Răng rắc một tiếng, thân cây phát ra quang mang kim sắc vỡ vụn thành miếng, rơi xuống những viên đá màu trắng.
Phu nhân Pegg sắc mặt biến đổi, tóc đỏ ở sau người trôi nổi, tức giận nói: "Cút đi --”
Thanh âm sắc nhọn, cũng không phân cao thấp với quái vật đầm lầy khóc đêm. Mai Lật thấy bà ta khẩn trương như vậy, càng thêm xác định mình suy đoán không sai, tốc độ nhanh hơn giơ cái xẻng lên đập loạn một lúc.
Ba bốn thân cây màu vàng kim bị cô đập vỡ rồi, Mai Lật chỉ cảm thấy lóe mắt, thế giới mộng ảo tầng hầm ngầm nháy mắt biến thành một bộ dáng khác.
Cái gì yêu tinh hữu hảo, hồ nước thanh triệt, cái gì thân cây kim sắc, hết thảy đều thay đổi.
Tầng hầm ngầm đầy máu làm người ta sởn tóc gáy, thi thể Julian còn treo ở kia đang nhỏ máu, cái gì cũng không cần phải nói, Mai Lật đã rõ đến tột cùng là chuyện thể nào.
Trường hợp này xoay ngược đến quá kích thích, dù có chút chuẩn bị tâm lý, Mai Lật vẫn sững sờ cả người.
Phu nhân Pegg cuồng nộ bay lại đây, động tác nhanh nhẹn, đôi tay khô gầy một phen tóm cổ cô, ngữ khí lạnh lẽo nói: "Còn chưa tới lúc xử lý ngươi, ngươi lại cố tình phải chọc phiền toái cho ta."
Mai Lật bị bà ta bóp chặt cổ, thấy rõ "Nai con” ở bên ao nước là Hersha cô lo lắng nhất, cô ấy còn chưa bị thương tổn, chỉ chịu rất nhiều kinh hách, nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Còn chưa xảy ra chuyện là tốt rồi, Mai Lật nhẹ nhàng thở ra, thuận thể vung cái xẻng trong tay lên người phu nhân Pegg, muốn bức bà ấy đi, ai ngờ cái xẻng này trực tiếp không hề trở ngại mà xuyên qua thân thể của bà ấy.
Mai Lật: "....." Mẹ nó, đối phó với quỷ hồn, công kích vật lý quả nhiên vô dụng mà, ta đây chẳng phải là tới đưa đồ ăn?
Lực đạo bóp yết hầu cũng không nặng, có thể thấy được phu nhân Pegg cũng không chuẩn bị giết chết cô.
Bất quá Mai Lật cũng không bởi vậy mà lạc quan, bởi vì từ ngữ khí của phu nhân Pegg xem ra, bà ta tựa hồ đang đợi thời cơ thỏa đáng mới xử lí cô.
Cmn, là cô tự mình đa tình, từ trước cô còn tưởng rằng phu nhân Pegg biến thành quỷ hồn cũng không đi là bởi vì lo lắng để lại con gái Mellie một mình không yên tâm.
Ném xuống cái xẻng vô dụng, đôi tay Mai Lật đè lại tay phu nhân Pegg, dùng sức lực một năm nay cô làm việc mà rèn luyện ra, liều mạng lôi cái tay phu nhân Pegg giống như kìm sắt siết chặt ra.
Bắt lấy một chút khe hở, Mai Lật giãy giụa hô to: "Đáng yêu!”
"Đáng yêu -_!”
Từ lúc Mai Lật vọt vào cửa, quái vật đầm lấy liền ở bên ngoài bồi hồi. Giống như trước, Mai Lật về nhà, hắn ở ngoài chờ, bởi vì hắn không vào được tòa nhà này.
Nơi này có thứ gì cản trở bước chân hắn. Mỗi lần Mai Lật đi vào, hắn rốt cuộc không ngửi được hơi thở của Mai Lật.
Tiếng cô kêu gọi truyền tới bên tai, quái vật đầm lầy cảm giác được vội vàng, tức khắc dừng bước chân, lần đầu tiên định nhét thân hình cao lớn của mình vào khung cửa thấp bé.
Giống như vô số ong mật đập cánh, lúc quái vật đầm lầy đưa thân hình vào trong cửa, thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Một đạo ánh sáng nhu hòa bao bọc lấy cả căn nhà, như vệ binh trung thành chống cự lại quái vật đầm lầy xâm nhập.
"Khụ khụ...... ..." Mai Lật ngẩng đầu lên.
Tay phu nhân Pegg gầy đến kỳ cục bóp cổ cô, lộ ra một chút cười trào phúng, " Mày đang gọi quái vật đầm lây? Đáng tiếc, nó không giúp được mày, nó rốt cuộc chỉ là quái vật mà thôi."
"Thời gian của tao cũng đã đến lúc tới, bởi vì mày, lần đầu tiên thất bại, lần thứ hai này, tuyệt đối không cho phép lại thất bại.”
Ngữ khí phu nhân Pegg càng thêm nhu hoãn, biểu tình lại dữ tợn đáng sợ.
Mai Lật liều mạng kéo tay bà ta ra, đứt quãng mà vừa thở vừa nói: "Bà muốn làm gì, chúng ta có thể...... thương lượng...... Có lẽ tôi có thể... phối hợp với bà...”
Phu nhân Pegg lộ ra cái cười cổ quái, ánh mắt nhìn cô là khinh miệt trước sau như một, thật giống như bà ta chụp trong tay không phải một người sống sờ sờ, mà là một công cụ tùy thời có thể sử dụng.
Công cụ không nên nói chuyện, cũng không nên phản kháng.
Mai Lật liếc mắt một cái thấy Hersha run bần bật bên cạnh cái ao đỏ tươi, còn muốn nói chút gì kéo dài thời gian một chút, bỗng nhiên cảm thấy cô đau xót, móng tay phu nhân Pegg sắc nhọn chui vào cổ cô.
"A--"
Tiếng kêu mang theo đau đớn truyền ra ngoài nhà, quái vật đầm lầy không có cách nào tiến vào trong nhà trở nên vội vàng hơn. Động tác thong thả của hắn tựa hồ cũng nhanh hơn hai phần, nhưng dù hắn thử thế nào cũng không thể đột phá một tầng ánh sáng nhu hòa để đi vào trong.
Bất đắc dĩ bồi hồi trong chốc lát, thân hình quái vật gầy gò bỗng nhiên toàn bộ bám ở bên ngoài căn nhà.
Ánh sáng nhu hòa che chở căn nhà vội vàng lập loè vài cái, ánh sáng càng sâu, bộc phát ra ý vị đuổi đi mãnh liệt. Tại đây trong ánh sáng, quái vật đầm lầy giống như hòa tan bắt đầu chảy xuống nước bùn.
Theo nước bùn lạch cạch lạch cạch rơi trên mặt đất, mặt đất nhanh chóng biến thành đầm lầy. hắn đi lại quanh nhà, bốn phía ngôi nhà đều biến thành đầm lầy.
Ánh sáng bao vây ngôi nhà sáng lên rồi giống như bắt đầu kiệt lực, chậm rãi trở nên mỏng manh, xuất hiện một ít màu xám.
Quái vật đầm lầy thò đầu vào khe hở màu xám, bắt lấy gạch đá bên trong, gạch đá cứng rắn ở trong tay hắn cũng chậm rãi biển thành bùn lầy sền sệt, theo tay hắn rớt thẳng xuống.
Ivan tránh ở ngoài hoa viên, cậu nhóc không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe được trong nhà có người kêu, sau đó là thét lên, thanh âm kia làm cậu bất an cực kỳ, đang do dự không biết nên vào xem hay không, trước mắt nó bỗng nhiên lóe lên ánh sáng.
Trong nháy mắt, cậu thấy được thứ cực đáng sợ.
Một quái vật cao lớn ghé vào trên tường nhà, trên người không ngừng rơi xuống nước bùn, thân thể giống như hòa tan.
Thứ đó đột nhiên xuất hiện ở trước mắt thằng bé, trong nháy mắt sau lại đột nhiên biến mất, Ivan nhìn không thấy bóng người kia, chỉ thấy đầm lầy bỗng nhiên xuất hiện ở chung quanh nhà, cùng với ngôi nhà bị phá hỏng.
"Quái, quái vật --!”.
Cậu té ngã trên mặt đất, tay chân rụng rời mà ra bò sau, nghiêng ngả lảo đảo chạy lên đường nhỏ.
Từ cửa sổ lầu 3 khách sạn trên chợ, có thể xa xa nhìn thấy rừng rậm bên cạnh.
Nơi đó lập loè ánh sáng mông lung, chỉ là người thường không thể nhìn thấy.
Gập một chân ngồi ở bên cửa sổ, người thanh niên tóc vàng thưởng thức chuỗi vòng cổ ngọc bích trong tay, nhìn rừng rậm nơi xa, ngữ khí cảm khái, "Dù xem bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy mấy thứ này mười phần thần kỳ."
"Ông nói phải không, tiên sinh Boller?” Gã quay đầu nhìn về phía cái giá trong phòng, một đôi mắt giống ngọc bích lập loè ánh sáng nhỏ vụn.
Trên giá có một con cú mèo mượt mà, trên trán hai mảnh lông chim màu trắng như lông mày bay ra. Nó giống một vị thân sĩ gật đầu, dùng thanh âm già nua nói: "Đúng vậy, Alex, lực lượng tự nhiên thần bí luôn làm người ta mê muội.”
Nó vỗ cánh bay đến bên cửa sổ, cũng nhìn về phía bên cạnh rừng rậm, "A, lần trước ta tới đây xem tình huống vẫn là mùa đông, nơi này mùa đông cũng thật lạnh.”