh âm của thị thần ôn hòa, "Theo lệ thường, cho bọn họ tới vào ngày thứ hai tháng sinh thần."

"Vâng." [ vui lòng đọc truyện tại dtruyen.com ]

Hai thị nữ rời đi, La Ngọc An từ chỗ ẩn thân đi ra, nhìn không trung màu xám nhạt bên ngoài. Cô đi vào nơi này đã một tháng, lúc tới là cuối thu, hiện giờ đã bắt đầu mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Vừa quay đầu lại, thấy thị thần nhìn mình, tựa hồ đang đợi cô hỏi cái gì. không chuẩn bị hỏi chuyện, dưới ánh mắt này La Ngọc An lại thử hỏi: "Vừa rồi nói tháng sinh thần, là thời gian thị thần ra đời sao? Vì sao là tháng sinh thần mà không phải ngày sinh thần đâu?”

Cô nhớ tới những ngày lễ thông dụng đó, bình thường mà nói thần tiên phật tổ trong truyền thuyết đều có sinh nhật, nhưng đều là một ngày nào đó.

“Bởi vì, thị thần ra đời cần thời gian một tháng." Thị thần thong thả trả lời.

La Ngọc An bỗng nhiên cảm giác một trận cổ quái nói không nên lời, lại không biết cảm giác này từ đâu mà đến, "Ngài...... Thị thần ra đời từ đâu? Từ trong trời đất sao?”

Thị thần cười, "Thị thần ra đời từ con người.”

La Ngọc An không phải thực hiểu rõ, nhưng cô cũng không phải tính cách mọi chuyện đều muốn làm cho rõ ràng minh bạch, cho nên không hỏi tiếp. Ở trong ấn tượng của cô, sinh nhật thần tiên là ngày chùa miếu đạo quan cử hành pháp hội. Vốn tưởng rằng tới tháng sinh thần đó, cổ trạch này so với ngày thường sẽ càng vui mừng náo nhiệt, nhưng sự tình có vẻ không giống như cô nghĩ.



Sân bên ngoài toàn bộ đèn lồng đỏ bị đổi thành đèn lồng trắng, mọi người đi lại ở ngoài viện dù nam hay nữ đều mặc váy áo màu đen, đeo hoa màu trắng, ngày xưa thường ngầm có tiếng vui cười đùa giỡn đều biến mất. Dù trên sân người đến người đi cũng tràn ngập một cỗ không khí nghiêm trang tĩnh mịch.

Mành và màn che điện thờ đổi thành màu đen, khi rũ xuống, toàn bộ bên trong điện thờ ánh sáng ảm đạm. Các thị nữ dâng hương xong ở ngoài sân hoá vàng mã, giấy vàng làm nền vẽ đầy hoa văn màu đỏ trừu tượng. Vừa đốt vàng mã, vừa đọc lời cầu nguyện không hiểu rõ.

Hành vi như vậy, thực dễ dàng làm người ta liên tưởng đến tế bái người chết.

La Ngọc An giống một u linh không bị ai nhìn thấy đi lại ở trên con đường nhỏ hẻo lánh ngoài viện, nghe thấy hai cô gái trẻ tuổi từ nhà tăm gần đó đi ra, thấp giọng nói chuyện.

"Mỗi lần tới tháng quỷ tôi đều cảm thấy hơi sợ, giống như tòa nhà này đột nhiên sống lại, sau đó lại chết đi.”

"Đừng nói dọa người như vậy! Còn nữa, thị nữ không cho nhắc tới tháng quỷ, phải nói tháng sinh thần, nếu ai nghe thấy thì cô lại bị phạt!”

Tháng quỷ? La Ngọc An biết được phong tục tập quán, tháng quỷ hẳn là chỉ tháng 7, bởi vì có tiết Nguyên Tiêu (rằm tháng bảy) trong đó, là ngày lễ hiển tể tổ tiên siêu độ vong hồn, chẳng qua hiện giờ không mấy ai đi đẻ ý quá cái này. Tháng quỷ các cô ấy nói chắc là ý nghĩ không giống như tháng quỷ của người bình thường sao ?

Đang lúc hoàng hôn, sân điện thờ so với ngày xưa đóng lại sớm hơn, ngoài viện truyền tới tiếng nhạc. Tiếng nhạc đó không biết là nhạc cụ gì phát ra, trong đó còn kèm theo tiếng chuông nhỏ vụn, làm người ta cảm thấy yên lặng xa xưa, cùng với tiếng người tụng niệm như có như không, giống như một bài hát ru.

La Ngọc An ngủ một giấc tỉnh lại, bốn phía vẫn đen nhánh, cô vén rèm lên ra nhìn bên ngoài. Bên ngoài còn chưa hừng đông, mà âm nhạc và tiếng người nghe thấy trước khi đi vào giấc ngủ thể nhưng Còn chưa ngừng, nhưng giống như cách đây rất xa, chỉ có thể nghe được một chút động tĩnh xa xôi.

Đột nhiên, cô cảm giác có chút không đúng, quay đầu nhìn lại bên trong điện thờ.



Thị thần xưa nay ngồi ngay ngắn ở tầng trong cùng điện thờ đã không thấy bóng dáng, không gian nhỏ hẹp bị lượng lớn tơ hồng tràn ngập. La Ngọc An lộc cộc bò dậy, trong lòng run sợ mà ghé sát vào tầng bên ngoài nhất, nhẹ giọng gọi: "Thị thần?”

"Ngài làm sao vậy?”

một cái tay áo trắng từ bên trong tơ hồng duỗi ra, rũ xuống một cái tay trắng sứ, vô lực vẫy vẫy về phía cô.

La Ngọc An cẩn thận đi qua, vươn đôi tay nâng cái tay buông xuống ở trước mặt cô, cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, phảng phất là nâng một cái tay làm từ gốm sứ.

Bất chợt ,cái tay ở trong bàn tay nàng đột ngột tan ra thành một đám tơ hồng tán loạn,

Cái tay ở trong bàn tay cô đột ngột tan ra thành một đám tơ hồng tán loạn, từ khe hở ngón tay cô chảy xuống.

La Ngọc An cả kinh, cả người nhịn không được đứng lên, chỉ trong nháy mắt, cô phát hiện bên người mình, tất cả ánh sáng đều ảm đạm xuống, mạc danh đi tới một chỗ cổ quái. Ở trong bóng tối trống trải vô biên, tiếng hít thở và tiếng bước chân của cô trở nên phóng đại, nơi này duy nhất chỉ có một cái thần đài cũ kỹ mộc mạc tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trên thần đài đặt một thần tượng làm bằng gốm sứ kích thức như người.

Quanh thần tượng quấn tơ hồng rậm rạp, trên mặt mang theo tươi cười của thị thần mà La Ngọc An rất quen thuộc, một vết rách ở trên gương mặt, chính xác bổ đôi gương mặt tươi cười kia.

Thần tượng đang cười với cô, gương mặt tươi cười nứt vỡ, bên trong lại truyền tới tiếng than thở sâu thắm.

– Đau quá .

– Đau a.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv